Editor: QR - diendanlequydon“Ưm, anh ta đối xử với em như vậy, em không muốn để anh ta sống tốt, hiện tại chính là treo anh ta mà thôi, sau này em sẽ từng chút hồi đáp anh ta.” Hải Bối Nhi lẩm bẩm, mềm mại nói bên tai anh.“Vậy em với anh ta... Bỏ đi.” Mộ Lâm luôn mãi do dự, vẫn không hỏi cô mà người phụ nữ trên vai dường như cũng đã ngủ rồi.Không biết qua bao lâu, Hải Bối Nhi mới nỉ non nói ra một câu nhưng sau khi anh nghe xong, vành tai đỏ lên, trên mặt nở nụ cười.“Em đã không còn cảm tình gì với anh ta từ lâu rồi, em còn tương đối cảm thấy hứng thú với anh hơn một chút.”Ôm nhau ngủ luôn ngủ ngon hơn so một người cô đơn ôm gối, dù Hải Bối Nhi trêu đùa anh như thế nào thì anh cũng không động vào cô, cuối cùng anh ôm cô đơn thuần ngủ cả đêm.Mà lý do chính là anh cảm thấy lần làm tình chiều nay đã khiến cô rất mệt.Tuy rằng cô cũng không mệt đến đâu nhưng sự để tâm của anh khiến cô rất vui vẻ.Ngủ dậy một giấc, có người xử lý tất cả mọi thứ, cảm giác thật đúng là không tồi, chẳng qua tâm tình vui vẻ chỉ kéo dài đến khi nhận được tin tức của Trần Nghị.“Bối Nhi, mặc kệ như thế nào, cho dù có ly hôn, xin em gặp anh một lần có được không?”“Có chuyện gì? Em... Chồng cũ?” Mộ Lâm đeo tạp dề, trong tay còn cầm cái sủi chảo, trên sủi chảo còn đang chảy dầu.Chồng cũ? Cách gọi này thật có ý tứ, đôi mắt Hải Bối Nhi hơi giật giật, cô đoán được tâm tư trong lòng anh, chớp mắt, cô cúi đầu, giọng nói hơi trầm thấp.“Đúng vậy, anh ta nói muốn gặp em một lần, muốn xin em tha thứ.”Mộ Lâm ngay lập tức có chút sốt ruột nhưng anh lại không biết nói ra như thế nào, vốn dĩ anh không thể can thiệp chuyện tình cảm của người khác, hiện tại cũng không biết can thiệp như thế nào.Có phải anh nên nói em không nên quay lại với tên đàn ông cặn bã kia hay không? Hay là nên nói để cho đôi gian phu dâm phụ không có lòng tốt kia đi tìm chết đi?Mộ Lâm không biết, những suy nghĩ rối rắm của anh đều biểu hiện ở trên mặt, Hải Bối Nhi nhìn anh cảm thấy rất vui vẻ.“Kim chủ, kim chủ, trứng chiên của em muốn cháy rồi!”Mộ Lâm vừa ngẩng mặt nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Hải Bối Nhi, làm sao anh lại không biết mình lại bị Hải Bối Nhi chơi một lần nữa, anh có chút ảo não nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chiên trứng.Một ngày nào đó, anh nhất định phải trừng phạt cô gái nhỏ không nghe lời này.Cuối cùng Hải Bối Nhi vẫn quyết định đi gặp Trần Nghị một lần, Mộ Lâm ngay lập tức đen mặt yêu cầu cùng đi.Thế này đối với kế hoạch của cô cũng bất lợi cho nên cô không đồng ý, kết quả Mộ Lâm nói ngồi ở một bên cũng được hoặc ngồi ở trong xe cũng được, dù sao mặc kệ như thế nào anh cũng muốn đi.Thái độ kiên quyết của anh khiến cô không biết nên nói như thế nào, chỉ để lại một câu anh tùy ý rồi lập tức ra cửa.Kết quả cuối cùng anh thật đúng là đi theo sau lưng Hải Bối Nhi, ngay khi Hải Bối Nhi đi vào quán cà phê đã hẹn với Trần Nghị, cô lập tức nhìn thấy anh tùy tiện ngồi ở chỗ gần bọn họ, cô thiếu chút nữa không phá ra cười ngày chỗ công cộng.Nhưng mà ngay sau đó Mộ Lâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bởi vì Trần Nghị ngồi gần Hải Bối Nhi đã muốn cầm lấy tay cô, một bộ dáng tình thâm, thiếu chút nữa không làm tổng giám đốc Mộ xưa nay trời sụp đất nứt không hề biến sắc muốn bóp chết anh ta.Cũng may Hải Bối Nhi kịp thời tránh thoát Trần Nghị, trên mặt cô còn đầy ưu thương: “Anh cần gì nhất định phải tìm em.”Bộ dáng đau thương làm Trần Nghị vui vẻ trong lòng, nếu Hải Bối Nhi không đau thương anh mới thật sự muốn đau thương nhưng anh còn không có ngu ngốc đến mức biểu hiện sự vui vẻ ở trên mặt: “Anh biết ngày ấy là anh không đúng, mặc kệ trừng phạt thế nào anh đều nhận, em trở về đi.”