Editor: Ngạn Tịnh.
Trong lòng Diệp Hàn An giật thót một cái, rồi mới bắt đầu cẩn thận hồi tưởng.
Hồi ức lại quá khứ, thật sự, cô dường như trước nay đều chưa từng nói qua một câu, em yêu anh.
Không có, đều không có.
Trái tim đột nhiên co chặt, Diệp Hàn An có chút hoảng loạn cúp WeChat.
Diệp Hàn Ngữ ngáp một cái, nhắn tin cho Lục Nhất Lan.
“Em gái.”
“Chị, em đây, có chuyện gì sao?”
Hai người đều rảnh tay, Diệp Hàn Ngữ liền mở video call, “Chuyện là, hôm nay Hàn An nói chuyện với chị, hỏi, có phải không nói anh yêu em, chính là không phải thật sự yêu hay không?”
“Ạch...”
Lục Nhất Lan có chút bất đắc dĩ, “Sao anh ấy lại bỗng nhiên hỏi như vậy?”
“Nghe nói là xem trong tiểu thuyết, cảm thấy tiểu manh thê kia không được sủng ái.”
Lục Nhất Lan phụt một tiếng bật cười, đúng vậy a, trong khoảng thời gian này Diệp Hàn An vẫn luôn một mình ở nhà xem tiểu thuyết, đường não quả thật đúng là không phải người bình thường có thể tưởng tượng.
“Em biết rồi.” Anh bị thương, không có cách nào đi lại, cô cũng không ở cạnh anh được nhiều, cho nên...
Anh mới có thể sợ hãi như vậy.
“Vậy được rồi, có em chị cũng không sợ nó nhàn đến luống cuống.” Diệp Hàn Ngữ nhàn nhã dựa ra sau, “Nói thật, hai đứa tính lúc nào kết hôn đây?”
“Phụt, đương nhiên là chờ sau khi chân tốt lên rồi, chị ngẫm lại mà xem, em cũng không thể ôm chú rể tham gia hôn lễ, đúng không?”
“Cũng đúng...”
Lại hàn huyên trong chốc lát, hai người cắt đứt video, đôi mắt Lục Nhất Lan âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Buổi tối lúc ăn cơm, Mẫn Mẫn bỗng nhiên phỉ nhổ chuyện yêu đương với Lục Nhất Lan, “Chị Tư Tư, chị nói xem làm lính cảnh vệ có phải sẽ không tìm được bạn gái hay không, đến bây giờ anh trai em vẫn làm chó độc thân.”
Linh quang chợt lóe, Lục Nhất Lan nở nụ cười, cô ngước mắt, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, “Nào có, tìm không thấy bạn gái hẳn là vì anh trai em không ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Hả?”
“Tôi với anh rể cô đó, chính là gặp được nhau lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đó.”
Ngữ điệu Lục Nhất Lan cao lên, trong giọng nói mang theo nhè nhẹ hạnh phúc. Mẫn Mẫn nghe xong, vẻ mặt sùng bái cùng hâm mộ, “Thật đúng là một tình yêu xinh đẹp mà...”
“Ừm, đẹp.” Cô khụ khụ hai tiếng, “Tôi muốn em giúp một việc.”
Hôm nay là chủ nhật, Lục Nhất Lan không đi làm, liền đến bên kia ở cạnh Diệp Hàn An. Lúc đẩy người ra ngoài phơi nắng, Lục Nhất Lan đi WC.
Đúng lúc này, điện thoại anh trai Mẫn Mẫn ở bên cạnh vang lên.
Hắn cố tình mở loa ngoài.
Nội dung hắn trò chuyện với Mẫn Mẫn như sau:
“Anh hai, xen vào chuyện anh không tìm được bạn gái chút, em căn cứ câu chuyện mà thủ trưởng chị Tư Tư kể cho em, cho anh cái kiến nghị.”
“Anh cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ đi ~”
“Anh cũng không biết, chị Tư Tư nói với em rằng lúc trước khi đi X quốc phỏng vấn chị ấy đã gặp được người chồng chị ấy cực kỳ yêu đó.”
Diệp Hàn An vốn không tính nghe, chỉ là sau khi nghe thấy cái tên chị Tư Tư, anh liền dựng thẳng lỗ tai lên.
Gặp được, chân ái, của chính mình?
Nghe đến đó, trái tim anh thình thịch nhảy dựng lên.
“Chị ấy nói, đời này chị ấy đều không quên được, cái nhìn thoáng qua trên máy bay kia, anh nói xem anh có phải cũng nên ra ngoài làm nhiệm vụ hay không, làm một hồi anh hùng cứu mỹ nhân, gặp được một người vừa gặp đã yêu?”
“...”
Không lâu sau, anh trai Mẫn Mẫn cúp điện thoại.
Lúc này Lục Nhất Lan cũng vừa trở về, cô đẩy anh dạo bước trong vườn hoa, chóp mũi đều là mùi hương.
Bỗng nhiên----
“Tư Tư, anh nghe Mẫn Mẫn nói, em ở X quốc gặp được người chồng mà em cực kỳ yêu.” Ngữ khí của anh hơi trầm xuống, lại cố tình mang theo một loại vui sướng không kiềm nén được, “Người kia, là anh sao?”
Dưới ánh mặt trời, Lục Nhất Lan ngồi xổm xuống, tầm mắt đối diện với Diệp Hàn An, “Anh thấy được không? Người đó ngay lúc này đang ở trong mắt em.”