Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 56: Tang thi vương, ngài thiệt soái! _ 14

Xương An Diệp tỉnh dậy thì đã không thấy Tạ Xuyên, hơi trên giường lạnh lẽo, có lẽ là đi từ sớm.

Có người đem đồ ăn vào cho cậu, cơm chiên trứng với canh thịt xay. Dù sao thì bây giờ cũng là tận thế, đạm bạc cũng được, ăn qua ngày cũng được. Chỉ sợ rồi đến có ngày chẳng còn cái gì mà ăn.

" Anh zai, bên ngoài có cái gì vui vui không? Kể nghe với." Xương An Diệp nói.

Lính canh gác liếc cậu một cái, lạnh lùng rời ra ngoài cửa.

Cái đù, có cần vô tình thế không?!

Mấy ngày đều bị Tạ Xuyên nhốt trong phòng, Xương An Diệp hết ăn lại nằm, tưởng chừng bản thân sắp biến thành một con heo béo bự đầy thịt.

Tạ Xuyên đi đến, tháo xuống còng tay, nhìn cổ tay cậu đỏ ửng, có chút chua xót, xoa nắn hỏi: " Có đau không?"

Xương An Diệp nhướn mày: " Anh thử thì biết."

Tạ Xuyên cong khoé môi, vô lại mở miệng: " Hoá ra Tiểu Diệp thích chơi SM, được thôi, đợi xong đợt này, chúng ta cùng về đại chiến 300 hiệp, thế nào!!"

" Đm, biến thái ,ngậm miệng." Xương An Diệp đỏ mặt gầm lên khe khẽ. " Trong sáng lên, trong sáng lên. "

Tạ Xuyên cười, dẫn Xương An Diệp ra ngoài. Lúc này bên ngoài có chút hỗn loạn. Mọi người đều đang bận rộn qua lại. Dường như tấp nập hơn hồi đầu cậu đến đây nhiều.

Yên Tử Ngạn đứng trên cao nói chuyện với một người, liếc mắt thấy cậu liền mỉm cười một cái coi như chào hỏi.

Không biết trong mấy ngày cậu bị Tạ Xuyên nhốt trong phòng, ngoài này xảy ra chuyện gì nhưng cảm giác có gì đó đang diễn ra.

Tạ Xuyên có việc bận đi từ sáng sớm, Xương An Diệp biết hắn là người có cấp bậc cao trong căn cứ Hải Quan, nhưng cậu có thể nói gì, đây là bạn đời của cậu, người cùng cậu trải qua ba kiếp. Dù sao không phải cũng chỉ là người lãnh đạo căn cứ Hải Quan thôi sao. Cũng chẳng có vấn đề gì để nói.

Xương An Diệp ngồi trong phòng làm việc của hắn, nhàm chán xoay vòng vòng cái ghế. Bất chợt thấy một hộc bàn nhiều giấy tờ bị khép hờ. Thôi thì vô duyên, Xương An Diệp lấy một tờ giấy xem..

Tạ Xuyên giữa trưa trở về, mở cửa phòng liền thấy Xương An Diệp ngồi ở bàn làm việc, trên bàn lại bày rất nhiều giấy tờ.

Thấy hắn bước vào, Xương An Diệp nhìn hắn, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, giọng nói không vui có chút lạnh lẽo vang lên: " Như này là như nào?"

Tạ Xuyên nhìn qua đống giấy tờ liền biết cậu đã xem qua rồi, cũng không có gì giấu diếm, thẳng thắn: " Chính là như vậy đấy. Xem xong rồi. Nghe nói em chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn...."

Xương An Diệp nhíu mày, trầm mặc một hồi lâu: " Anh muốn biến toàn bộ nhân loại thành tang thi."

Tạ Xuyên vẫn cong cong môi, không trả lời.

Xương An Diệp chính là không thể chấp nhận, mặc dù cậu không có ý kiến về việc Tạ Xuyên là tang thi, nhưng biến nhân loại thành tang thi, hủy đi sự sống của loài người, như vậy để làm gì chứ?

Ở thế giới thực hay qua các vị diện đi chăng nữa, cậu đều là con người, đương nhiên khi nghe đến vấn đề mà Tạ Xuyên muốn thực hiện, tạm thời không chấp nhận nổi.

Tạ Xuyên nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm thẳm không rõ, chậm rãi nói:

" Tang thi cấp thấp chưa khai phá trí khôn, họ sẽ điên cuồng khát máu , không màng đến người trước mắt là ai mà muốn lao vào xé xác. Họ bị cơn đói máu thịt khống chế, hành vi là không thể kiểm soát. Giết họ, không có ý kiến. Nhưng tang thi cấp cao, họ có trí khôn, ngoại trừ thể trạng khác con người, thì còn có cái gì khác. Bản năng của họ là ăn thịt con người, ai có thể khống chế. Chịu đựng được một ngày, nhưng không thể chịu đựng được mãi mãi. Bây giờ là tận thế, động vật khan hiếm, thịt của chúng cũng không đủ để tang thi ăn trong mấy bữa. Con người chỉ biết lo đến bản thân bị ăn thịt, đã bao giờ nghĩ đến tang thi không ăn cũng sẽ điên loạn. Chính vì điên loạn như vậy mới tấn công bọn họ."

Tạ Xuyên thở dài một hơi: " Con người không phải là loài tàn nhẫn nhất sao? Bây giờ có tang thi, liền chuyển hai chữ " tàn nhẫn " này lên người họ. Buồn cười, trước khi là tang thi, họ cũng từng là con người. Không ai muốn mình bị biến thành tang thi cả. Khi bị cắn, trong quá trình chuyển hoá thành tang thi, biết bao người phải khổ sở gào thét. Họ cũng chỉ muốn có một xã hội mà tang thi có thể tồn tại. "

Xương An Diệp cứng họng. Đúng rồi, chẳng có ai muốn mình biến thành tang thi cả, ai mà chẳng từng là con người. Nhưng con người và tang thi, hai cá thể khác nhau, sống chung là điều không dễ dàng.

Xương An Diệp nhìn Tạ Xuyên. ' Khi bị cắn, trong quá trình chuyển hoá thành tang thi, biết bao người phải khổ sở gào thét. ' .

Hắn cũng là tang thi, có phải lúc bị nhiễm virus cũng thống khổ tột cùng. Chăc khó chịu lắm hả?!

Xương An Diệp lòng chua xót, tiến đến nắm lấy cánh tay hắn. Vậy phải làm sao bây giờ?? Cậu không có lựa chọn.

Tạ Xuyên ôm lấy người trước mặt, nhắm mắt, cảm nhận được trái tim cậu đập liên hồi, ánh mắt thâm trầm nhìn nơi cửa sổ phía xa xăm.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_