Khi quay trở lại phòng bếp một lần nữa, loại không khí thân mật ân ái lúc trước cũng không còn, trên mặt Lam Bối Nhi chỉ còn kém không viết mấy chữ to “Em rất không vui vẻ”, Âu Bằng luôn cẩn thận lại không hề phát hiện bởi vì anh đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.Lam Bối Nhi vừa nhìn đã biết anh đang suy nghĩ cái gì, đơn giản chính là Lý Thấm Tuyết.Người phụ nữ Lý Thấm Tuyết này tuy rằng nhân phẩm cặn bã không có gì đặc biệt nhưng suy nghĩ và thủ đoạn hoàn toàn không kém, cô nhất thời sơ ý đã bị cô ta chui vào chỗ hổng.Dáng vẻ lúc người phụ nữ kia đi hoàn toàn chính là đang diễn một người phụ nữ ly hôn muốn vãn hồi chồng của mình nhưng mà chồng mình không muốn quay đầu lại, cảm giác đó chính là đau lòng muốn chết, biết vậy chẳng làm, kỹ thuật diễn tốt như vậy cũng có thể làm được ảnh hậu!Âu Bằng mềm lòng, Lý Thấm Tuyết cũng nhìn trúng điểm này, cho nên lấy bộ dáng yếu thế tới tác động đến suy nghĩ của anh. Âu Bằng càng nghĩ đến dộ dạng lúc gần đi của cô ta sẽ càng suy nghĩ nhiều, cứ như vậy đến cuối cùng không chừng sẽ còn áy náy lúc ấy tại sao lại nói nặng lời như vậy.Rồi còn cô bên này, nếu thật sự tuổi cô còn nhỏ không hiểu chuyện, lúc này sẽ gây chuyện ồn ào khiến Âu Bằng phiền lòng, có lẽ hai người sẽ cãi nhau một trận ầm ĩ.Không thể không nói, chuyện này hoàn toàn chính là đặc biệt dùng để tấn công vào tính cách của Âu Bằng! Nhưng mà Lam Bối Nhi sẽ dễ dàng tùy ý để người đàn ông của mình nghĩ đến vợ cũ như vậy? Đương nhiên sẽ không, lúc này cách tốt nhất chính là trực tiếp một gậy đánh gãy suy nghĩ của anh!Bất động thanh sắc nháy mắt ra hiệu cho tiểu đệ nhà mình, ý nghĩ trần trụi bên trong chính là nhanh chóng lăn! Thế là các tiểu đệ lệ rơi đầy mặt lăn mất, tiếng lòng cuối cùng chính là ‘cuối cùng bọn họ vẫn là không ăn được bánh kem hu hu~’“Âu Bằng, Âu Bằng!” Cô liên tục kêu hai tiếng, Âu Bằng mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn cô: “Anh có thể bị cướp đi hay không?”Âu Bằng nhìn cô bé muốn khóc lại không dám khóc, lúc này mới kinh hoảng nhận ra bản thân đã xem nhẹ chuyện gì, anh dịu dàng lau nước mắt của cô: “Anh nhớ rõ Bối Nhi đã nói phải bảo vệ anh, làm sao lại khóc trước như thế?” Cho dù dịu dàng cũng không che dấu được sự đau lòng và khủng hoảng trong lòng anh, anh biết rõ tính tình của cô, nếu anh vẫn luôn quyến luyến không quên vợ cũ, cô tuyệt đối sẽ là người đầu tiên xoay người rời đi.Anh sẽ không quay đầu lại, với anh mà nói cô chính là thứ quý giá nhất, cho dù khi ở cùng vợ cũ cũng không cảm thấy cô ấy quý giá đến mức này, càng đừng nói bỏ thứ quý giá nhất đi ăn hồi đầu thảo!“Làm sao sẽ như vậy? Anh chỉ là... Chỉ là có chút không tự tin. Anh cũng không biết rốt cuộc anh có gì tốt, đáng để một người con gái tốt như em yêu...”Đôi mắt Lam Bối Nhi mở lớn, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh lại đang sợ hãi chuyện này! Chỉ là không đợi cô mở miệng an ủi anh, anh đã tiếp tục nói về những bất an của mình.“Em còn trẻ, mới mười tám tuổi, anh... Anh cũng đã ba mươi mấy, anh cảm thấy anh không đáng để em yêu. Em nhin anh đi, sắp đến tuổi trung niên còn tầm thường vô vị như vậy... Còn từng ly dị... Anh...”Đứt quãng giải thích, Lam Bối Nhi nghe được mà trái tim như thắt lại, từ trước đến nay cô luôn trực tiế,p cũng không nói được những lời an ủi người khác.“Âu Bằng chúng ta làm tình đi, em không biết làm như thế nào mới khiến anh an tâm, bằng không làm tình để em mang thai trước, dù sao chúng ta cũng đã quyết định muốn kết hôn!” Cô thuận tay cởi áo khoác của mìn ra, đặt mông ngồi ở trên bàn, hai chân mở ra theo hình chữ M, mũi chân để trên mép bàn, một bộ tùy quân chọn lựa.Âu Bằng mặt sung huyết phát hồng, chỗ này là chỗ nào! Là chỗ làm việc của anh, càng đừng nói bên ngoài còn có ông chủ của anh và một đám tiểu đệ của Lam Bối Nhi.“Bối Nhi, đừng náo loạn, chỗ này...”