[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 46: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (22)

"Ha...Hỗn đản...mau cút xa ta ra...khốn kiếp..."

Mặc cho Kỉ Tình mắng mỏ, lúc này, Độc Cô Vô Song cũng đã cúi đầu, ngậm lấy vật nhỏ hồng hào như đậu đỏ, đang đáng thương phơi bày trong không khí của y, tựa như muốn từ bên trong hút ra sữa.

"A...ư..." Vội vã cắn môi, hai mắt Kỉ Tình liền có chút đỏ lên, nhìn xem đỉnh đầu đen nhánh cùng phát quan ngân sắc của nam nhân.

Chỉ là, cảm nhận được bàn tay của đối phương đang sờ về hướng nào, sắc mặt y thoáng chốc liền đã biến đổi, vội vàng kẹp chặt hai bên đầu gối, nhấc chân đá thẳng vào hạ khố của hắn.

Phát hiện ra động tác của y, Độc Cô Vô Song ngay tức khắc liền đem cổ chân của y siết chặt trong tay. Đồng thời, lại không khỏi thầm may mắn vì chính mình là người luyện võ, phản ứng nhanh nhạy.

Nếu không, một cước này nếu để y đắc thủ, hắn nhất định phải tuyệt tử tuyệt tôn.

"Bệ hạ, ngài đúng là thật nhẫn tâm."

"Bỏ ra!"

"Thần không bỏ." Sâu kín nhìn y, lúc này, hơi thở của hắn đã trở nên nóng bỏng như lửa nung. Không khống chế được, liền kìm lòng không đặng mà đem bàn chân trắng nõn, tinh mỹ của y kéo đến, kề vào trên vật đang phấn chấn bừng bừng của mình.

"Bệ hạ, nó thật sự rất muốn ngài."

Mơ hồ động chạm vào một thứ cứng rắn, âm ấm, vốn đã không phải là tiểu xử nam ngây thơ gì, nhưng gương mặt Kỉ Tình thoáng chốc vẫn đỏ bừng, thẹn đến phát hoảng:"Hạ lưu!"

Vừa mắng, Kỉ Tình liền vừa tăng sức giãy giụa. Chỉ là, hành động này không những không thể thoát khốn, trái lại, còn làm cho đối phương thú tính bộc phát.

Rõ rệt nhất, liền là đồ vật cứng rắn kia giống như lại vừa trướng to thêm một chút.

"Kỉ Tình...Thần có thể gọi ngài như vậy sao?" Giọng nói bởi vì xen lẫn dục vọng mà trở nên trầm thấp, Độc Cô Vô Song cũng đã luồn tay qua long bào trơn nhẵn, mềm mượt...

Nhận rõ ý đồ của hắn, Kỉ Tình ngay tức khắc liền như mèo bị giẫm phải đuôi, hung tợn trừng mắt:"Không thể!"

Dám gọi tên của y, tên này làm sao lại có thể dĩ hạ phạm thượng, không có tôn ti trật tự như vậy chứ?!!

Kỉ Tình đang trừng mắt, nhưng bởi vì hai mắt phiếm hồng, phủ kín mây mù, nên cuối cùng lại biến khéo thành vụng, mị nhãn như tơ.

Bị Kỉ Tình nhìn đến hạ thể căng thẳng, Độc Cô Vô Song lúc này cũng đã đem váy áo y kéo xuống, trực tiếp luồn tay vào trong tiết khố của y.

Chỉ là, thời khắc chạm đến vật nam tính đã nửa cương của y, động tác của hắn liền không khỏi ngưng lại, tựa như phát hiện tân đại lục mà kinh ngạc ngẩng đầu.

Ngay sau đó, nơi đáy mắt mới chợt hiện ra nhợt nhạt ý cười:"Bệ hạ...ngài có phản ứng..."

Có phản ứng, như vậy có phải đang chứng tỏ, y cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với hắn?

Nhìn ra ý nghĩ của hắn, trong lòng thầm mắng thân thể không có tiền đồ, Kỉ Tình chỉ có thể sạm mặt nói bừa. Đồng thời, lại âm thầm đem Cố Thừa Trạch mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Là hắn, nhất định là hắn, nên y mới đột ngột biến thành như vậy!

"Ngươi đừng nghĩ lung tung, đây là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi. Đổi thành kẻ nào khác bị...làm như vậy, trừ phi là bị bệnh khó nói, thì không có khả năng sẽ vô cảm...Cho nên, thân thể của trẫm có phản ứng...đó là chuyện vô cùng bình thường..."

Nói ra những lời này, Kỉ Tình cũng không biết bản thân đang ra sức thuyết phục Độc Cô Vô Song, hay là đang cố tẩy não chính mình.

Khẽ cúi đầu, dùng má trái cọ sát vào trên mặt y, bàn tay của Độc Cô Vô Song liền bắt đầu giữ lấy phân thân của y, trên dưới ma sát, đồng thời, lại nghĩa vô phản cố nói:"Bệ hạ nói rất đúng..."

"Nhưng nam nhân bình thường cũng sẽ không bị nam nhân khác hôn một chút, liền đã nảy sinh phản ứng như ngài..."

"Phản ứng này...rất đáng yêu..."

Tựa như đồng tình với hắn, lúc này, vật nóng bỏng đang bị Độc Cô Vô Song xoa nắn cũng tự mình nhúc nhích một chút, lớn hơn một vòng.

"Ngươi buông tay...Ngươi..." Kỉ Tình vốn muốn tránh đi, nhưng bởi vì tay chân đều bị khốn trụ, nên cuối cùng, lại biến thành y chủ động đón hùa theo động tác của đối phương.

Bàn tay của nam nhân thô ráp mà mạnh mẽ, cảm giác mang đến rất kỳ dị, có điểm thô lỗ, vụng về, nhưng đồng thời, lại có một loại dư vị làm Kỉ Tình tê dại sống lưng.

"Ách...không..."

"Bệ hạ...ngài cũng sờ sờ ta..." Ngay cả xưng hô đều quên, lúc này, Độc Cô Vô Song đã đem hai tay Kỉ Tình buông ra. Quỳ gối ở trước người của y, tự mình giải khai y phục.

Độc Cô Vô Song thuộc về dạng người mặc đồ nhìn gầy, cởi đồ lại có thịt. Sau khi cẩm phục nặng nề bị cởi bỏ, dáng người uy mãnh, tràn đầy xâm lược của hắn cũng đã triệt để ánh vào mắt Kỉ Tình.

Lâu dài bôn ba trên chiến trường, làm da thịt của hắn đều trở thành màu đồng khỏe mạnh. Bên trên hằn lên vô số vết sẹo to to nhỏ nhỏ, đã sớm kết vảy, tạo thành vết bạch ngấn.

Vốn đang trốn tránh, chỉ là, khi tầm mắt rơi vào trên vô số vết tích của chiến trận này, Kỉ Tình lại đột ngột giống như bị giáng cho một chùy, cả người choáng váng.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại không khống chế được, từ một cái tát đổi thành cẩn trọng sờ lên vết thương trên ngực đối phương:"Có đau không?"

"Bệ hạ..." Động tác hơi khựng lại, nghe thấy ba chữ này, đầu óc Độc Cô Vô Song liền triệt để ngốc lăng. Mất một lúc lâu, mới có thể tìm lại được ngôn ngữ.

"Vết thương đã lâu, sớm không còn đau nữa. Bệ hạ không cần..."

Chỉ là, chưa để Độc Cô Vô Song dứt lời, lúc này, một thứ gì đó mềm nhũn liền đã đột ngột chạm vào trên vết sẹo của hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, âm thanh tương đối nhu hòa, cùng với hơi thở ấm áp cũng đã nối tiếp nhau phả ra.

"Không đau."

**Sư tôn ngoài lạnh trong nóng, ăn mềm không ăn cứng.