[Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não

Chương 14

Toàn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Nhiều học sinh đều theo bản năng nhìn lại, những học sinh vốn đang nói chuyện cũng vô thức ngậm miệng vì sự im lặng đột nhiên bên đó, còn có một ít học sinh được bạn học mình nhắc nhở, cũng không hẹn mà nhìn lại đây,

Tạ Văn Hàm cùng thiếu niên kia, liền như vậy trở thành tâm điểm chú ý toàn phòng.

Thiếu niên kia vênh váo tự đắc mà nhìn Tạ Văn Hàm, tựa hồ đang chờ Tạ Văn Hàm xấu mặt.

Hắn cùng Thi Giác Vinh là đối thủ một mất một còn, ghét nhau như chó với mèo, xung đột kịch liệt nhất còn dùng qua đao, sợi sức mạnh phảng phất như muốn bóp chết đối phương, hắn chán ghét Thi Giác Vinh, chán ghét những người có cùng quan hệ với Thi Giác Vinh, tự nhiên cũng nhìn Tạ Văn Hàm rất không vừa mắt.

Lúc trước Thi Giác Vinh không thiếu mang Tạ Văn Hàm đặt dưới mí mắt hắn, làm hắn luôn nhớ tới Tạ Văn Hàm, một “Bạn bè tốt” của Thi Giác Vinh, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua!

Tạ Văn Hàm liếc mắt nhìn thiếu niên kia một cái, cúi đầu tiếp tục thu thập đồ vật chính mình, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cậu là đang nói đề thi mới nãy sao? Tôi làm xong a.”

Thôi Văn Tĩnh ngây ra một lúc, bạn học xung quanh không khỏi hít một hơi, thế nhưng thật sự có người làm xong toàn bộ!

Đề khó như vậy, bọn họ một câu hỏi điền vào chỗ trống có thể miễn cưỡng làm được, hai câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng rất nhiều người tùy tiện viết đáp án, hai ba câu hỏi lớn không có làm, có người thế nhưng có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà nói hắn làm xong toàn bộ!

—— Này vẫn là người sao!

Thôi Văn Tĩnh càng không dám tin, hắn trắng trợn mà khiêu khích như vậy, chính là biết bộ đề kia có bao nhiêu khó, sao có thể có người ngắn ngủn hai giờ đem những câu hỏi biếи ŧɦái đó đều làm được toàn bộ?!

“Bạn học Thôi khẳng định cũng làm xong rồi đi,” Tạ Văn Hàm nở nụ cười, bình tĩnh mà mở miệng, giọng điệu không có nửa phần bực bội , “Dù sao bạn học Thôi toán học cũng rất lợi hại.”

Thôi Văn Tĩnh mặt đột nhiên đỏ lên, hắn nếu làm xong, sẽ không tìm Tạ Văn Hàm phát tiết bất mãn của mình.

“Cho dù tôi ở lớp năm, cũng thường xuyên nghe Cao lão sư nói bạn học Thôi Văn Tĩnh cùng Từ Tử Thu lớp ba toán học rất lợi hại nha.” Tạ Văn Hàm cười đến càng ôn nhu, mi mắt cong cong, tựa như một tiểu vương tử không màng thế sự.

Thôi Văn Tĩnh mặt càng đỏ hơn.

“Cậu cười cái gì mà cười ——” Thôi Văn Tĩnh cơ hồ tức muốn hộc máu mà nói, “Chỉ là cậu cười lên đẹp có phải hay không!”

…… Tuy rằng y cười lên thật sự rất đẹp.

Thôi Văn Tĩnh trong đầu không tự chủ được mà hiện lên một câu này.

Giây tiếp theo, Thôi Văn Tĩnh đột nhiên lắc đầu, hung tợn mà đem cái ý niệm này vứt ra sau đầu mình,

—— Cùng chơi với tên khốn Thi Giác Vinh, sao có thể đẹp!!

Tạ Văn Hàm nheo lại đôi mắt, đồ vật của hắn đã thu thập xong rồi, đeo cặp sách lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cười lên so với mặt lạnh đẹp hơn a.”

“Hơn nữa tôi vốn dĩ rất đẹp.”

Tạ Văn Hàm chớp chớp mắt, lời nói nghịch ngợm làm học sinh xung quanh nhịn không được nở nụ cười.

“Cậu ——!”

Thôi Văn Tĩnh mặt càng đỏ hơn.

“Bạn học Thôi còn có chuyện gì sao?” Tạ Văn Hàm khách khí mà nói, hắn nghiêng nghiêng đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười, “Không có việc gì, tôi liền đi trước.”

Thôi Văn Tĩnh hung hăng nhìn Tạ Văn Hàm, bên tai đều đỏ lên, trên mặt càng nóng ướŧ áŧ, tựa như một con khủng long bị nấu chín.

Tạ Văn Hàm đi ra phòng học, bước chân không nhanh không chậm, ở trong lòng chậm rãi đếm —— “Ba, hai, một.”

Khi hắn vừa mới đếm tới “Một”, chỉ nghe một giọng nam tức muốn hộc máu vang lên,

—— “Này! Chờ đã! Ai cho phép cậu đi!”

Tạ Văn Hàm nhịn không được khoé môi cong lên, sau đó quay đầu, trong mắt mang ý cười mà nhìn Thôi Văn Tĩnh,

Thôi Văn Tĩnh đuổi tới bên người Tạ Văn Hàm, vừa ngẩng đầu liền đối với đôi mắt thiếu niên trong sáng, trong lúc nhất thời, lỗ tai hồng cơ hồ muốn rỉ ra máu,

……Hắn, hắn, hắn thật sự rất đáng yêu a a a a!

……Tựa như tiểu vương tử trong truyện cổ tích!!

Thôi Văn Tĩnh ở trong lòng thét chói tai, theo bản năng mà dùng một bàn tay che nửa khuôn mặt chính mình,

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên làn da trắng nõn non mềm, cười rộ lên so với ánh mặt trời ấm áp mềm mại hơn, đặc biệt là bộ dáng mi mắt cong cong , tựa như vương tử tinh linh bước ra từ truyện tranh,

……Thật sự rất đáng yêu a! Đáng yêu hơn so với đám búp bê mình giấu ở trong ngăn tủ a!

Kẻ thù của kẻ thù, chính là bạn.

Tạ Văn Hàm nhìn Thôi Văn Tĩnh che lại nửa khuôn mặt, đôi mắt thoáng hiện lên tia thâm ý.

“Bạn học Thôi,” Tạ Văn Hàm đè thấp thanh âm, chỉ có hai bọn họ có thể nghe được nói, “Cậu cùng Thi Giác Vinh có thù oán đi?”

Thôi Văn Tĩnh nhanh chóng từ si mê đi ra, hơi cảnh giác mà nhìn về phía Tạ Văn Hàm.

—— Mịe! Hắn thế nhưng bị người này mê hoặc tâm trí ! Đây chính là bạn bè tốt của tên khốn Thi Giác Vinh kia a!

“Thật trùng hợp, tôi cùng hắn cũng có thù oán,” Tạ Văn Hàm hướng hắn vươn tay, ngữ khí bằng phẳng, nhưng khóe môi tươi cười lại càng thêm tà khí, “Thù sâu như biển, ngươi chết ta mất mạng.”

“Thế nào, muốn hay không làm bằng hữu?”

Thời điểm nói một câu cuối cùng, thiếu niên ý cười trên khóe môi tà khí dạt dào, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như vậy, mang theo vài ánh sáng ấm áp,

Làm cho Thôi Văn Tĩnh toàn bộ thể xác và tinh thần, đều ngo ngoe rục rịch,

—— Gia hỏa này thật là đáng chết đối khẩu vị hắn!

Thôi Văn Tĩnh có chút bực bội, nhưng càng nhiều, lại là hưng phấn,

Hắn chưa bao giờ có gặp được qua người như Tạ Văn Hàm giống khẩu vị của hắn !

Giống vương tử tinh linh trong suốt lại sáng ngời, lại giống ma vương địa ngục trầm thấp mị hoặc, tản ra hương thơm mê hoặc nhân tâm,

Thôi Văn Tĩnh trong não kêu “Nguy hiểm! Cảnh giác!”, nhưng thân thể hắn không khống chế được, trong tiếng hét chói tai trong não tay hắn duỗi ra ngoài, yết hầu cũng không chịu khống chế phát ra âm thanh, “Tôi là Thôi Văn Tĩnh, thật cao hứng khi quen biết cậu.”

Thôi Văn Tĩnh không tiếng động thét chói tai, thiếu niên ý cười trên khóe môi càng sâu,

“Tôi là Tạ Văn Hàm.”

Thôi Văn Tĩnh nhịn không được dùng một tay khác bưng kín mặt chính mình, thần kinh hắn toàn bộ đều nhảy lên,

—— Sao lại có thể đẹp trai như vậy! Làm sao mà lúc nào cũng dễ thương lại đáng yêu như vậy!

—— A a a a!!!

🐮🍬

**

Thi Diệu Hi bị một ngày trọng đại đánh sâu vào.

Đầu tiên là rất nhiều học sinh đều uể oải khổ sở mà đi ra, còn có học sinh  khóc qua, bọn họ đều không ngoại lệ oán giận đề thi rất khó, làm hắn không tự chủ được mà trái tim treo lên, thiếu niên của hắn còn chưa có ra, có phải hay không cũng bởi vì đề quá khó mà đang ở trong một góc thương tâm khổ sở?

Tưởng tượng như vậy, Thi Diệu Hi đứng ngồi không yêu, thời điểm hắn muốn vọt vào trường học tìm kiếm Tạ Văn Hàm, đôi mắt hắn chính xác mà nhắm tới thân ảnh Tạ Văn Hàm.

Còn không kịp cao hứng, Thi Diệu Hi liền chú ý tới thiếu niên bên người Tạ Văn Hàm kia, bọn họ một đường nói nói cười cười, thoạt nhìn thập phần thân mật, thậm chí gia hỏa kia còn đặt tay trên đầu vai Tạ Văn Hàm!

Thi Diệu Hi trong lòng nháy mắt nảy lên lửa giận.

—— Hắn đều chưa từng dựa gần Tạ Văn Hàm như vậy!

—— Hắn đều chưa từng đặt tay ở đầu vai Tạ Văn Hàm!

—— Hắn đều chưa từng cùng thiếu niên thân mật như vậy!!

—— Hắn đều chưa từng cùng thiếu niên nói cười đùa giỡn như vậy !!!

Thi Diệu Hi gắt gao mà nhìn chăm chú một màn này, thậm chí không có trước tiên tiến lên nghênh đón Tạ Văn Hàm, thời điểm tên kia cùng Tạ Văn Hàm tách ra, hắn mới tiến lên đối thiếu niên chào hỏi,

Trong lòng có vài phần chua xót khó có thể áp xuống, làm hắn nhịn không được đối Tạ Văn Hàm nói bóng nói gió, được thiếu niên mang theo vài phần ý cười trả lời,

“Đó là Văn Tĩnh a, cậu ấy rất tốt.” Thiếu niên nở nụ cười, mi mắt cong cong, có thể thấy được tâm tình cực tốt, “Cháu cùng hắn chí hướng hợp nhau, nhất kiến như cố, rất nhanh liền trở thành bạn tốt.”

Chí hướng hố chết Thi Giác Vinh, cho nhau đối sách phương pháp hố chết Thi Giác Vinh, cũng không phải cực kỳ vui sao?

Tạ Văn Hàm không chút để ý mà thầm nghĩ, khóe môi vẫn là nụ cười ôn hòa ngượng ngùng kia.

Thi Diệu Hi trong lòng chua xót cực kỳ, như thể trực tiếp bị ngâm trong bình dấm chua, tức giận lại khó chịu, đặc biệt là nhìn thiếu niên kia rõ ràng thập phần vui mừng,

—— Thừa nhận đi, Thi Diệu Hi, mày chính là ghen, mày chính là ghen ghét,

—— Mày ghen ghét tên kia trẻ tuổi, có thể cùng thiếu niên cùng tiến cùng ra; ghen ghét thiếu niên đối hắn đánh giá; ghen ghét thiếu niên đối hắn thân mật; mày ghen ghét, ghen ghét cực kỳ!

—— Thừa nhận đi, Thi Diệu Hi, mày động tâm, triệt để động tâm;

—— Còn tâm cam tình nguyện, rõ ràng dây thừng ở bên cạnh, còn không chịu kéo chính mình một phen;

—— Từ lần đầu tiêm thiếu niên này xâm nhập vào tầm mắt mày, liền gieo rắc, triệt triệt để để, không có thuốc nào chữa được.

**

Bài thi lúc này cũng đã được phê duyệt, không sai biệt lắm mấy ngày sẽ ra thành tích, ngày này giữa trưa, mấy lão sư chấm thi ở trên bàn cơm nói chuyện.

“Lần này đề cuộc thi khó khăn không nhỏ, nhưng là tôi bên này thế nhưng có một điểm 123, nói không chừng chính là hạng nhất đi?” Một lão sư nói.

“123, điểm này không thấp, học môn nào ?” Một cái khác lão sư hỏi.

“Toán học a.” Lão sư kia đáp.

“Xem ra hạng nhất toán học đã có,” một lão sư cảm thán nói.

“Không không không,” một lão sư khác mỉm cười ngẩng đầu lên, nói, “Tổ toán học chúng ta bên này có điểm tuyệt đối là 150 .”

“Trời ạ!” Lão sư kia không dám tin nói, “Tiểu Vương, ông nói giỡn đi? Loại đề thi này làm ra 150? Câu hỏi lớn cuối cùng cũng làm ra ?!”

“Đúng vậy,”  Vương lão sư thập phần khẳng định nói, “Bài thi của đứa nhỏ này đã nghiên cứu ba bốn lần, chính là điểm tuyệt đối.”

“Trời ạ,” Một lão sư khác líu lưỡi nói, “ Tổ toán học mấy người có thể biếи ŧɦái như vậy? Tổ vật lý chúng ta vật lý thật đúng là không nghe nói qua thành tích biếи ŧɦái như vậy.”

“Ai nói?” Một lão sư vẫn luôn không mở miệng không chút để ý nói, "Tổ vật lý chúng tôi cũng có một điểm tuyệt đối là 150.”

“Phanh  ——!”

Chiếc đũa lão sư vừa rồi nặng nề mà rơi xuống đất, đột nhiên đứng lên, không thể tưởng tượng nói: “Tiểu Quách, ông cũng không phải là lừa tôi đi? Bài thi kia tổ vật lý chúng ta, còn có người có thể đến điểm tối đa?!”

“Thật đúng là sao hoả đâm địa cầu!!”

“Thầy nhưng đừng nói như vậy,” Quách lão sư lại cười nói, "Thầy có phải hay không đã quên Tạ Văn Hàm thi đấu loại bắt được điểm tuyệt đối kia?”

“Ừm……” Lão sư kia lẩm bẩm nói, đột nhiên, vẻ mặt của hắn ngưng trọng, “……Tôi đột nhiên có một dự cảm không tốt.”

Vương lão sư cũng nói: “……Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Các lão sư khác không thể hiểu được mà nhìn bọn họ, Vương lão sư che lại ngực chính mình, thống khổ nói: “…… Vạn nhất toán học tổ cùng vật lý tổ đều điểm tối đa, là một người lấy thì sao?”

Tất cả lão sư: “……”

“……Sự việc đáng sợ như vậy vẫn là không cần đoán mò.”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm ăn cơm, đừng đoán mò, vạn nhất miệng quạ đen nói trúng, đến lúc đó tổ vật lý cùng tổ toán học còn không đánh nhau lên?”

“Dừng dừng dừng, tôi cũng có dự cảm không tốt như vậy, mau dừng đi dừng đi, đừng nói nữa, dùng bữa dùng bữa.”

“……Đúng đúng đúng, đừng nghĩ!”

Chờ đến bài thi cuối cùng chấm xong, thời điểm bắt đầu đăng thành tích, ác mộng của các lão sư đột nhiên trở thành sự thật,

Môn vật lý, 150, hạng nhất, Tạ Văn Hàm;

Môn toán học, 150, hạng nhất, Tạ Văn Hàm.

—— hai giải tổ toán học cùng tổ vật lý thế nhưng là một người bắt được!!

—— tổ toán học cùng tổ vật lý, còn không đánh nhau vỡ đầu chảy máu?

“Trời ạ! Tạ Văn Hàm toán học 150!! Này tuyệt đối là thiên tài toán học!”

“Nói bậy! Tạ Văn Hàm vật lý cũng 150! Rõ ràng là hạt giống tốt vật lý!!”

Tác giả có lời muốn nói:

Vương hiệu trưởng: Rất nhanh, mấy người sẽ cảm nhận được tuyệt vọng ta đã từng trải qua √

Viên lão sư: Vật lý!

Cao lão sư: Toán học!

Viên lão sư: Vật lý!

Cao lão sư: Toán học!

...

...

Vương hiệu trưởng:.........Cứu mạng QAQ!

Thành tích được âm thầm làm thành điểm tối đa 150~

Sau sẽ có rất nhiều tên quốc gia, tất cả đều bị tôi che mờ, tất cả tên những nhân vật nước khác đều dùng tên Hoa quốc, kỳ thực chính là vì ngăn mọi người đem những quốc gia kia cùng hiện thực so sánh với nhau 23333

Mọi người không nên đem thế giới này cùng hiện thực so sánh nhá, rất nhiều ta đều âm thầm bố trí cùng xử lí làm mờ đát~ thu ~