Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 89: Sư huynh, ngươi quá phận! _ 11

Xương An Diệp một hồi tranh đấu, cố gắng nhất để bản thân trở về trạng thái bình thường. Y ôm eo Mục Giản bĩu môi: “ Mọi người thấy đệ là người vì sợ hãi mà bỏ lại đồng môn sao?? Đệ không đi.”

Mục Giản xoa đầu y, đáy mắt vẫn dâng lên một mạt sầu lo. Tiểu Diệp nhà hắn rõ ràng là có tâm sự a.

Hành Vân Khán cùng Triệt Phóng đồng thời từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Hành Vân Khán lắc đầu tiếc nuối: “Lộ Sương vẫn đang ở trong phòng”

Xương An Diệp mím môi nhìn sang Triệt Phóng, hắn cũng tương tự mà nói: “ Tam hoàng tử cũng đang ở trong phòng. Ta cũng đi xem căn nhà hoang mà đệ nói, rất bình thường, chẳng có gì ngoài mấy cái cột đổ nát.”

Xương An Diệp nhìn mọi người, trực tiếp muốn bùng nổ, y giải thích: “ Thực sự là đệ nhìn thấy Lộ Sương đánh ngất Tôn Húc, đem hắn nhốt vào nhà hoang , sau đó y còn niệm chú ngụy trang nó thành một cái cây phi thường to luôn.”

Nói một lúc Xương An Diệp mới nhớ ra, ủa, y có ghi lại cảnh Lộ Sương hành hung bên trong nhãn cầu mà. Xương An Diệp móc tay áo, sung sướng rút ra một quả cầu điêu khắc hoa văn xanh lam nhạt đặt trên bàn.

Hành Vân Khán ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dực Quân, Triệt Phóng cùng Từ Thiến đều đứng bên cạnh nhìn. Mục Giản có chút tò mò: “ Này là gì?”

Xương An Diệp truyền cho nhãn cầu một ít linh lực, nhãn cầu phát sáng, tỏa ra một đám khói mờ ảo, trong đó chiếu lại toàn bộ quá trình Tôn Húc ve vãn Lộ Sương, Lộ Sương từ chối, Tôn Húc lại chế giễu bọn họ mấy câu, lúc đó chỉ thấy Lộ Sương sà vào lòng Tôn Húc, sau Tôn Húc liền bị đánh ngất. Sự việc tiếp theo y như lời Xương An Diệp nói. Lọ Sương phẩy tay một cái liền biến thành Tôn Húc.

“ Uổng công ngày trước ta còn nói giúp hắn. Còn có hảo cảm với hắn nữa chứ.” Từ Thiến vẻ mặt ghét bỏ, hối hận giờ kịp không.

Xương An Diệp ưỡn ngực kiêu ngạo. Thấy y thông minh hông? Mau khen đi a. Mục Giản như biết được suy nghĩ của y, triều y mỉm cười: “ Tiểu Diệp giỏi ghê.”

Xương An Diệp vui vẻ nhảy vào ôm Mục Giản, mấy suy nghĩ không vui trước đó đều bị ném ra sau đầu. Mặc kệ mục đích ban đầu y đến đây là vì gì, con người sống nên trân trọng hiện tại trước.

“ Hắn là yêu sao?” Thẩm Dực Quân nói. Ngoại trừ Xương An Diệp cùng Mục Giản đã nghĩ đến việc này thì 3 người còn lại cũng để ý. Thẩm Dực Quân nhíu mày: “ Hồ yêu???”

“ Ta có cách kiểm tra xem hắn có phải yêu không.” Triệt Phóng đem giấy bút, vẽ ra một trận pháp 4 người. Mọi người đều hưởng ứng. Nhưng cái quan trọng là phải dụ được Lộ Sương vào trận pháp được vẽ sẵn thì 4 người kia mới hóa phép được.

Vốn dĩ nhiệm vụ dụ Lộ Sương để cho Mục Giản vì Lộ Sương có vẻ sẽ quan tâm hắn hơn nhưng Triệt Phóng lại nói: 4 người thi triển phép này, tu vi phải tương đương nhau, vì ở đây 4 người hắn, Mục Giản, Thẩm Dực Quân, Hành Vân Khán đều tu vi Kết Đan kỳ nên Triệt Phóng mới nghĩ ra cách bày trận này.

Vì thế mà việc làm thế nào để Lộ Sương đứng vào trận pháp liền giao cho Xương An Diệp. Từ Thiến sẽ ẩn nấp, nếu nguy cấp có thể hỗ trợ.

Xương An Diệp:  Lại là ta.

Lộ Sương được một đệ tử thông báo rằng Xương An Diệp muốn gặp, y híp con mắt đẹp nhìn thanh đao vỡ vụn trên bàn trên bàn. Xương An Diệp đến, hẳn là Mục Giản cũng đến đi. Y có thể định mức khả năng của Xương An Diệp, nhưng Mục Giản, rõ ràng bề ngoài là Kết Đan kỳ nhưng linh lực của hắn rõ ràng mạnh hơn thế. Không thể nào nhìn nhận được.

Lộ Sương phất tay, đem thanh đao biến mất mới đứng dậy ra ngoài. Điều ngạc nhiên là chỉ có mình Xương An Diệp. Lộ Sương nhướn mày, có một cảm giác không đơn giản như vậy

“ Sư huynh hôm nay lại có tâm tình tâm sự với đệ sao?”

Xương An Diệp nhìn y, cười một cái: “ Người đánh lén ta lúc ta ở Kính thành, nếu đoán không lầm thì là ngươi đi?!!!”

Lộ Sương nháy mắt khuôn mặt nhu thuận chuyển sang thâm trầm: “ Sư huynh nói cái gì? Ta sao lại phải đánh lén ngươi?”

“ Tại vì sao ư? Tại vì ta thấy ngươi đánh ngất Tôn Húc, thậm chí còn biến hóa thành hắn. Ngươi muốn giết người diệt khẩu chứ làm sao. Đúng là ngượng ngùng, mọi chuyện lại không theo ý ngươi.”

Lộ Sương nhìn chòng chọc như muốn đâm xuyên thủng y, ánh mắt lóe lên sát khí. Đây là khu vực đằng sau núi, hẳn là sẽ không có ai đến, giết người diệt khẩu, bây giờ cũng không muộn.

“ Ngươi là Hồ yêu sao?” Xương An Diệp vừa hỏi xong, Lộ Sương liền cứng đờ người, lưng cũng toát mồ hôi lạnh. Lộ Sương không phục, nhàn nhạt nói: “ Huynh ở đây đoán bậy nói bạ không bằng đi giúp mọi người bắt hung thủ đi. Hay là huynh không bắt được? Ta có thể nhờ Mục sư huynh giúp huynh a.”

Nhờ Mục sư huynh giúp ta?? Xương An Diệp tức muốn hộc máu, con hồ ly tinh này bị ngu à. Phu quân của y, đến lượt hắn õng ẹo nhờ vả hả. Xương An Diệp muốn nhe răng cạp chết đối phương.

“ Mục Giản là người ngươi có thể nhờ sao?”

“ Hắn là người yêu ta, sao ta không thể sai khiến hắn.” Lộ Sương cao ngạo hất đầu.

Đệch, đệch, đệch. Xương An Diệp tức giận a. Con má nó ai là người yêu mày chứ. Y vung tay, một đạo ánh sáng đập về phía Lộ Sương. Lộ Sương không chút phòng bị bị đánh cho bay mấy trượng, đập vào lồng ngực hộc cả máu.

“ Ăn có thể ăn bừa nhưng nói không thể nói bừa a. Mục Giản là phu quân ta, từ khi nào lại đến phiên ngươi thèm thuồng.”