Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 96: Sư huynh, ngươi quá phận! _ 18

Căn phòng xa hoa tráng lệ, những cột trụ cao lớn mang theo kim sắc rực rỡ , đồ vật nạm ngọc tinh xảo, chính giữa phòng còn có một đả tọa, bên trong là một viên dạ minh châu chiếu sáng cả căn phòng, linh khí dồi dào đến cực hạn. Xương An Diệp cảm nhận được cả cơ thể đều vô cùng thoải mái, như là mọi thứ đều được chữa lành, ngay cả linh hồn.

Vốn dĩ muốn đứng lên sờ thử viên dạ minh châu kia lại bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ngã trở lại giường. Tiếng nói trầm thấp của Mục Giản vang vọng bên tai: “ Ngủ thêm chút nữa.”

Xương An Diệp quay người liền thấy ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm y. Hắn vuốt ve gương mặt y, hôn hôn một cái mới thỏa mãn mỉm cười, Xương An Diệp phối hợp, ôm lấy hắn.

Có vẻ là do mệt mỏi, chỉ một lúc Xương An Diệp lại chìm vào giấc ngủ. Mục Giản xoa đầu Xương An Diệp, cẩn thận đem chăn đắp cho y, sau đó mới nhẹ nhàng xuống giường muốn ly khai, còn không quên nhắc những người gác bên ngoài không được làm ồn.

“ Trở về rồi.” Nam nhân yêu mị hướng Mục Giản nở nụ cười vô cùng thân thiết, Mục Giản gật đầu, đến bên ngối đối diện nam nhân.

Nam nhân biết Mục Giản không thích uống trà bèn đem trà để sang một bên, thay vào đó là đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hắn: “ Thử một chút. Bánh đậu xanh thôi, ta tự làm đó.”

Mục Giản cũng rất nể tình lấy một khối, nhưng cũng chỉ cắn có một ngụm. Nam nhân cười nói: “ Nghe nói con đem về một thiếu niên?!!”

Mục Giản: “ Phụ thân phải là người biết rõ nhất mới phải.”

“ Ồ.” Nam nhân không hề phủ định. Mục Giản nhìn phụ thân mình, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc vài phần: “ Lần trước đả thương y, ta sẽ không đem chuyện đó ra so đo nhưng hy vọng sẽ không có lần sau.”

Nam nhân nhướn mày, biết là Mục Giản đang nói đến chuyện Phó Ngải cùng Long Chảo bắt người thất bại, lại còn để người ta bị thương, đúng là dặn như thế rồi mà vẫn không nghe, bây giờ thì giỏi rồi, ở đấy chờ Mục Giản tìm đến đánh cho tàn phế đi.

Nam nhân bất đắc dĩ nhìn y: “ Nếu đã xác định y là đạo lữ thì phải nhanh một chút, ta thấy con quá chậm nên muốn giúp đỡ một chút thôi. Đừng giận dỗi như vậy.”

Mục Giản mặt đầy hắc tuyến mà gằn giọng: “ Đã lên giường rồi thưa phụ thân.”

Nam nhân ngạc nhiên: 0o0 “ Ồ”

Lúc Xương An Diệp một lần nữa tỉnh dậy, mùi thức ăn đã ngào ngạt bay tới. Bụng y liền réo lên. Bên cạnh lập tức phát ra tiếng cười khẽ. Xương An Diệp trừng mắt: “ Không cho phép cười.”

Mục Giản đến bên giường, bế y đến ngồi ở bàn ăn. Xương An Diệp nhìn đủ món nhìn có vẻ ngon được bày đầy một bàn, ánh mắt sáng rực lên, thiếu điều nho nước dãi. Mục Giản lại đưa y chén đũa.

“ Ngươi không có gì muốn hỏi sao?” Mục Giản có chút thấp thỏm nhìn y, hắn không nói cho y biết thân phận của mình, liệu y có tức giận không? Nhìn Xương An Diệp vẫn hớn hở chăm chú đồ ăn mà không thèm để ý mình, Mục Giản phẫn uất lấy lại chén đũa,cả giận nói: “ Ta quan trọng hay đồ ăn quan trọng??”

Xương An Diệp: ơ hay, ta chưa giận ngươi giấu diếm thì thôi bây giờ còn bày đặt giận ngược =))))))

“ Vậy ngươi muốn ta hỏi gì?” Xương An Diệp hỏi ngược lại, len lén nắm tay hắn rồi từ đó hòng đoạt lại chén đũa. Mục Giản giữ chặt tay y, nói: “ Không có giận ta sao?!!!”

Xương An Diệp thở dài, sờ sờ mặt hắn, dịu giọng nói, ánh mắt còn tỏ vẻ rất thâm tình: “ Thật không có giận. Ta còn thấy ngầu muốn chết. Người của ma giáo thì làm sao chứ, ngươi lại không có hại ai. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, ta vẫn sẽ luôn đứng về phía ngươi. Ta là phu quân ngươi cơ mà, ta đương nhiên phải bảo vệ nương tử…”

Mục Giản vốn đang cảm động rớt nước mắt, nghe đến câu cuối liền đen mặt liền thấy sai sai, hắn giữ đầu cậu lại, ngấu nghiến hôn mấy phát, chính là đe dọa trắng trợn: “ Ai là phu quân hả?”

Xương An Diệp dãy dụa bị hắn ôm vào lòng sờ soạn lung tung, vừa mới bắt đầu đã chịu trận mà nhận thua: “ Ta sai rồi, ngươi là phu quân, lão công, tha mạng.”

Sáng sớm trời se lạnh, sương mù bao phủ cả một ngọn Thiết Uất. Sa săm không nhìn thấy được. Mục Giản luyện công trở về Xương An Diệp mới ngủ dậy. Hắn ôm bảo bối trong lòng, bế thử một cái, sau đó tấm tắc gật đầu: “ Ngủ nhiều, ăn nhiều lại lười vận động. Hình như béo lên rồi.”

Xương An Diệp đánh hắn mấy cái, nhe răng cắn hắn một ngụm: “ Chê ta béo? Ta không có béo.”

Mục Giản thò tay vào trong y phục Xương An Diệp cười nói: “ Có bé mỡ rồi nè.”

Xương An Diệp tức giận đá người, Mục Giản cưng chiều bồi y một lúc. Sáng dậy muộn nên bữa sáng và bữa trưa của Xương An Diệp bị gộp làm một. Ăn xong, lấy lý do tập thể dục khỏe khoắn, Mục Giản đành phải nhẫn cười dẫn y đi dạo hoa viên.

Hoa viên ở đây vô cùng phong phú với nhiều loài hoa, xanh, đỏ, vàng, lục, lam ,chàm, tím, nhìn qua một vòng mà hoa hết cả mắt. Xương An Diệp quả thật hình như thấy mình béo lên, có chút nghi hoặc nhân sinh. Y thề là y không có ăn nhiều, một ngày sương sương 3 bữa chính với 3 bữa phụ thui à. Ủy khất ôm bụng mỡ 

“ Cái kia…” Xương An Diệp hai mắt phát sáng chạy về một đám hoa màu sắc rực rỡ, Mục Giản lo lắng: “ Chỗ này rất trơn, đi chậm một chút.”

Hắn theo hướng Xương An Diệp chỉ, liền thấy một vườn Cẩm Tú Cầu đang nở rộ đủ màu sắc hiện ra trước mắt, bản thân cũng hơi bất ngờ. Xương An Diệp kéo tay hắn: “ Hoa này thật đẹp a.” Sau đó lại nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.

Mục Giản ôn hòa nói: “ Kỳ lạ thật, Cẩm Tú Cầu này do một vị bằng hữu phụ thân tặng cho ta, trồng lâu như vậy còn tưởng hoa này không nở được, ai ngờ ngươi vừa chú ý đến nó, nó liền nở rộ liền như vậy.”

“ Thật sao?”

“ Ừ, hẳn là duyên phận.”

Xương An Diệp nhanh tay ngắt một bó Cẩm Tú Cầu, quỳ một chân, vô cùng chân thành nói: “ Mục Giản, ngươi sẽ kết hôn với ta chứ?”

Xương An Diệp bỗng dưng hạ gối khiến Mục GIản còn tưởng y bị làm sao, tâm suýt chút nữa cũng loạn lên. Nghe y hỏi, Mục Giản nói: “ Kết hôn là cái gì?”|

Xương An Diệp mỉm cười nhìn hắn: “ Chính là kết đạo lữ a.”

Mục Giản cười, đáy mắt đều là ôn nhu vô hạn, hắn kéo Xương An Diệp,bế y lên, đặt lên môi đối phương một nụ hôn, Xương An Diệp ôm cổ hắn, đều là nồng nhiệt đáp trả. Xương An Diệp bị hôn đến ngạt thở, y đẩy hắn, gấp gáp nói: “ Ngươi còn chưa đáp ứng ta?!!!!”

“ Chuyện đó cũng đã làm rồi, còn có thể từ chối sao. Ta đồng ý.”

Xương An Diệp ngọt ngào cười đến rạng rỡ, ôm khư khư Mục Giản không chịu buông. Người này của y, ngoài y ra, người khác không thể dòm ngó.

“ Ta cầu hôn ngươi vậy ta có thể làm phu quân đúng không?”

“ …..”

“ Nương tử, nói gì đi?”

“….”

“ Không nói coi như là ưng thuận nha.”

“ Được, nếu ngươi chịu được đến sáng, ta liền để ngươi làm phu quân.”

“ AAAAAA Ta sai rồi, tha mạng.”

Xương An Diệp có chút căng thẳng, bồn chồn nắm lấy vạt áo Mục Giản. Cả thân hình nhỏ nhắn nép sau Mục Giản. Hắn có chút bất đắc dĩ che chắn tầm mắt nóng rực của phụ thân:

“ Người có thể đừng nhìn y như vậy nữa không!!!”

Nam nhân cười lớn, vui vẻ nói: “ Diệp nhi, qua đây.”

Xương An Diệp ngơ ngác, nhìn Mục Giản như hỏi ý kiến . Mục Giản khẽ gật đầu kêu y an tâm. Xương An Diệp nhìn vị ma tôn trong truyền thuyết kia, phụ huynh thế này, y có chút hãi nha.