Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 46: 46 Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 11

Đống lá cây trong giỏ kia...toàn bộ đều là thảo dược, lại còn là những loại thảo dược tất yếu, chẳng có chiếc nào râu ria thừa thãi cả.

Thậm chí, chúng còn được sắp xếp vô cùng chuẩn xác, bó nào ra bó nấy.

"Cô nương, Vân cô nương, cô xem đi, cô xem đi." Dung Hạc tựa một đứa trẻ to xác, nằng nặc cầu lời ngợi khen.

Chàng ta cơ hồ đang rất đắc ý đấy nhỉ?

Ôi coi kìa! Nếu không phải hai mắt vẫn còn mù, Linh Vân khéo cũng chẳng tin chàng ta là người đã từng hại nàng thảm.

Đúng là...nhìn người phải nhìn cho kỹ.

Cái tên lòng lang dạ sói này, chàng ta là đệ đệ song sinh với nam chính, túi da bên ngoài rất văn nhã, rất thư sinh.

Nhưng nội tâm thì lại...Ầy! Đại huynh hành hiệp trượng nghĩa, đệ đệ tâm tư vặn vẹo...Sao khác biệt quá trời!

Mà cũng phải công nhận, nam phụ vị diện đủ mặt dày, chàng ta dường như chẳng có một xíu cảm giác tội lỗi nào khi đã hại nàng thành dáng vẻ này...

72% độ hảo cảm thôi, Kế Hậu nương nương có điểm bất đắc dĩ thở dài, chưa đủ, chưa đủ.

Giả làm nàng mù tâm lược chàng tâm cơ thâm trầm vẫn là chưa đủ.

Từ thích lên yêu là một đoạn đường dài lắm, coi bộ nàng phải chơi thủ đoạn mới lên được.

Chứ cứ diễn mãi vai này cũng chán.

Không chỉ nàng chán, mà sợ hứng thú của Dung Hạc đối với nàng cũng dần tiêu tan.

...

"Sắp mưa rồi." Bất chợt, Linh Vân ngẩng đầu, mũi nhỏ nhăn nhăn.

Dung Hạc ngồi cạnh đang cố tách đôi quả táo dùm nàng, nghe thế, động tác liền khựng lại.

Chàng ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng nắng vàng trước mặt, hoài nghi: "Cái gì mưa cơ?"

"Trời, là trời sắp mưa!" Nếu Linh Vân mà có mắt, phỏng chừng nàng sẽ nhìn nam phụ như thể nhìn đồ ngốc mất.

Người đâu hỏi câu thiếu não vậy? Trời không mưa chẳng lẽ nàng mưa?

"Ý ta là..." Dung Hạc giải thích: "Nàng làm sao xác định được?"

Chàng ta cũng chẳng thể bay lên trời xem biết được liệu trời có mưa hay không....Với lại, mùi mưa, mũi nàng ấy thính đến độ có thể nhìn thấy trời mưa ư?

"Ta xác thực ngửi thấy mùi mưa.

Còn công tử, người nhìn coi, những bãi thảo dược ngoài kia, có chuồn chuồn không?"

Dung Hạc không hiểu trời mưa cùng chuồn chuồn thì có cái gì liên hệ với nhau, cơ mà chàng ta vẫn ngoảnh đầu hướng mắt nhìn ra ngoài.

Chàng không khỏi thêm phần ngạc nhiên, có chuồn thật kìa, không chỉ một con, mà là nhiều con, chúng đang bay quanh những bãi thảo dược thấp bé.

"Có chuồn chuồn."

"Chúng bay cao hay bay thấp?"

"Thấp."

"Vậy là ta đoán đúng, trời sắp mưa rồi.

Công tử, những người làm nông hay hái thuốc như ta đều có thể dễ dàng đoán được khi nào trời mưa thông qua độ cao chuồn chuồn bay.

Chuồn chuồn bay cao thì nắng, bay thấp thì mưa.

Đó, công tử, tí nữa thôi mây đen sẽ ập đến, chúng ta nên về thì hơn."

Kiến thức này, đối với một công tử trước đó tay chưa bao giờ đụng tới mấy việc nông như Dung Hạc, xác thực là một kiến mới.

Nhưng giờ không phải lúc cảm thán.

Dung Hạc nhanh tay thu dọn đống lá thảo dược, xách lên bằng một tay, một tay còn lại nắm tay nàng, chuẩn bị xuống núi.

Nhưng có vẻ đã quá chậm rồi.

Chưa đến nửa tách trà sau, mây đen ùn ùn kéo tới, tựa chiếc ô khổng lồ, che đi nắng hạ chói chang.

Mùi mưa trong không khí càng ngày càng nồng.

Dung Hạc ban đầu còn có chút ngờ ngợ, giờ thì không thể không tin là sắp mưa rồi.

"Công tử..." Linh Vân giựt lấy chiếc giỏ mây trong tay chàng: "Người cõng ta được không?"

"Được." Dung Hạc dứt khoát quỳ gối, giang bờ lưng rộng ra cho nàng leo lên.

Song ngay sau đó một giây, sống lưng chàng ta bèn cứng đờ lại.

Cái đó, hai luồng mềm mại tròn trịa, đang cùng lưng chàng cọ xát.

Đôi tay trắng nõn mịn màng của nàng vòng qua ôm lấy cổ chàng, như có như không cọ cọ với yết hầu.

Chân ngọc kẹp bên hông, mùi thảo dược hoà lẫn mồ hôi quanh quẩn bên mũi.

Dung Hạc phảng phất như bản thân quay về đêm hôm đấy, mồ hôi, hương thơm, sự điên cuồng cùng nhau hoà quyện.

Điên cuồng rên rỉ, điên cuồng chìm đắm, tựa sa ngã vào vạc dầu sôi nóng bỏng, dư vị đắm say khiến chàng mê luyến, khắc sâu vào xương cốt chàng, tâm khảm chàng hại cho đến giờ, chàng chẳng thể nào quên.

"Công tử? Người mau đi thôi, người nên đỡ lấy ta chứ, ta sắp trượt xuống rồi."

"Đi đi." Dung Hạc hai tay đỡ lấy cẳng chân nàng, bắt đầu bước chân.

Không hiểu sao...vừa nãy, chàng mơ hồ có cảm giác, Hồng Linh vẫn là Hồng Linh, là một Hồng Linh yêu diễm lẳng lơ chưa hề mất trí nhớ.

Hay là do chàng nhầm?

Dung Hạc phỉ nhổ chính mình, thân dưới chàng có phản ứng, cư nhiên có phản ứng! Chàng là một con người không có tiết tháo vậy ư? Cõng người ta thôi mà cũng phản ứng? May thay, nàng ấy bị mù, lại đang được chàng cõng, không khéo chàng nhục mặt chết mất.

Dung Hạc không suy nghĩ nhiều nữa, chuyên tâm với con đường trước mặt.

"Trời sắp mưa rồi.

Giờ xuống núi e là không kịp nữa.

Ngươi còn nhớ cái hang đá mà chúng ta đi qua không? Nó khá gần đây."

"Nhớ."

"Chúng ta tới đấy đi." Bầu trời giờ chẳng còn mây sáng nữa, u ám mù mịt vần vũ tứ phương.

Mùi mưa đậm đặc, gió bão quét mạnh.

Đúng là thời tiết lật mặt như lật sách mà, mấy ai tin được vùng trời cao kia mới đây thôi còn rất chói chang thoáng đãng?

Dung Hạc gia tăng bước chân, nhân lúc chàng ta không để ý, Linh Vân lén hạ một tay xuống eo chàng, lòng bàn tay nàng để lộ ra một túi giấy.

Túi giấy mở nhẹ, bột phấn toé tung, bột phấn trắng dính hết lên thắt eo chàng ta.

Chà, đây là một loại bột rất thu hút rắn nha! Đặc biệt là rắn độc!

Kế Hậu nương nương sầu bi thở dài...

Nàng hết cách rồi, đành hạ thủ kiểu này đi!.