Tống Tuyên chơi Rubik rất giỏi, Vi Nhất cũng từng nghĩ tới chuyện học để ra ngoài làm màu, nhưng Tống Tuyên chẳng hề nể tình bạn bè bao năm, làm như không thấy, không chịu cho cậu bái sư!
Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, Vi Nhất cảm thấy bản thân đã ngộ ra rồi, cuối cùng hạt giống tình yêu của Tống Tuyên đã nảy mầm rồi! Nhưng mà chơi Rubik giỏi rồi đưa ra trước mặt con gái nhà người ta đòi khen, đây thật sự không phải là cách làm của học sinh tiểu học à?Ánh mắt Bạch Trà dừng trên người Vi Nhất.Vi Nhất nghĩ đến chuyện bản thân chưa tự giới thiệu, bèn bước đến gần hai bước, lễ phép định vươn tay, nhưng dưới ánh mắt áp lực của người bên cạnh, cậu kìm chế xúc động duỗi tay, mỉm cười nói: “Chào cô, tôi là Vi Nhất, là... người quen của Tống Tuyên.”Vì đường tình duyên của người bạn này, cậu chỉ có thể nỗ lực.Bạch Trà cười gật đầu: “Giờ cũng khuya rồi, bạn tôi vẫn đang chờ bên ngoài, để tôi bảo họ đưa hai cậu về trước.”Vi Nhất vội vàng xua tay: “Không cần đâu, nhà tôi ở ngay gần đây thôi, đi vài phút là đến, các cô đưa Tống Tuyên trở về là được rồi.”Nếu cậu đã nói vậy, Bạch Trà cũng không miễn cưỡng.Ra khỏi đồn cảnh sát, Vi Nhất đi trước, Bạch Trà và Tống Tuyên đi đến một chiếc xe đỗ ở ven đường.Thấy bọn họ đến, Mai Du Tâm xuống xe, quan tâm hỏi: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”Bạch Trà lắc đầu: “Không sao.”Mai Du Tâm dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tống Tuyên, tuy anh và Tống Trình là anh em, nhưng anh hoàn toàn khác với Tống Trình. Anh đi theo sau Bạch Trà như gà con.Cửa sổ xe được kéo xuống, Hoàng Phủ Lãng ngồi ở vị trí điều khiển cà lơ phất phơ hỏi: “Tôi nói này mấy vị, mấy người còn định đứng đây bao lâu nữa?”Mai Du Tâm không khách khí cho anh ta một ánh mắt xem thường, cô ấy nói với Tống Tuyên: “Cậu ngồi đằng trước đi, tôi và Bạch Trà ngồi đằng sau.”“Không được.” Bạch Trà nói: “Cậu ấy không thể ngồi đằng trước.”Mai Du Tâm không hiểu: “Tại sao?”“Trẻ con không được ngồi ghế phụ.”Tống Tuyên: “...”Mai Du Tâm nhìn Tống Tuyên tán đồng gật đầu: “Cậu nói đúng.”Thế là cuối cùng Mai Du Tâm vẫn ngồi ở ghế phụ, Bạch Trà và Tống Tuyên ngồi ở ghế sau.Mai Du Tâm và Hoàng Phủ Lãng ngồi đằng trước đấu võ mồm, sợ Tống Tuyên xấu hổ, Bạch Trà nhìn Tống Tuyên đang ở cúi đầu, tìm đề tài hỏi: “Phòng sáng tạo trò chơi của các cậu tiến triển đến đâu rồi?”Nhắc tới chuyện này, mắt anh như hiện lên ánh sáng, đồng thời, thân thể hơi nghiêng về hướng cô.Bạch Trà nghe thấy giọng nói nhỏ của anh vang bên tai mình.“Vi Nhất đang tìm văn phòng thích hợp.”Giọng nói rất nhỏ như tiếng thì thầm, giống như đang chia sẻ một bí mật.Bạch Trà ngước mắt lên, đối diện với cặp mắt đen nhánh của anh.Khi nói về điều mình muốn làm, anh không còn vẻ âm u, trầm mặc nữa, mà là thần thái sáng láng, tinh thần phấn chấn phù hợp với tuổi tác, trông càng có vẻ sống động.Cô cười đáp: “Vậy thì tốt, tôi rất chờ mong tác phẩm đầu tiên của các cậu đấy.”Như có ngân hà rơi vào đáy mắt, ánh mắt anh lấp lánh làm người ta choáng ngợp. Tống Tuyên lấy điện thoại trong túi ra, ấn vào một biểu tượng màu đen, màn hình di động hiện ra một trò chơi đang khởi động. Hệt như một đứa trẻ đang khoe khoang, anh đến gần hơn, đôi mắt không chớp nhìn cô: “Trò chơi này là tôi làm.”Bạch Trà có thể cảm nhận được luồng hô hấp nóng ẩm từ anh, cô đang nghĩ có phải khoảng cách giữa bọn họ hơi gần quá rồi không. Nhưng một khi tiếp xúc với ánh mắt nóng rực ấu trĩ của anh, người khác sẽ bị sự nhiệt tình không thường xuất hiện ở anh lây nhiễm.