Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 91: Sư huynh, ngươi quá phận! _ 13

Xương An Diệp thở dài vỗ vỗ Mục Giản: “ Đừng làm y sợ, y làm vậy hẳn có nguyên nhân, chúng ta hỏi trước.”

Tiểu hồ ly dỏng tai nghe, thấy Xương An Diệp tốt bụng như vậy, ghen ghét trước đây bây giờ nhìn lại cũng khá thuận mắt. Nó dè dặt đến ngồi dưới chân Xương An Diệp.

Xương An Diệp nhìn nó đến gần, lén giấu huyền châu đi. Cái này của ta, ta lấy được rồi, hông trả, ngươi đừng mơ.

Tiểu hồ ly không còn cách nào khác là lấy cành cây, viết lên mặt đất, viết rất lâu, cuối cùng cũng xong được mấy câu: ta tu luyện chưa có đạt đến cảnh giới, không thể biến thành người, cũng không thể nói tiếng người, ngươi đưa ta huyền châu trước, làm xong mọi chuyện, ta đem huyền châu tặng ngươi, được chứ?

Mọi người đều quay sang nhìn Xương An Diệp, Xương An Diệp nhích qua chỗ Mục Giản, có chút xấu hổ lôi huyền châu ra, nhét vội vào tay Mục Giản. Mục Giản bị hành động đáng yêu của y làm cho bật cười:

“ Ngươi lấy thì cứ lấy, làm gì phải lấm la lấm lét như vậy.”

Xương An Diệp thẹn quá hóa giận trừng hắn: “ Không cho phép cười. Ta chỉ cầm xem thôi.’’

Mục Giản ôm eo y, kéo y áp sát người mình, lời nói đều là dung túng: “ Được, không cười a. Nếu như nó không đưa ngươi, ta giúp ngươi giết người diệt khẩu rồi trộm đồ có được chưa?!!!”

Tiểu hồ ly nghe vậy hoảng sợ mở to đôi mắt. Từ Thiến nghiến răng: “ Hai người cút qua một bên mà tình tứ đi. ” Nói rồi giật lấy huyền châu đưa cho tiểu hồ ly, thuận thế đẩy hai con người phi thường ngứa mắt kia qua một bên.

Xương An Diệp đánh Mục Giản một cái: “ Đứng đắn một chút.”

Sau đó, tiểu hồ ly nhờ vào huyền châu mà biến trở về hình người. Lộ Sương ngồi trên đất, vô cùng thê thảm. Y đứng dậy, nhìn 6 người trước mặt, có chút ngập ngừng. Hành Vân Khán đợi lâu có chút mất kiên nhẫn: “ Nói thì nói nhanh lên.”

2 năm trước, yêu tộc hay nói chính xác hơn là hồ tộc với triều đình vốn có giao hòa rất tốt, còn thường xuyên qua lại. Nhưng sau đó hoàng đế bị bệnh nặng, thái y chuẩn đoán sẽ không còn sống được bao lâu, nghe đâu đó một vị đại tiên nói rằng hấp thụ kim đan của yêu tộc sẽ giúp giữ tăng tuổi thọ, hấp thụ kim đan của hồ tộc còn mạnh mẽ hơn, giữ vững nhan sắc, tăng cường sinh lực, trẻ mãi không già, không lo bệnh tật.

Cái chết đến cận kè, lão hoàng đế không quản đó là thật hay giả, trực tiếp sai người đi bắt yêu. Bắt được yêu tộc thưởng 20 lượng bạc trắng, bắt được hồ tộc thưởng 50 lượng bạc trắng. Mọi người bị tiền làm cho mù quáng, nhiều tiền như vậy, ai mà không muốn.

Yêu tộc biết chuyện rất tức giận, hai bên xảy ra mâu thuẫn. Lão hoàng thượng thấy người thường không thể đụng chạm tới yêu tộc, lão liền trực tiếp tăng giá lên 1000 lượng bạc trắng, mời rất nhiều tu luyện giả. Mà tất cả những tu luyện giả này đa phần đều là đệ tử của Túc Vô phái và Đường Như phái. Hai phái này tiếp tay cho triều đình hủy diệt hồ tộc, gây náo loạn yêu tộc. Đấy là hành động mà hai môn phái lớn mang danh chính nghĩa nên làm sao??

Lộ Sương chính mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị bắt đi, khoảnh khắc kim đan bị móc ra, thống khổ vạn phần, tiếng gào thét đau đớn văng vẳng, oán khí nổi lên khắp trời. Tiểu hồ ly Lộ Sương không thể hóa hình người được cha mẹ giao y cho một cái nam bằng hữu.

Nam nhân này chính là người của ma giáo. Nam nhân đem huyền châu giao cho Lộ Sương, Lộ Sương nhờ huyền châu mà có thể hóa hình người. Nam nhân nói rằng Mục Giản của Tiêu Hành phái là thiên tài, Lộ Sương bèn đến muốn nhờ giúp đỡ, Mục Giản chịu giúp biết đâu Tiêu Hành phái cũng sẽ vào cuộc. Ai dè, vào phái nửa năm liền, Lộ Sương chưa lần nào gặp được Mục Giản, ngay cả đến tận cửa thì hắn cũng đang bế quan hoặc đi làm nhiệm vụ rồi.

Y sợ nhờ người khác chuyển lời sẽ lộ ra mình là yêu tộc, sẽ bị người xấu lợi dụng nên mới tìm cách gây sự chú ý của Mục Giản. Vẫn là không có gặp được. Y gấp không chờ nổi, thù của tộc chưa báo, sao có thể trơ mắt nhìn. Lộ Sương đến cầu giúp nam nhân. Sau đó chính là xảy ra một màn người điên dại, chết la liệt. Bọn họ đều bị tà thuật khống chế nên mới vậy.

“ Ngươi cấu kết với ma giáo giết hại nhiều người như vậy? Còn có nhân tính không?” Từ Thiến tức giận. Lộ Sương cười nhạt, ánh mặt tràn đày trào phúng nhìn Từ Thiến:

“ Ta đâu phải con người, lấy đâu ra nhân tính. Bọn ta lúc đó có tội tình gì mà phải bị giết, hơn mấy ngàn hồ yêu, hơn mấy trăm ngàn yêu dân. Bọn họ làm như vậy thì được coi là vì dân trừ hại, bọn ta làm như vậy lại bị coi là tội đồ. Nực cười.”

“ Các người bất nhân tại sao lại trách bọn ta bất nghĩa.”

Xương An Diệp nhìn Lộ Sương vẻ đồng tình, tính ra theo tuổi của hồ tộc thì Lộ Sương vốn dĩ vẫn chỉ là một hài tử, vậy mà giờ phải bôn ba đi nhờ người giúp đỡ, lại còn liên quan cả đến ma giáo. Chuyện này cũng thực khó xử. Tất cả tại tên hoàng đế khốn nạn đó.

“ Túc Vô cùng Đường Như đều là một lũ bị tiền làm cho mờ mắt. Ta chỉ làm cho bọn chúng hoảng sợ, điên điên một chút là còn nhân từ chán.” Lộ Sương nghiến răng:” Đợi ta đem lão hoàng đế băm vằm ra xong sẽ tìm đến hai phái đó tính sổ. Thù này, ta nhất định phải trả.”

“ Mục sư huynh, ta có thể nhờ huynh giúp đỡ không?” Lộ Sương ánh lên 1 tia mong chờ nhìn Mục Giản, cho dù Mục Giản không đồng ý, y cũng sẽ tự mình ra tay. Nam nhân đó…hẳn là sẽ giúp y đi.

Tối hôm đó, Xương An Diệp nằm trên người Mục Giản, nghiêng đầu nhìn hắn: “ Sao ngươi lại đáp ứng giúp đỡ y?”