Editor: Ochibi
Hồng Nhi há to miệng, nhìn mâm đồ vật, lập tức nôn ra.
Từ Như Ý nhìn nàng, “Nếu không, phiền nương nương nhà ngươi lại làm một chén đưa đến?”
Hồng Nhi nơi nào không biết, đây rõ ràng là cảnh cáo nàng.
Nàng một nô tỳ nho nhỏ, Liên Quý Phi dù thích cũng không có khả năng vì nàng cùng phi tử khác nháo, càng không nói phi tử này vẫn là người gần đây Hoàng Thượng rất sủng.
“Nô tỳ biết trả lời chủ tử nhà mình thế nào.” Hồng Nhi không dám ở lại, nhanh chóng cáo lui.
“Ha ha ha……” Yến Nhi cười đến vui vẻ, “Nương nương, người thật lợi hại!”
Một đôi chân cừu dính máu đã khiến nàng ta sợ tới mức, chậc chậc chậc.
Chủ yếu chính là, nương nương thế nhưng sớm đoán được có người tới nháo, đã bố trí xong hết thảy, thật là thần cơ diệu toán!
…………
Dạ Vô Thương mới mẻ ở nàng một thời gian sau, đã lâu không có đến nhiều quá.
Đây đối với Từ Như Ý mà nói cũng là chuyện tốt. Dù sao thân phận nàng không cao, quá nổi bật sẽ bị mọi người xa lánh.
Những phi tử đó cũng từng người dùng hết thủ đoạn, tìm cớ làm hắn qua. Dạ Vô Thương tự nhiên hiểu được tâm tư các nàng, sẽ thỉnh thoảng đổi một người sủng hạnh.
“Nương nương, Hoàng Thượng hôm nay hẳn lại không tới, đừng đợi nữa.” Yến Nhi có chút đau lòng nhìn nàng.
Bên kia, là bàn thức ăn đầy tinh xảo, nương nương nhà nàng tốn hai canh giờ mới làm xong!
Chỉ bởi vì Hoàng Thượng nói thích đồ ăn người làm, nương nương liền mỗi ngày làm một bàn chờ ở nơi này. Nhưng mười lần, có chín lần không tới.
“Bỏ hết đi.” Từ Như Ý đứng lên. Quay người lại, lại nhìn thấy Dạ Vô Thương đã đi tới.
“Hoàng Thượng?” Nàng kinh hỉ, “Không phải nói đêm nay công sự bận rộn……”
Dạ Vô Thương tiến lên. Ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ giọng cười nói: “Những cái đó là cái cớ nói cho người khác nghe, nàng cũng tin?”
“Tin. Hoàng Thượng nói mỗi một câu, thần thiếp đều tin không nghi ngờ.” Từ Như Ý ghé vào ngực hắn, “Cho nên, Hoàng Thượng không thể lừa thần thiếp.”
Dạ Vô Thương tâm tình rất tốt, “Được, trẫm không lừa nàng.”
Kéo nàng ngồi xuống, hắn lại nói: “Có điều trẫm thật sự bận, đến bây giờ vẫn chưa dùng bữa. Vẫn luôn nhớ thức ăn nàng làm, cho nên đến đây.”
“Hoá ra Hoàng Thượng là nhớ đồ ăn……”
“Nga? Thế nhưng nàng ghen với chúng nó?” Dạ Vô Thương ăn xong một miếng, chê cười nàng.
Từ Như Ý giúp hắn gắp thức ăn, “Đúng vậy, nhưng Hoàng Thượng thích, thì ăn nhiều một chút.”
“Được.” Dạ Vô Thương gật đầu.
Hắn cảm thán tay nàng sao lại xảo như thế? So với đầu bếp ngự dụng của hắn làm còn ngon hơn!
Ăn xong, Dạ Vô Thương theo thường lệ kéo nàng tản bộ Mai Viện.
Nơi này mỗi một đóa hoa đều no đủ đẫy đà, nhìn ra tới được chăm sóc rất tỉ mỉ.
“Như Ý, nàng biết vì sao trẫm thích nàng không?”
“Thần thiếp ngu dốt, không biết suy nghĩ của Hoàng Thượng.”
Dạ Vô Thương cười cười, sau đó dắt tay nàng: “Mỗi lần tới nơi nàng, luôn khiến người rất thả lỏng.”
Nàng sẽ không giống nữ nhân khác, kính sợ hắn, mỗi lần nói chuyện đều thật cẩn thận, ở trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, cân nhắc một phen mới xuất khẩu.
Hắn thích nàng thẳng thắn thành khẩn, thích nàng không e dè mà nói cho hắn: Nàng chính là muốn đạt được nhiều sủng ái từ hắn hơn.
Là một người nam nhân, đặc biệt là nam nhân thiên hạ này tôn quý nhất, dĩ nhiên hy vọng được mọi người nhìn lên. Mà nàng, đúng mức biểu hiện nó vô cùng nhuần nhuyễn.
Hơn nữa, phụ thân Từ Như Ý chỉ là một quan văn không lớn không nhỏ, sủng nàng, ban thưởng nàng cũng hoàn toàn không có áp lực.
Dạ Vô Thương bẻ một bông hoa, ôn nhu nói với nàng: “Như Ý, nó thật xứng với nàng. Tới đây, trẫm giúp nàng cài vào.”