[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 4: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (2)

Edit: Thiên Diệp

Beta: Ngạn Tịnh

"Giữ lại đi..."

Lục Nhất Lan mới vừa trở lại vị trí ngồi, liền thấy Tần Thanh sét đánh không kịp bưng tai nhét chôclate kia vào trong cặp của mình.

Bên ngoài vừa có người đến, anh cầm lấy bút, mắt nhìn thẳng bài thi, thanh lãnh cao ngạo như cũ, bộ dáng phảng phất như cái gì cũng không xảy ra.

Nhưng vào giờ phút này, hình tượng cao lãnh của anh trong lòng Lục Nhất Lan, đã hoàn toàn sụp đổ.

Tần Thanh.

Một chàng trai có chút không tự nhiên, lại có chút ngốc nghếch, nhưng lại thích dùng dáng ngoài thanh lãnh cao ngạo để che dấu tính cách của bản thân.

Cúi đầu đọc sách, đọc nhanh như gió, cô cảm thán bản thân vì có tín ngưỡng để tồn tại, làm cô đi vào thế giới này, trực tiếp đối diện với những đề mục tàn nhẫn kia!

Ngòi bút nhẹ viết, đêm nay Lục Nhất Lan cũng không làm chuyện gì khác người nữa, toàn bộ tiết tự học buổi tối, phần lưng Tần Thanh đều là banh thẳng.

Lúc tiếng chuông tan học vang lên, anh nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Lục Nhất Lan.

"Tan học, đừng đi."

Lục Nhất Lan dùng một chút từ ngữ đương thời lưu hành trên internet, "Được nhoa (☉v☉)."

Tần Thanh dừng một chút, không có biểu cảm gì, chỉ là không có chút tự nhiên lần nữa cúi đầu viết bài thi, những bạn học đi ngang qua bên người anh, anh một chút cũng không có động đậy, sau khi người đều đã đi hết, anh nháy mắt quay đầu.

"Lại đây."

Lục Nhất Lan cầm cặp sách đứng lên, "Tần Thanh." Nói ba phần, còn lại bảy phần muốn nói nhưng lại thôi.

Tần Thanh lấy chocolate trong ngăn kéo ra.

"Trả cho cậu."

"Nhưng đây là quà tặng cho cậu m!"

"Tâm ý đã nhận được."

Anh thu bài thi xong, chuẩn bị đi thì Lục Nhất Lan ngăn lại.

"Đây là quà tớ tặng cho cậu, quà đã đưa đi như nước ra khỏi bát, cậu như vậy ——"

"Tớ không phải trả cậu, mà là tặng cho cậu." Anh dường như nhẫn nại thật lâu, "Đây là chocolate tớ tặng cho cậu, nhận lấy đi."

"Còn có, ngủ ngon."

Đôi chân dài của anh bước đi, trực tiếp ném Lục Nhất Lan lại sau lưng. Đầu ngón tay Lục Nhất Lan hơi lạnh, nhớ tới biểu cảm Tần Thanh, cô liền nở nụ cười.

......

Theo đuổi, là một hồi giằng co lâu dài mà gian khổ.

Sau khi Tần Thanh cho rằng anh đã nghiêm khắc từ chối, Lục Nhất Lan sẽ vì tiết tháo bản thân mà tự động rời xa anh, nhưng mà sự thật không có đơn giản như tưởng tượng.

Mỗi ngày là người tới trường học sớm nhất, Tần Thanh phát hiện lớp học có một thay đổi cực lớn!

Tô! Tiểu! Tiểu! Thời gian mỗi ngày cô tới trường học! Vì cái gì từ 7 giờ 20! Đã biến thành 6 giờ rưỡi!

Tần Thanh thật phát điên, năm phút đồng hồ sau khi anh dùng chìa khóa mở cửa phòng học số 2 của lớp 12, một cái đầu tròn bé bé liền sẽ xuất hiện ở l trước mặt anh.

Ví như hiện tại.

Anh buông bút trong tay xuống, "Tô Tiểu Tiểu, cậu có thể đổi vị trí hay không."

"Tần Thanh, cậu chính là đang bắt nạt người ta."

Trên mặt Lục Nhất Lan lập tức treo lên biểu cảm ủy khuất, tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh, làm người khác tấm tắc lấy làm lạ.

"......"

Tần Thanh quả thực muốn bạo phát tại chỗ, tuy rằng rất táo bạo, nhưng vẫn phải ưu nhã, anh hít sâu một hơi.

"Cậu ở chỗ này sẽ ảnh hưởng tôi."

"Nơi này là chỗ ngồi của Vãn Vãn, cậu ấy nói tớ có thể ngồi ở chỗ này."

"!"

Nhắc tới Tô Vãn Vãn, Tần Thanh lập tức vặn vẹo, cùng là họ Tô, một người là băng, một người là lửa.

Hơn nữa lửa này còn là vị chân hỏa, chính là loại lửa ngay cả nước cũng không diệt được trong truyền thuyết kia.

Ngòi bút xẹt qua thật mạnh trên mặt giấy, nội tâm Tần Thanh đầy cảm giác bi thương, đã gần đến 7 giờ, Lục Nhất Lan rời khỏi phòng học, cũng chính là lúc này, anh mới hoàn toàn thả lỏng ra.

Bên kia, Lục Nhất Lan nhằm phía nhà ăn chuẩn bị đi mua cơm nắm.

Haiz.

Loại người như Tần Thanh, cần phải chậm rãi kiên trì tấn công trái tim anh, liệt nam sợ nữ triền, quấn tới triền đi quấn lên giường.

Sẽ có một ngày như thế, Lục Nhất Lan tự nói cho bản thân.