Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 17: Em gái họ không nóng vội (16)

Tống Triều Từ khóe miệng giật giật một cái, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, lấy lại dáng vẻ làm hắn thoải mái nhất cùng Ngôn La tiến hành giao lưu, "Cô vừa rồi nói, cô yêu thích cái gì?"

Ngôn La gượng cười: "Chính là.. Cứu người đó. Dù sao đi nữa tôi cũng là một Hồng Lĩnh Cân làm việc nghĩa hăng hái hành thiện tích đức đó."

"Tôi nghe được hình như không phải câu này."

"Khả năng tôi nói chính là thích xem thể loại phim chém giết cực kỳ kích thích đi." Ngôn La mặt không đổi sắc nói nhảm.

Sắc mặt Tống Triều Từ hòa hoãn, khuyên: "Loại phim này không thích hợp với phụ nữ xem, về sau nên tạo cho mình những sở thích lành mạnh hơn như cắm hoa, trồng cây, pha trà, cà phê." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Cuối cùng Ngôn La cũng ý thức được hình như có gì đó không đúng.

"Khoan đã, anh quản được tôi thích xem phim gì sao? Tôi có xem phim 18X, cũng không liên quan gì đến anh."

"Tại sao lại không liên quan?" Tống Triều Từ nhíu mày liếc nhìn nàng. "Diêm, Diêm cái gì.. Cô là Diêm La Vương đúng không?"

"Ngôn La, Ngôn trong ngôn ngữ, Lục La Đích La, cảm ơn."

Tống Triêu Từ "À" một tiếng, "Cô cho rằng, cô đâm tôi thành bộ dạng này, thì không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào hay sao?"

"Như thế nào tôi không chịu trách nhiệm? Anh nói chuyện cũng thật ý tứ."

Ngôn La chỉ vào xe lăn của anh.

"Tôi hỏi anh, cái xe lăn này ở đâu ra? Nạng từ đâu mà tới? Thực phẩm chức năng thuốc bổ thận từ đâu mà có? Khoản bồi thường 200 vạn như thế nào có? Tôi hỏi thăm rồi, bình thường tại nạn giao thông ảnh hưởng tới mạng người, theo luật cũng chỉ bồi thường 30, 40 vạn, tôi đập nồi bán sắt gửi cho anh 200 vạn, còn chưa đủ trách nhiệm sao?"

Tống Triều Từ cười lạnh, trên mặt lờ mờ có một tầng u ám, "Nếu như cô nói con đường về luật pháp, vậy chúng ta cũng nên đi đến cơ quan công an một chuyến, nhìn xem tổn thương của tôi có đủ lập án hình sự tiêu chuẩn hay không?"

Ngôn La: "..."

Không xong, suýt nữa quên mất vụ này!

"Làm như vậy không thích hợp đâu." Ngôn La khuôn mặt tươi cười, duỗi ra nanh vuốt ma quỷ, ân cần xoa bóp đùi Tống Triều Từ, "Anh xem, dù sao tôi cũng có thành ý biết ăn năn hối cải, anh cũng nên thông cảm cho tôi, đừng truy cứu nữa."

Tống Triều Từ thực coi thường diễn xuất chân chó của cô, đang muốn đẩy cái tay đang sờ loạn kia ra, bỗng nhiên nghe cô cười hì hì hai tiếng.

"Anh trai hảo hán, đùi của anh, chà chà, rất rắn chắc, bình thường rèn luyện có lẽ không ít nhỉ?"

Tống Triều Từ: "..."

Hít sâu, hít sâu, anh không chấp nhặt với cô gái không biết xấu hổ này.

"Anh trai đừng tức giận, tôi biết một số động tác xoa bóp gia truyền, chuyên trị gân mạch tắc vận hành không tốt, có muốn thử một chút hay không?" Ngôn La không đợi anh trả lời, vén tay áo lên, "Không nói lời nào tôi coi như anh đồng ý."

Tống Triều Từ còn không kịp phản ứng, chỉ thấy năm ngón tay ngọc ngà đưa tới, chuẩn xác không sai một ly bắt được bắp đùi không cảm giác của hắn.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

"..."

"..."

Hai người liếc nhau, sụp đổ lần nữa.

"Diêm, La, Vương!" Tống Triêu Từ cắn răng nghiến lợi, "Cô đang làm cái gì? Buông tay!.. Tôi nói cô buông tay, cô lộn xộn cái gì!"

"Tôi là Ngôn La, không phải Diêm La Vương, cảm ơn."

Thời khắc mấu chốt, theo bản năng Ngôn La phản bác một câu, một bên kiên nhẫn "thúc đẩy lưu thông máu loại bỏ máu bầm", còn không quên chửi hắn.

"Tôi nói là xoa bóp, không làm từng cái, sao có thể gọi là "xoa bóp" chứ? Ôi, anh hoàn thành ca phẫu thuật lâu như vậy, thời gian thuốc tê cũng đã hết, tại sao vẫn không có động tĩnh? Không lẽ bị phế thật?"

"Buông tay!"

"Đừng sợ thầy giấu bệnh, có bệnh nên đi chữa." Ngôn La không cảm thấy cái này có vấn đề, không hề lo lắng nói, "Chỗ này lại không có người, anh đường đường là đại nam nhân khỏe mạnh còn ra vẻ cái gì."

Gân xanh trên thái dương Tống Triều Từ hằn lên, cảm giác xấu hổ cùng sỉ nhục chồng chất trong lòng anh.

Quả nhiên giống hệt với những gì "đám mây đen" đó nói!

Cô gái này đối với thể xác của hắn ý đồ không tốt, cố tình trêu chọc!

"Không bỏ đúng không?" Tống Triều Từ giận quá hóa cười nói, "Tốt, nếu cô thích thay tôi "xoa bóp" như thế, về sau việc này cũng do cô làm."

"?" Động tác của Ngôn La dừng lại, một mặt không hiểu.

Tống Triêu Từ trầm mặt nói: "Cô xem cô đã làm những gì đối với tôi? Đâm cũng đâm rồi, ôm cũng ôm rồi, mà sờ cũng đã sờ, tôi nghĩ tình hình trước mắt, không có biện pháp khác."

Ngôn La vô thức truy hỏi: "Chờ một chút, anh nói biện pháp gì?"

Anh nhìn về phía Ngôn La, đôi tròng mắt lưu ly đen ngòm giống như giếng cổ sâu không lường được.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Ánh mắt kia, khiến Ngôn La giật mình, cơn ớn lạnh theo cột sống mà đi thẳng lên đại não.

"Rất đơn giản, gả cho tôi."

"..."

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau một lúc lâu, Ngôn La buông tay, móc móc lỗ tai, tự lẩm bẩm: "À, khẳng định là gần đây quá mệt mỏi, thế nên mới nghe nhầm."

"Bộ dạng này của tôi, nửa đời sau dù sao vẫn cần người chăm sóc, chắc chắn không có cô gái nào bằng lòng chịu khổ như vậy." Tống Triều Từ cười lạnh nói, "Cô là người gây ra họa, có nên gánh trách nhiệm này hay không?"

"Chờ một chút, anh nói là "nửa đời sau", hay là "nửa người dưới"?" Ngôn La mười phần cảnh giác.

"..."

Tống Triều Từ ý cười hơi thu lại, khóe miệng mơ hồ run rẩy, "Cô nói đi?"

Ngôn La nói gần nói xa, "Thật ra, anh đừng quá nản lòng, khẳng định sẽ có cô gái nguyện ý gả cho anh."

Tống Triêu Từ không đáp.

"Mặc dù tính tình anh không quá tốt, hở ra là quăng đồ lung tung, nhưng có thể lý giải, đổi lại là người khác trong một đêm phát hiện ra rằng cái chân thứ ba của mình không thể dùng, cảm xúc so với anh càng hỏng bét, càng không cách nào tự khống chế."

Tống Triêu Từ: "..."

"Nhưng gương mặt này lớn lên quả thật không tệ, nhất định làm rung rinh không ít các thiếu nữ, có lẽ sẽ có người không quan tâm đến mặt tình dục của anh, mà còn vui lòng tiến tới một cuộc hôn nhân trong sáng ấy chứ."

Tống Triêu Từ: "..."

Cô im ngay! Không được đụng đến nỗi đau!

"Lại nói, thân thể anh yếu như vậy, em gái gả vào, nói không chừng qua mấy năm anh liền chầu trời, cô ấy còn có thể kế thừa tài sản của anh, đi nuôi mấy tên bạn trai, mấy em trai nhỏ nhỏ, quả thực không cần quá xuẩn!"

Ngôn La hưng phấn vỗ tay một cái, mắt hạnh sáng như tuyết.

Cô thật hận không thể đem Triệu Hương Phụ cùng qua đây, đồng thời giải quyết xong việc chung thân đại sự của cả hai.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn

Đáng tiếc..

Cô nhìn mặt thối của Tống Triều Từ, tiếc nuối mà từ bỏ.

Người này, vừa nhìn liền biết tính tình cổ quái, không chừng vừa mới cưới vào cửa lại sinh ra đam mê cổ quái gì.

Không thấy những thái giám trong cung luôn lộng quyền hay sao, sau khi bị thiến tên nào chả vậy, có thể thấy được tình trạng cơ thể của con người cũng ảnh hưởng lớn đến tính tình của họ.

Được rồi, cô còn muốn để Triệu Hương Phụ sống lâu mấy năm nữa.

"Nếu không thì như thế này đi, tôi đi đăng thông báo tìm vợ cho anh, thay anh tìm ra người vợ không ghét bỏ anh, mà còn nguyện ý thừa kế tài sản của anh."

"..."

Tống Triều Từ thâm trầm hỏi, "Nói đủ chưa?"

Ngôn La nháy nháy mắt, một khuôn mặt vô tội.

Tống Triêu Từ thấy bộ dạng này của nàng thì bị chọc tức, "Vẫn là cô nên lấy thân báo đáp để đền tội đi."

Ngôn La hỏi: "Tôi có lựa chọn nào khác không? Nói đúng hơn là, nếu như tôi không đáp ứng, anh có thể uy hiếp cho tôi ăn cơm tù đúng không?"

"Lựa chọn? Đương nhiên là có."

Tống Triêu Từ sắc mặt lạnh lùng, nhếch miệng thành đường cong như có như không, tỏa ra sát khí không thể bỏ qua.

"Cô có thể lựa chọn, hoặc là thật vui vẻ lấy thân báo đáp, hoặc là khóc sướt mướt lấy thân báo đáp."

Editor & Beta: Tân Sinh