Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 4 - Chương 26-4: Ngoại Truyện Cuộc sống bình thường của Lâm Thư (1)

Editor: QR - diendanlequydon

Sau khi đến thành phố H, Lâm Thư lập tức mua một căn hộ chung cư để Bối Nhi đứng tên.

Hoàn cảnh của khu chung cư rất tốt, trị an nghiêm ngặt, Bối Nhi vừa thấy đã thích, cô không muốn một ngôi nhà lớn trống rỗng, như lúc này là vừa đủ.

Lâm Thư đã làm như anh ấy nói, không hề cầm tù cô, không lại coi cô như chim hoàng yến mà cho cô tự do rất lớn, ngay cả việc có người đi theo bảo vệ cô cũng đều nhất nhất phân tích rõ nguyên nhân với cô, rất sợ Bối Nhi nghĩ không thông.

Bối Nhi cũng biết anh làm như vậy là phòng bị Diệp Thần, hơn nữa sinh hoạt như bây giờ đã làm cô vô cùng thỏa mãn cho nên cô cũng không cự tuyệt.

Lâm Thư thường xuyên đến nhà Bối Nhi ngồi nhưng mà thật sự chỉ ngồi chơi, tâm sự trăng sao, ngẫu nhiên ở lại ăn một bữa cơm, mặc kệ ở lại trễ thế nào anh cũng sẽ rời đi.

Lâm Thư là một người thợ săn cao cấp, anh biết bản thân mình muốn gì, anh để ý cô gái này nhưng lại không chỉ thỏa mãn khi có được thân thể của cô, anh muốn có được cả người lẫn tâm, anh cũng sẽ không giống như Diệp Thần, cho nên anh rất kiên nhẫn dùng từng chút từng chút dịu dàng dệt thành một cái lưới lớn, từng chút từng chút một trói chặt Bối Nhi mà cô không hề hay biết.

Cách chung cư không xa có một trường học, Bối Nhi thường xuyên nhìn những học sinh trẻ tuổi nói nói cười cười, kết bè kết bạn đi học rồi tan học, ngay cả chính cô cũng không hề phát hiện cô thật hâm mộ những đứa trẻ đó.

Nhưng mà Lâm Thư lại phát hiện ra, anh cái gì cũng không nói, một tuần sau lại cầm một chồng tư liệu về các trường đại học đưa cho Bối Nhi.

“Em nhìn xem, những trường đại học đó đều đã được sàng lọc qua, phong cách trường học và thầy giáo đều không tồi.” Lâm Thư không nói ra những tư liệu đó là so anh tự mình chọn lọc mất hai buổi tối, mỗi một trường đều đã đả thông quan hệ trước đó rồi, chỉ cần Bối Nhi gật đầu thì lập tức có thể đi học.

“Đại học?” Bối Nhi không phải không động lòng nhưng mà khi cô ở cùng Diệp Thần cũng đã hiểu, một số thứ không có khả năng không tốn công mà có, cần phải trả giá: “Nhưng mà em không có học phí, có phải anh muốn em....?”

“Không phải!” Cau mày cắt đứt lời Bối Nhi muốn nói: “Chuyện học phí anh lo giúp em trước, chúng ta viết một tờ giấy nợ, sau này em đi làm rồi trả lại cho anh sau.”

“Ừm, tốt.” Cứ như vậy đáp ứng rồi nhưng mà Bối Nhi lại không để ở trong lòng, cô không quá tin vào đàn ông, tuy rằng Lâm Thư đối với cô rất tốt. Kết quả không nghĩ tới chính là Lâm Thư thật sự nghiêm túc tìm luật sư tới làm chứng và viết giấy nợ cho cô, rồi ngay ngày hôm sau đã đưa cô đi học.

Bối Nhi chọn chuyên ngành thiết kế đá quý, cô phát hiện bản thân đối với chuyện này rất có thiên phú, hơn nữa cũng rất có hứng thú, chủ yếu chính là trong lúc nói chuyện với Lâm Thư mới biết được, Diệp gia đang chuẩn bị phát triển sang giới trang sức đá quý.

Bối Nhi ở đại học thật vui vẻ, cô được kết bạn đúng như ý nguyện, cũng coi như hiểu rõ tâm sự trong lòng.

Để sớm trả hết tiền nợ, Bối Nhi dùng thời gian sau giờ học đi dạy kèm tại nha, dạy kèm mấy người cùng lúc, tự mình giải quyết sinh được phí sinh hoạt còn có dư một chút tiền gửi tiết kiệm.

Cô rất bận nhưng lại rất vui vẻ.

Bối Nhi vẫn luôn rất cố gắng, đến cuối cùng thậm chí không cần Lâm Thư nộp tiền học phí và đưa phí sinh hoạt cho cô nữa, cuối cùng cô có thể tự mình nuôi sống bản thân.

Cô trưởng thành và thay đổi, cô không còn giống như cây tầm gửi, muốn sống cần phải dựa vào nam nhân nữa, bóng tối trong lòng dần dần tan đi, cô đã thật lâu không nghĩ tới chuyện quá khứ.

Bối Nhi là hoa hậu giảng đường trong ngành thiết kế đá quý, tính tình và thành tích lại tốt vô cùng, dưới tình huống ngay cả cô cũng không biết, cô đã có một số lượng lớn người ái mộ, ngay cả thư tình cũng thu được không ít.

Bởi vì chuyện quá khứ nên cô không hề để tâm đến những chuyện này nhưng mà có người nào đó lại tức điên lên.

Thế là một ngày Bối Nhi được một đàn anh cùng trường nào đó thổ lộ, người đàn ông nào đó đứng ngồi không yên, vội vội vàng vàng đi vào chung cư.

“A? Vì sao anh lại tới?” Bối Nhi có chút kinh ngạc, từ khi cô vào đại học, số lần hai người gặp mặt rất ít, hai người đều rất bận rộn nhưng mà bọn họ đều nhắn tin liên hệ, nếu muốn tới đều sẽ nhắn tin hoặc gọi điện báo trước, hôm nay cái gì cũng không có đã đứng ở cửa chờ cô làm cô lắp bắp kinh hãi.

“Anh đến gặp em.” Lại không tới anh sẽ bị cạy góc tường, anh có thể không tới sao? Anh đã sắp 30 mà những người đàn ông mơ ước Bối Nhi trẻ hơn anh rất nhiều, cảm giác nguy cơ trong lòng anh càng ngày càng nặng, vẫn nên sớm một chút xác định thì tốt hơn, cái gì nước ấm nấu ếch xanh đều đi tìm chết đi!

“Anh không báo trước một tiếng, trong nhà cũng không có đồ ăn, chúng ta ăn cái gì nha?” Bối Nhi chu miệng nhỏ, có chút oán trách, chính là động tác lấy dép lê, cất áo khoác cho anh lại làm đâu ra đó.

“Nếu không thì đi ra ngoài ăn?” Sờ sờ cái mũi, anh bất đắc dĩ nghe oán giận, sự cưng chiều trong mắt càng ngày càng sâu.

“Bỏ đi, bên ngoài làm sao sạch sẽ bằng tự mình nấu, nếu không em đi mua đồ ăn nhé?”

“Chúng ta cùng đi, anh có thể giúp em xách đồ!”

“Cũng được.”

Cách tiểu khu không xa có một siêu thị nhỏ, Lâm Thư chủ động đẩy xe đẩy, nhìn Bối Nhi chọn lựa, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“A, anh có muốn ăn cải trắng không?”

“Được.”

“A, củ cải này cũng không tồi!”

“Được.”

“... Tại sao cái nào anh cũng nói được vậy?”

“Được. A, cái gì?”

Bối Nhi xinh đẹp liếc mắt một cái, người này hôm nay ra cửa không mang não theo sao?

Dọc đường đi tâm tình của cả hai đều không tồi nhưng mà thẳng đến cửa tiểu khu gặp phải một người đàn ông, một tay cầm hoa tươi đang cãi nhau với nhân viên bảo vệ, Lâm Thư nhíu mày, định làm lơ, trực tiếp về nhà, ai biết người đàn ông này thấy Bối Nhi, vẻ mặt hưng phấn.

“Bối Nhi! Cuối cùng em cũng đã trở lại! Anh đã giải thích nửa ngày, anh ta cũng không cho anh đi vào!” Khi nói người đàn ông còn làm vẻ mặt ủy khuất, Lâm Thư nhìn mà lửa giận dần dần bốc lên, thân là đàn ông, làm sao lại không biết ý tưởng của đối phương, cái thằng nhãi ranh này đang nhớ thương Bối Nhi của anh, lại còn đuổi theo tới tận cửa!

“Bạn học Từ, chúng ta đến bên cạnh nói chuyện.” Bối Nhi có chút xin lỗi, đưa chìa khóa cho Lâm Thư để anh xách đồ về nhà trước.

Trong lòng Lâm Thư rống giận không muốn trở về, kết quả vẫn là một người lẻ loi xách theo bao lớn bao nhỏ đi về trước, trước khi vào khu chung cư còn thấy hai người nói cười thật vui, tức khắc trong lòng chua xót.

Lâm Thư không thích nhất kiến chung tình cũng không thích tình yêu oanh oanh liệt liệt như lửa, anh muốn chính là một người vợ có thể tán gẫu lại có thể làm bạn. Anh cảm thấy Bối Nhi rất thích hợp, gần một năm ở đây cùng với Bối Nhi, càng ở chung anh càng bị hấp dẫn, anh muốn Bối Nhi làm vợ của anh, với anh thân phận cũng không phải chuyện gì lớn lao, anh không để bụng.

Anh không biết yêu một người là cảm giác gì nhưng mà anh biết anh để ý cơ, vô cùng để ý cô.

Thế là sau khi Bối Nhi trở về, lập tức thấy một con chó lớn ngồi ở trên sô pha, hình như từ trên mặt anh cô nhìn thấy được sự ủy khuất và bỏ rơi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Người đàn ông lạnh nhạt trả lời, chẳng lẽ muốn nói bản thân đang ghen ghét và đố kỵ? Hay là nói tại sao em lại nói chuyện lâu như vậy, không biết anh rất đói bụng hay sao? Hay là có phải em thích người đàn ông kia hay không?

“A, vậy em đi nấu cơm nha!”[QR][diendanlequydon]

“...”

Đừng đi, trước tiên hãy nói em có đáp ứng anh ta hay không đã!

Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau xem TV.

Lâm Thư thật ra cái gì cũng không xem vào, lòng anh đã rơi vào rối rắm vô tận, thật sự rất muốn biết rốt cuộc cô có đáp ứng hay không! Vì vậy sau khi suy xét mãi vẫn thật cẩn thận hỏi: “Hôm nay người đàn ông gặp phía dưới là bạn học của em sao? Hai người đã nói cái gì?”

“À, anh ấy tới thổ lộ, em đã cự tuyệt.” Bối Nhi nhắc tới người đàn ông kia, giọng nói có chút lạnh nhạt, trong lòng Lâm Thư mừng thầm, xem ra thật sự không có chuyện gì.

“Kia, vì sao em lại không đáp ứng?”

“Ưm, không thích hợp, lại còn nói ở chung thử xem!”

Cái gì! Vậy mà dám nói muốn ở chung thử xem?

“Bối Nhi!”

“Cái gì?”

“Anh muốn em làm bạn gái của anh!”

“Sao?”

Ngày đó Lâm Thư đột nhiên thổ lộ, thành công dọa tới Bối Nhi, gần đây Bối Nhi vẫn luôn nhìn lại thái độ Lâm Thư đối với cô, ngoại trừ buổi tối hôm đó, còn lại đều cực kỳ quân tử, còn tưởng rằng anh không có hứng thú với cô, chưa từng nghĩ người đàn ông này trực tiếp thổ lộ, bất quá cô không đáp ứng cũng không cự tuyệt mà lựa chọn muốn suy nghĩ lại.

Cô biết kỳ thật Lâm Thư có thể trực tiếp muốn cô làm tình nhân của anh nhưng lại không làm vậy, hồi tưởng một chút, người đàn ông này vẫn luôn lấy một loại phương pháp ôn hòa khiến cô mở rộng cửa lòng với anh, không phải cô đối với anh không có cảm giác nhưng cô không tin hai người bọn họ sẽ có tương lai, cha mẹ Lâm Thư thật sự có thể tiếp nhận cô sao?

“Bối Nhi, hôm nay em có rảnh không?” Giọng nói của Lâm Thư vẫn trước sau như một ấm áp lại nhu hòa làm người mê say. Phảng phất giống như lời thổ lộ ngày đó không hề xảy ra.

“Vâng, có chuyện gì?”

“Anh muốn dẫn em đi gặp một vài người.” Lâm Thư không nói là những người nào, nói thẳng thời gian, còn sai người tặng một bộ váy.

Váy rất vừa vặn cũng rất thích hợp với Bối Nhi, sau khi mặc vào có vẻ dịu dàng đoan trang.

“Anh đã biết sẽ rất hợp với em!”  Lúc Lâm Thư tới đón Bối Nhi cũng bị kinh diễm, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy bộ váy này, anh đã biết sẽ hợp với Bối Nhi nhưng mà không nghĩ tới sau khi cô mặc vào lại xinh đẹp như vậy.

“Chúng ta đi gặp ai vậy?” Bối Nhi nhẹ nhàng vén tóc, cúi thấp đầu, che khuất gương mặt đỏ hồng của cô.

“Người nhà của anh!”

Lâm Thư biết Bối Nhi khuyết thiếu cảm giác an toàn, vậy nếu người nhà của anh cũng tiếp nhận cô, anh sẽ chứng minh được anh muốn cưới cô là chuyện nghiêm túc, có lẽ cô sẽ không bất an như vậy nữa, anh muốn cho cô một ngôi nhà hoàn chỉnh.

“Cái gì? Tại sao anh không nói sớm!” Bối Nhi có chút hoảng loạn, hoàn toàn không thể tưởng được động tác của người đàn ông này lại nhanh như vậy.

“Đừng lo lắng, bọn họ rất dễ ở chung.”

Dọc theo đường đi Lâm Thư nói với cô về người nhà của anh, nói về sở thích và tính cách của họ để cô không đến nỗi khẩn trương như vậy nhưng đến khi vào cửa Bối Nhi vẫn khẩn trương chảy mồ hôi đầy tay.

Những người đang ngồi đều là người thân quan trọng của Lâm Thư, cha mẹ của anh, em trai và em gái anh, nghe nói còn một người em trai đang ở trong quân đội không tới được.

Ngoài ý muốn là thái độ của người nhà Lâm Thư đối với cô rất tốt, mẹ Lâm rất thân thiết với cô, thiếu chút nữa muốn nhận Bối Nhi làm con gái. Cũng không trách bọn họ nhiệt tình như vậy, biệt hiệu của Lâm Thư ở nhà họ Lâm chính là ‘độc thân vạn năm’, chưa từng kết giao bạn gái, ngay cả em gái Lâm cũng đã từng có vài người bạn trai, hai người em trai cũng sắp kết hôn mà anh vẫn độc thân, thật vất vả mới dẫn một cô gái về nhà hơn nữa tướng mạo và cách nói chuyện đều không tồi, mẹ Lâm làm sao nỡ dọa người chạy mất.

Buổi tối mẹ Lâm rất nhiệt tình mời bọn họ ở lại, sau đó cứ thế xếp hai người ở cùng một phòng, trên bàn cơm bị mẹ Lâm nói đến sững sờ sửng sốt, hiện tại đầu Bối Nhi choáng váng, cũng không quản được sẽ ngủ ở chỗ nào.

Đây xác định là thái độ với con dâu mà mà không phải thái độ với con gái sao?

Lâm Thư cảm thán có một người mẹ tốt chính là không giống nhau, biết con trai mình thật lâu không ăn thịt, cố ý đêm nay đưa phúc lợi nha![QR][diendanlequydon]

p/s:t3 tsau gặp lại mn nhé