Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 63: ( ABO ) _ 4

Mạc Trữ gõ cửa mấy tiếng, bên trong liền truyền ra tiếng nói chuyện của Cẩm Thiệu Huân, có vẻ đang bàn cái gì đó không vừa ý, hắn liền nổi giận quát tháo. Hoàn toàn không để ý bên ngoài gõ cửa.

Mạc Trữ gãi đầu ngượng ngùng nói với Xương An Diệp: " Có lẽ Thiệu tổng đang bận, phiền ngài chờ một chút. "

Xương An Diệp gật đầu tỏ vẻ không sao, ngồi một bên chờ đợi.

" Cút ra ngoài. " Tiếng Cẩm Thiệu Huân vang lên dữ dội làm Xương An Diệp đang mơ màng buồn ngủ cũng giật mình tỉnh giấc.

Cửa mở ra. Một đám nhân viên cấp cao của công ty khép nép đóng cửa rồi chuồn biến, không dám quay đầu lại. Mạc Trữ chỉ nhìn qua, không hề có thái độ gì.

Xương An Diệp vươn cổ nhìn đám người co giò chạy, khúc khích cười. Y như đám gà dù chạy bành bạch bành bạch.

" Buồn cười lắm sao??"

Nụ cười ngay lập tức biến mất, Xương An Diệp tay xách hộp cơm, ôm một tay hắn mỉm cười lấy lòng: " Không có a. Cảm thấy anh rất soái nha, không ngờ mắng người cũng đẹp trai như vậy."

Cẩm Thiệu Huân nheo mày, búng cái trán trơn nhẵn của cậu: " Em nhìn xuyên thấu qua cửa được sao. "

Xương An Diệp bĩu mỗi. Lôi kéo hắn vào trong, bày biện hộp cơm.

Xương An Diệp thao tác rất nhanh, đưa bát đũa nhét vào trong tay Cẩm Thiệu Huân, sau đó chống cằm nhìn hắn.

Cẩm Thiệu Huân nhìn 4 món trên bàn. Thịt lợn chua ngọt, đậu phụ sốt, tôm xào hạt điều cùng một món canh, gà hầm hạt sen. Nhìn có vẻ rất bắt mắt.

" Anh có tính ăn không đó. Tôi mất công cả một buổi sáng, anh không ăn tức là khinh thường tôi. Giận. " Xương An Diệp trừng mắt, một vẻ muốn nói: không ăn thì nhào vô, chúng ta đánh một trận.

Cẩm Thiệu Huân bất đắc dĩ đụng đũa. Chỉ là vừa cho vào miệng, lại nhìn ánh mắt sáng quắc của Xương An Diệp, miếng thịt chuẩn bị nôn ra cũng miễn cưỡng nuốt ngược vào bụng. Hắn ho khan một tiếng: " Cũng được. "

Xương An Diệp lập tức toe toét cười, nhanh tay múc cho hắn một bát canh:

" Vậy là tốt, tôi trước giờ chưa bao giờ nấu ăn, hôm nay là lần đầu tiên nấu đó. Anh phải cảm thấy vinh dự khi được ăn bữa cơm đặc biệt như thế này. Nếu ngon, lần sau, à không , mỗi ngày tôi đều mang đến cho anh."

Cẩm Thiệu Huân: " ....." Cho nên hắn là chuột bạch bị mang lên bàn cân thí nghiệm. Ó╭╮Ò

Cẩm Thiệu Huân buông đũa, vội vàng muốn cứu mạng sống nhỏ của mình:

" Ở văn phòng ăn không thoải mái, em hẳn là cũng chưa ăn. Tôi mang em đến một nơi, đảm bảo ngon. "

Xương An Diệp bị hắn kéo đi, chu mỏ: " Nhưng mà cơm của tui, cơm của tui phải làm sao?"

Cẩm Thiệu Huân giả điếc không nghe, nhấn cậu vào xe, trở đến một nhà hàng gần đó.

Xương An Diệp cùng Cẩm Thiệu Huân bước vào trong nhà hàng, lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Một Alpha tuấn tú kiêu ngạo với một Omega xinh đẹp quyến rũ ngọt ngào, đứng chung một khung hình, phi thường hợp đôi. Cẩm Thiệu Huân cảm giác có nhiều người nhìn Xương An Diệp, khó chịu kéo cậu vào lòng, ánh mắt lia một cái.

Tin tức tố cường đại của Alpha lập tức bao bọc lấy Xương An Diệp. Đồng thời tăng cao uy áp, chặn đứng ánh mắt của những người khác. Ai nấy đều hãi hùng mà rụt cổ lại.

Chọn một phòng riêng. Cẩm Thiệu Huân đưa thực đơn cho Xương An Diệp chọn trước.

Xương An Diệp hí hửng, gọi rất nhiều đồ ngọt. Cẩm Thiệu Huân tức đến méo mặt, giật lại thực đơn, hủy đi 2/3 món ngọt của Xương An Diệp, thay vào đó gọi một số món dinh dưỡng lót dạ.

Xương An Diệp nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cảnh báo. Cẩm Thiệu Huân coi như mù, chậm rãi uống cafe, hắn đẩy cốc nước ép đến trước mặt Xương An Diệp:

" Ăn nhiều đồ ngọt không tốt cho sức khỏe. "

Xương An Diệp nghiến răng, nghĩ lại là cậu đang lấy lòng hắn mà, không thể làm hắn phật lòng được. Vì thế cậu liền ngoan ngoãn gật đầu.

Cẩm Thiệu Huân hài lòng xoa xoa đầu cậu.

Món ăn được mang lên để kín bàn. Xương An Diệp ăn hai ba miếng liền cầm bánh ngọt lên ăn, y như một đứa trẻ, chân đung đưa vui sướng.

Cẩm Thiệu Huân cắn đũa liếc nhìn Xương An Diệp, trầm mặc che mặt, vành tai một lần nữa đỏ lên . Sao lại đáng yêu như vậy.

Xương An Diệp ăn xong miếng bánh cuối cùng, có vẻ rất hài lòng hương vị bánh ngọt ở đây, liền mua thêm mấy cái đem về.

Xương An Diệp ăn no, dường như muốn ưỡn ngực hênh hang bước ra ngoài. Cẩm Thiệu Huân dung túng , yên lặng làm culi xách bánh ngọt theo sau.

" Cẩm Thiệu Huân."

Phía trước, một thiếu nữ xinh xẻo mặt tràn đầy tức giận, chỉ thẳng Cẩm Thiệu Huân hùng hổ mà đi đến.

Xương An Diệp vừa nhìn cũng biết, nữ chính xinh đẹp động lòng người Du Niệm đây mà. Chưa gì đã gặp, cậu còn chưa lấy được hào cảm của Cẩm Thiệu Huân.

(╯ರ ~ ರ)╯︵ ┻━┻

" Anh quá đáng thật đó. Vừa mới hủy lễ đính hôn với tôi xong, giờ lại ra ngoài hẹn hò với người khác. " Du Niệm mắt to mắt nhỏ , ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn cậu: " À không đúng, anh chính là vì cậu ta nên mới hủy lễ đính hôn với tôi có đúng không??"

Nói xong còn nóng nảy xông vào đẩy Xương An Diệp. Xương An Diệp ngã nhoài ra đất.

Xương An Diệp bĩu môi, mếu máo mách Cẩm Thiệu Huân: " Anh xem, chị ấy đẩy em kìa. Đau muốn chết. Ứ ừ, anh mau làm chủ cho em."

Du Niệm á khẩu không nói lên lời. Xương An Diệp được đà, ra vẻ tội nghiệp lau nước mắt, sụt sùi mấy tiếng:

" Chị sao lại như thế. Em với Thiệu Huân vốn dĩ yêu nhau, còn đã có con với nhau. Chị thích Thiệu Huân, em không có ý kiến. Nhưng mà có cần

đến mức bức em đi phá thai, còn lấy em và con uy hiế, ép Thiệu Huân đính hôn với chị không. Chị không cảm thấy có lỗi sao. Chị làm như thế là một xác 2 mạng đó. Chỉ vì đạt được mục đích, mà thủ đoạn nào chị cũng ra tay. Chị ác độc thật. "

Nói xong còn một tay gian nan bám lấy áo Cẩm Thiệu Huân, tay còn lại ôm bụng, vẻ mặt đau đớn như bị động đến thai.

Cẩm Thiệu Huân cũng rất phối hợp, vẻ hoảng loạn hô hào gọi cấp cứu.

Khi Cẩm Thiệu Huân ôm Xương An Diệp đi rồi. Du Niệm vẫn đang trong cơn đờ đẫn chưa thể hồi phục. Đến khi lấy lại tinh thần, cô ta chỉ còn biết dậm chân tức giận, nhìn đám người trong nhà hàng đang ngó đầu hóng chuyện, quát:

" Nhìn cái gì mà nhìn, lời cậu ta nói tin được sao. Tôi mới là người đính hôn với Cẩm Thiệu Huân. "

" Há há há há há há há há..." Xương An Diệp ôm bụng cười như điên. Không thể tin được luôn á. Cậu cảm thấy mình rất có tố chất đi làm diễn viên nha.

Cẩm Thiệu Huân thờ dài lắc đầu. Tổ tông của tôi ơi, cậu chơi vố hơi lớn đấy.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_