Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 8 - Chương 6: Em còn còn giận hay không?

Editor: QR - diendanlequydon

Bối Bối tức giận, là thật sự tức giận, hơn nữa rất tức giận, rất rất tức giận.

Ngay khi mặt trời mọc, bọn họ lại biến trở về hình thú. Rồi sau đó Miêu đại gia lập tức phát hiện bé ngốc nhà mình tức giận, không bao giờ để ý đến anh nữa!

“Miao ngao!” Miêu đại gia gẩy gẩy móng vuốt một chút, ngăn không được bực bội.

Quan hệ của anh và Bối Bối lập tức điên đảo! Vốn dĩ chính là Miêu đại gia vẻ mặt ngạo kiều nhìn Bối Bối lấy lòng anh nhưng mà hiện tại thì sao? Hiện tại là anh ăn nói khép nép, lúc muốn đi cọ cọ cô bị cô né tránh! Né tránh!

Ai có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì khiến Bối Bối tức giận? Dù sao cũng phải cho anh biết vì sao anh bị phạt chứ?

Từ khi Miêu đại gia đi vào cửa hàng đồ cổ, sau đó cũng chưa từng đi ra ngoài đi dạo, thứ nhất là do anh ghét mặt trời, thứ hai là Bối Bối không đi, thứ ba là Bối Bối không đi...

Thế là có một ngày, từ sáng sớm Miêu đại gia đã rối rắm bước ra khỏi cửa hàng.

“Meo meo meo!” Trời ạ, trời ạ, trời ạ, cái tên cầm thú kia, a, không đúng, là... Mặc kệ, cầm thú tới, mọi người nhanh chạy mau nha! Anh ta muốn ăn thú cưng!

“Meo meo meo!” Vì sao vị đại gia này lại muốn ra cửa chứ a a a a!!!

“Gâu gâu gâu ~” Mẹ ơi, anh ta thật đẹp ~ Con có thể cho sinh khỉ con cho anh ấy không?

“... Uông!” Chúng ta vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN đi, mẹ không có đứa con SB như vậy!

Hôm nay ánh mặt trời rất lớn, Miêu đại gia đi lại một lúc lâu chỉ nhìn thấy những con thú cưng ngu xuẩn đứng xa xa nhìn anh lại không chịu tới gần chút nữa, trời mới biết ánh mặt trời chói chang như thế này ngay cả động anh cũng không muốn động.

“Miao ngao!” Một con vật nào đó nhanh lăn lại đây, bằng không tôi lập tức tức giận!

...

Cuối cùng một con chó Corgi bị đẩy ra, lý do là vạn nhất linh miêu thích những đứa mông lớn thì sao?

“Ẳng~” Đại gia, có chuyện gì từ từ nói, tôi có thể cung cấp phục vụ đặc biệt, chỉ cần không ăn tôi là được ~

Cung Thừa:... Cậu như vậy tôi cũng chướng mắt có được không? Mời đến một người chân dài, da trắng như tuyết! Hoặc là bé ngốc cũng có thể ~

Xem ra nên sớm một chút dẫn bé ngốc rời đi, nơi này toàn một đám thú cưng ngu xuẩn, đừng để bọn họ làm trẻ con đi trật!

“Miao ngao!” Làm sao có thể dỗ một con chó đang tức giận?

“Uông?” Ngài đang nói con chó ngốc nghếc ở cửa hàng đồ cổ kia sao?

Con chó Corgi nhỏ ngây ngốc nói ra biệt danh mà ngày thường bọn họ hay gọi Bối Bối, trước mắt tối sầm, nó bị phác gục trên mặt đất, Cung Thừa từ trên cao nhìn xuống, nhe răng nanh ra.

“Ngao ngao!” Ai cho phép cậu gọi cô ấy như vậy?

Hừ, bé ngốc của bổn đại gia mà các người cũng có thể ức hiếp sao?

“Uông ~” Mọi người đều gọi như vậy, đại gia ngàn vạn không cần ăn tôi!

Linh miêu đại gia hung mãnh giống như một con báo nhỏ, thong thả ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua đám thú cưng, đàn thú cưng này ngày thường kiêu ngạo cực kỳ, cả ngày sai sử mọi người cưng chiều, hốt phân cho mình đồng thời run lên.

“Ngao ngao!” Sau này nếu như để tôi lại nghe được mấy người nói Bối Bối như vậy, mấy người nhất định phải chết!

“Meo meo ~”

“Ẳng ~”

Được đại gia, đúng vậy đại gia, chúng ta sai rồi đại gia, sau này sẽ không như vậy đại gia!

(Nội tâm: Chân ngắn, cậu chết chắc rồi! )

Linh miêu đại gia cao ngạo không biết sau khi anh đi, con chó Corgi nhỏ bị đánh hội đồng, bất quá cho dù biết anh cũng không để bụng, anh vội vàng trở về dỗ bé ngốc nhà mình vui vẻ đây!

Lúc này trong tiệm, Bối Bối bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn ngoài cửa sổ.

Vì sao anh ấy lại đi chứ? Có phải mình thật quá đáng hay không? Nhưng mà mình cũng chỉ tức giận có một lần! Thật sự chỉ có một lần! Có phải anh ấy không yêu mình hay không? Tên đàn ông cặn bã, ăn xong liền ném! Trở về mình muốn cắn chết anh ấy! Tại sao lại có thể đối xử với phụ nữ như vậy! Hu hu hu, vì sao còn không quay lại? Em có thể không tức giận, trở về được không?

Bối Bối phục hồi lại tinh thần đã thấy Miêu đại gia ưu nhã đi trở về, linh miêu tắm mình dưới ánh mặt trời quả thực đẹp trai ngây người.

“Miao miao!” Bé ngốc.

Gâu gâu gâu, tiếng kêu trầm thấp cũng thật dễ nghe! Làm sao bây giờ, cô có nên tức giận nữa hay không? Không được, không cho anh ấy một cái giáo huấn, sau này lại ăn hiếp mình thì phải làm sao bây giờ? Vạn nhất mình tức giận, anh ấy lại đi rồi thì làm sao bây giờ? Thật rối rắm a ~~~ Thật phiền ~~~

“Miao ~” Bé ngốc, đừng nóng giận, chúng ta đi ăn ngon được không?

Miêu đại gia có chút thấp thỏm, đây vẫn là lần đầu tiên anh dỗ phụ nữ... Ách, mặc kệ, chính là phụ nữ đi! Từ trong miệng những con thú cưng ngu ngốc kia, anh nghe được rất nhiều thứ Bối Bối thích, đây cũng là lần đầu tiên anh biết thì ra Bối Bối thích nhiều như vậy, nhưng anh cũng không biết...

Rốt cuộc Bối Bối chịu đựng không nổi, nhào về phía Cung Thừa, cái mũi ướt át trơn bóng cọ tới cọ lui ở lông cổ mềm của Miêu đại gia.

“Uông ~” Em không tức giận, Cung Thừa, chúng ta làm hòa đi ~ không nói chuyện với anh thật khó chịu ~

“Miao miao... Miao miao ~” Đúng vậy... Làm lành đi, anh cũng rất khó chịu, sau này không cần chiến tranh lạnh!

“Gâu ~” Vậy có phải chúng ta có thể đi ăn ngon rồi hay không?

“....Miao ngao!” Ngu ngốc!

Sau khi chiến tranh lạnh một lần, cảm tình của hai người thật ra con tốt hơn so trước kia, ban ngày cùng nhau vui vẻ chơi đùa, buổi tối cùng nhau vui sướng bạch bạch bạch, cuộc sống hài hòa hạnh phúc như vậy thật không thể tốt hơn ~~~

Mặc kệ là người hay là thú cưng xung quanh đều có thể thường xuyên thấy một con mèo hình thể tương đối khổng lồ và một một con Husky xuẩn manh nhão nhão dính dính. Không phải ngươi cọ cọ ta chính là ta ngửi ngửi ngươi, ngươi giúp ta thuận thuận mao, ta giúp ngươi gãi ngứa.

Quần chúng vây xem tỏ vẻ: Thật manh, thật ân ái ~~~

Thú cưng vây xem tỏ vẻ: Độc thân chịu không nổi a! Tôi đi, tôi đi, tôi đi còn không được sao!

Chẳng qua ân ái không lâu, Cung Hàn lại tới nữa, lúc này anh ta càng thêm nôn nóng, tỏ vẻ chỉ cần tìm được Cung Thừa cho dù gọi Bối Bối là ông nội đều có thể.

Bối Bối: Tôi là phụ nữ!

Cung Thừa: Mẹ nó, cái tên phế vật này không cần rối loạn bối phận!

Cảnh Diệp Thu liếc mắt nhìn hai con vật hoàn toàn không bắt lấy trọng điểm, quả nhiên chỉ số thông minh sẽ lây bệnh: “Cậu nên nói thẳng, có gì việc gấp nhất định phải tìm được Cung Thừa.”

Cung Hàn hoàn toàn không dám đắc tội người đàn ông trước mắt, thế là anh quy quy củ củ nói ra toàn bộ mọi chuyện.

Cung gia lập nghiệp từ hắc đạo, cũng coi như là long đầu lão đại trong thành phố này. Vị trí lão đại này ngồi lâu rồi cũng khiến cho rất nhiều nguyên lão trong gia tộc dưỡng thành thói hư tật xấu, luôn cảm thấy lão tử là thiên hạ đệ nhất những người khác đều là rác rưởi. Sau khi Cung Thừa nắm quyền hạ quyết tâm chỉnh đốn một lần, Cung Hàn là anh em cùng một mẹ sinh ra tự nhiên sẽ duy trì anh trai mình. Nhưng mà không nghĩ tới có người mặt ngoài thuận theo nhưng lại đâm sau lưng, thừa dịp Cung Thừa ra ngoài bàn chuyện làm ăn, động tay động chân trên xe của anh, làm Cung Thừa xảy ra tai nạn xe cộ, sống không thấy người chết không thấy xác, từ đây không có tin tức.

Ngay từ đầu Cung Hàn không phát hiện ra đây là một âm mưu, anh còn ở lo lắng tìm kiếm tin tức của anh hai. Nhưng mà chờ đến khi Cung Thừa biến mất được khoảng hai tháng, ngay cả Cung Hàn cũng tuyệt vọng, cuối cùng đám nguyên lão kia cũng ngồi không yên, cậy già lên mặt nói muốn đổi gia chủ. Càng làm cho Cung Hàn tức giận là gia chủ bọn họ tuyển không phải là anh mà lại là một đứa con riêng!