[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Hoá Ra Cũng Là Hắc

Chương 3: Xoay Ngược Lại Công Lược Mối Tình Đầu (3)

Edit: Ochibi

“Thu…… Hạ Thu! Em không sao chứ?? Em kiên trì một chút, anh…… Anh đây đưa em đến phòng y tế ngay!”

Tuy rằng sợ tình huống đột ngột của Hạ Thu không thích hợp di chuyển, nhưng tay Tề Kỳ mới vừa đụng vào lưng Hạ Thu, nháy mắt trong lòng nhảy dựng.

Mùa hè vốn dĩ rất nóng, nhưng Hạ Thu ngã trên mặt đất cứ như là vớt ra từ trong nước, quần áo cả người đều bị mồ hôi lạnh làm sũng nước.

Vài sợi tóc đen trên trán bị mồ hôi tẩm ướt, dính trên trán trắng nõn của cô, nhưng mà cả người nắm tay hắn, Hạ Thu hoàn toàn vô lực.

“Tề Kỳ?” Hạ Thu hỗn loạn miễn cưỡng mở mắt, nỗ lực phân biệt vài hình ảnh chồng chéo trước mắt này thành thân ảnh nam sinh, dù không thấy rõ tướng mạo, nhưng cặp mắt kia như vẽ ra từ trong màu nước sơn thủy nơi xa, tràn đầy khắc chế và đau lòng, làm Hạ Thu nhịn không được mềm nhũn trong lòng.

“Thu Thu em đừng nói chuyện, giữ gìn thể lực.” Tề Kỳ bị một tiếng suy yếu này của Hạ Thu gọi đến nỗi chỉnh trái tim hắn thắt chặt.

Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, Hạ Thu lớn lên xinh đẹp, không quá yêu nói chuyện, tính tình cũng có chút lãnh, bình thường muốn làm gì đều trực tiếp đi làm ngay.

Ngay cả thích một người cũng là như thế, từ khi hắn bắt đầu phát hiện mình đối với Hạ Thu có cảm giác, yêu thầm Hạ Thu đã được hai năm.

Chỉ là Hạ Thu thích một người, cái gì cũng không quan tâm, tính tình vốn dĩ có chút giống như băng cũng mặc kệ đốt thành ngọn lửa cháy bỏng, mà người phỏng đầu tiên chính là hắn……

Ôm ấp thiếu nữ tái nhợt, Tề Kỳ nỗ lực chạy vội lúc này mới phát hiện, vốn dĩ cảm thấy cao trung Phổ Lãng chỉ là loại nhỏ, thế nhưng lớn đến nỗi làm người ta chán ghét như vậy.

Giáo khu cao trung Phổ Lãng mới chuyển lại đây, bây giờ đang trong giờ học, Tề Kỳ ôm Hạ Thu chạy mấy trăm mét vẫn không thấy được một người sống, tìm người người cùng nhau đưa một chút cũng không thể.

Buông Hạ Thu lại đi tìm kiếm viện trợ là biện pháp tốt nhất không còn gì nghi ngờ, nhưng mặt hơi lạnh vô lực kia dán trong độ ấm trước người, làm Tề Kỳ bướng bỉnh không muốn buông tay.

Trên đỉnh đầu là tiếng thở hổn hển như tiếng trâu hít thở, vị hồ hôi hoà lẫn với tiếng xóc nảy, thế giới bên tai vù vù quả thực khiến người ta khó chịu đựng nổi, nhưng nuông chiều theo cảm động và vui mừng của bản thân, Hạ Thu tích góp sức lực, thời điểm hắn khom lưng thở dốc duỗi tay câu lấy sau cổ hắn.

“Tề Kỳ em thích anh!”

Cánh tay mềm mại như mì sợi, xem như đáp sau cổ Tề Kỳ, nhưng cũng không đủ lực đạo xa xỉ để nâng đầu.

Vì thế, trong tưởng tượng Hạ Thu, cảnh tượng tỏ tình của cô hẳn là như vậy:

Thiếu niên mệt mỏi thở hổn hển, tạm thời ngừng lại trên đường, mà thiếu nữ hắn ôm ấp, sắc mặt tái nhợt vẫn như cũ thật đẹp, vào lúc oanh chuyển tỉnh lại này, thiếu nữ dùng hết sức lực cuối cùng, cố gắng dán ở bên tai thiếu niên tỏ tình sau đó hoàn toàn bị ốm đau tra tấn, hôn mê đi.

Tuy nhiên căn cứ tương quan theo miêu tả của người chứng kiến, hình ảnh ngay lúc đó lại là thế này:

Tề Kỳ ôm lấy Hạ Thu, thể lực hiển nhiên cũng đã tới cực điểm, sắc mặt trắng xanh trắng xanh kia, liều mạng cùng Hạ Thu nằm ngay đơ trong lòng ngực hắn, rồi sau đó, coi như người chứng kiến đang chạy hết sức sắp đến, Hạ Thu nằm ngay đơ đột nhiên ‘thi biến’.

Cô nhắm hai mắt, giống như giãy giụa vươn tay đáp sau cổ Tề Kỳ, sau đó……

Hãy chú ý!

Cô vẫn luôn được Tề Kỳ ôm, cho nên tất cả động tác sinh ra chống đỡ, đều là Tề Kỳ.

Cho nên, vừa động như vậy tự nhiên cuối cùng biến thành cọng rơm đè chết con lạc đà, chống mình lên học bá nghỉ tạm trên đường, sau khi nữ thần hoa hậu giảng đường ‘thi biến’, lập tức ngã xuống, ngã xuống bên chân người chứng kiến.

—— Ở trên là một báo cáo chi tiết đến từ nhân chứng Bạch Lãng.

Đương nhiên, Hạ Thu ngất xỉu không biết những chuyện này, việc mới làm vừa rồi tuy rằng có vài phần cố tình, nhưng mà lời thổ lộ thật ra cũng là thật, nếu không thích Tề Kỳ, dù cho Peter cầm đao đặt trên cổ cô, cô cũng sẽ không quản cái thế giới này sống chết ra sao.

Nhìn đôi nam nữ chật vật ngã xuống, Bạch Lãng có hơi không kiên nhẫn nhíu mày, thẳng đến khi khuôn mặt chật vật hỗn hợp mồ hôi và tro bụi của Tề Kỳ lộ ở trước mắt hắn, nhíu mày mới nhướng lên.

“Cậu làm ơn, giúp giúp tôi!” Tề Kỳ rũ mắt, nghe được giọng nói bình tĩnh của mình, sức lực hắn đã không đủ để đưa Hạ Thu đi nửa lộ trình còn lại đến phòng y tế, mà lúc này dù đụng phải Bạch Lãng, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu nhờ Bạch Lãng.

“Hừ.” Bạch Lãng nhìn thoáng qua Hạ Thu, rõ ràng là biểu tình tự nhận xui xẻo lại vô cùng chán ghét, không hề che dấu biểu tình khiến trong lòng Tề Kỳ bỗng nhiên giận dữ, siết chặt tay rồi lại buông ra, không có lên tiếng.

Khi Bạch Lãng khom lưng bế Hạ Thu từ trên mặt đất bế lên, khuôn mặt cô gái tái nhợt, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian, an tĩnh nhắm hai mắt, ý cười bên môi tái nhợt kia cũng mang theo một loại hấp dẫn thầm lặng của năm tháng.

6/2/2020