Editor: Ngạn Tịnh.
Trên ghế dài, hai người ngồi đối diện.
"Nịnh ca ca, gần đây, có phải anh rất bận hay không? Cho nên không có thời gian... Gặp mặt?"
"Hôm nay em hẹn anh ra thế này, có phải ảnh hưởng đến anh hay không?"
"Không có." Hoắc Nịnh lắc đầu, nháy mắt từ chối, "Không phải bởi vì bận."
"Vậy..."
Vậy người nào đó càng có lý do thả chiêu lớn. Lục Nhất Lan nghe thấy câu đó, hai mắt liền mở to, "Vậy, Nịnh ca ca, anh không bận, cũng không muốn gặp em."
Cô cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, "Có phải anh chán ghét em hay không?"
"!!!"
"Sao có thể!"
Hoắc Nịnh cảm thấy bản thân dù có tám cái miệng cũng không giải thích rõ chuyện này, anh có chút kích động đứng lên, sau đó cảm giác bản thân nói như vậy có lẽ có chút dọa người, lại ép bản thân ngồi xuống.
Giọng nói của anh có chút dồn dập.
Sau đó động tác có chút loạn.
"Anh không hề chán ghét em."
Nghìn lời vạn chữ ngưng tụ thành những lời này, Hoắc Nịnh nhẹ giọng, "Là vì lý do khác."
Nói ra mấy chuyện lung tung rối loạn của nhà họ Hoắc, Hoắc Nịnh xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, "Anh sợ, bọn họ sẽ quấy rầy em."
"Anh muốn gặp em."
Một tháng này, ít nhất có một nửa thời gian, Hoắc Nịnh trằn trọc khó ngủ.
"Rất muốn gặp em, nhưng là----"
Nhưng lại sợ.
Lời đều đã nói xong, anh kéo góc áo Lục Nhất Lan, "Bé Mông, anh, anh không có chán ghét em."
"Em biết."
Lục Nhất Lan chống mặt, đầu hơi nghiêng, "Nghe những lời này của anh, em nghĩ tới một vấn đề."
"Hửm?"
"Em cảm thấy, ở trong mắt Nịnh ca ca, có phải em đặc biệt... Khác biệt không?"
"Nịnh ca ca, anh có biết không, vẫn luôn muốn gặp một người, muốn bảo hộ người đó, xem người đó như trân bảo, nó thuyết minh cái gì không?"
Khoan.
Hoắc Nịnh từng chút từng chút cân nhắc lại vấn đề, sau đó phát hiện một chuyện.
Dựa theo hướng nói chuyện của Lục Nhất Lan, cốt truyện này, sẽ chuyển tiếp---
Chuyển tiếp đến thứ rất khó lường.
Người đàn ông không dám nói lời nào, sợ quấy nhiễu một mảnh kiều diễm cùng dịu dàng này.
"Gặp mặt lâu như thế, em vẫn luôn quên mất một việc."
Lục Nhất Lan bỗng nhiên đứng lên, Hoắc Nịnh còn ngồi, bởi vì chỉ có thể nhìn môi đối phương đoán chữ, anh ngẩng đầu, đuổi theo bóng dáng Lục Nhất Lan.
Ngay một khắc này, người phụ nữ bỗng nhiên cúi người, rơi xuống một cái hôn trên trán Hoắc Nịnh.
Sâu sâu.
Cảm giác mềm nhẹ nổ tung giữa trán, lửa nóng, pháo hoa, sáng lạn, tươi đẹp.
Các loại từ hình dung chợt lóe qua trong lòng Hoắc Nịnh, sau đó, anh liền ngây ngốc.
Lục Nhất Lan thoáng có chút khẩn trương, cô nhanh chóng lùi lại một bước, sau đó nâng mặt Hoắc Nịnh, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi màu xanh biếc, chiếu rõ ảnh ngược của cô, "Anh hôn em hai lần, em có nói với anh rằng, hôn ở trán, là bảo hộ không?"
"..."
"Em, chưa từng nói."
"Thì ra em chưa từng nói à." Mặt Lục Nhất Lan dần dần hồng lên, "Vậy bây giờ em nói cho anh biết, anh biết ý của em chứ?"
Biết chứ.
Hoắc Nịnh ngưỡng ra sau một chút, rời khỏi tay Lục Nhất Lan, sau đó cúi đầu xuống.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng, chất lỏng ướt át nơi đó, đang từ khóe mắt chậm rãi chảy xuống, lướt qua hai gò má, tiếp tục trôi xuống.
Khóe miệng cũng dính một chút, hơi nóng, có chút mặn.
Hai tay Hoắc Nịnh che mặt, trái lại khiến Lục Nhất Lan có chút luống cuống tay chân.
Cô vẫy vẫy tóc, đứng dưới tán cây loang lổ ánh nắng, vỗ vỗ vai Hoắc Nịnh, "Đừng khóc."
Hoắc Nịnh không ngẩng đầu, lúc này Lục Nhất Lan mới nghĩ đến, anh nghe không được.
Ngồi xổm người xuống, Lục Nhất Lan muốn nhìn Hoắc Nịnh một chút, nhưng không ngờ, trong nháy mắt vừa nghiêng đầu, người đàn ông đã ôm lấy cô.