Editor: Cá Trèo Cây
****Không biết bao lâu sau, thân ảnh cha Diệp đã không còn trên ban công biệt thự Diệp gia. Diệp Mộ Sanh hơi hơi gợi môi lên, mí mắt chậm rãi khép lại. Cha Diệp hẳn là đã mềm lòng đi...... Khi tay Diệp Mộ Sanh vòng lấy cổ Chu Lạc Ly không còn lực mà rũ xuống, trong nháy mắt trong lòng Chu Lạc Ly hiện lên hoảng hốt, may mắn bên tai truyền đến tiếng hít thở của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly lúc này mới hơi hơi yên tâm, tiếp tục cõng Diệp Mộ Sanh đi về phía trước. Nhưng đi được vài bước, Chu Lạc Ly lại dừng, cắn môi, chau mày, con ngươi đen nhánh ở dưới ánh trăng hiện lên tia rối rắm. Mộ Sanh ngủ rồi. Nếu tiếp tục gặp mưa, cậu sẽ bị cảm lạnh...... Nếu hiện tại hắn cõng Mộ Sanh rời khỏi Diệp gia, lúc Mộ Sanh tỉnh lại khẳng định sẽ tức giận, rốt cuộc bọn họ đều kiên trì lâu như vậy...... Do dự một lát, Chu Lạc Ly thở dài, thở phì phò, lẩm bẩm nói "Hô...... Em muốn trách thì trách anh đi." Cuối cùng Chu Lạc Ly vẫn quyết định đưa Diệp Mộ Sanh tiến vào Diệp gia nghỉ ngơi trước, sau đó một mình hắn chạy. Nhưng nếu cha Diệp nhẫn tâm không cho Diệp Mộ Sanh về nhà nghỉ ngơi, như vậy dù bị Diệp Mộ Sanh trách cứ, hắn cũng sẽ trực tiếp mang Diệp Mộ Sanh rời đi. Khi Chu Lạc Ly vừa mới xoay người, muốn chạy vào biệt thự Diệp gia, thì mẹ Diệp cùng quản gia bung dù đi ra cửa, đi tới phía hai người. Diệp Mộ Sanh đoán đúng rồi, cậu đã đánh cược chính xác. Cha Diệp đích xác mềm lòng, cũng bị hai đứa nhỏ làm cho cảm động. Chỉ là trong lòng ông vẫn hơi khó chịu, nhưng cũng đành thuận theo, bảo quản gia cùng mẹ Diệp xuống dưới kêu hai đứa nhỏ về nhà. Ở trong phòng tắm của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly cởi hết quần áo của mình cùng Diệp Mộ Sanh, sau đó nhẹ nhàng đem Diệp Mộ Sanh đặt vào bồn tắm, thật cẩn thận xoa thân thể cậu. Ánh đèn sáng ngời hạ xuống, hắn nhìn trên người Diệp Mộ Sanh và vết thương sưng đỏ trên mặt, con ngươi Chu Lạc Ly toàn là đau lòng. Sau khi tắm rửa xong, Chu Lạc Ly ôm Diệp Mộ Sanh vào phòng ngủ, rồi mở tủ quần áo tìm hai bộ, mặc cho mình và Diệp Mộ Sanh. Nhìn thoáng qua Diệp Mộ Sanh vẫn đang ngủ say, Chu Lạc Ly đang định tìm máy sấy làm khô tóc Diệp Mộ Sanh, thì tiếng đập cửa vang lên. Sau khi mở cửa ra nhìn thấy là mẹ Diệp, Chu Lạc Ly nói "Bác gái." Mẹ Diệp gật gật đầu, ánh mắt nhìn vào trong phòng, khi thấy Diệp Mộ Sanh nằm trên giường, đôi mắt bà sưng đỏ lại tràn nước mắt ra. "Bác gái yên tâm, cháu sẽ đối xử với Mộ Sanh thật tốt." Chu Lạc Ly cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể dùng ngữ khí kiên định nói. "Ừm...... Bác biết hai đứa đều là đứa trẻ ngoan, đây là canh ngao rau cần gừng hành (*), hai đứa mắc mưa, uống một chút canh phòng ngừa cảm lạnh đi." Mẹ Diệp đem khay đặt trong tay đưa cho Chu Lạc Ly. (*) mlem mlem "Cảm ơn bác gái." Con ngươi Chu Lạc Ly lóe lóe, thiệt lòng cảm tạ. "Ba nó bên kia bác sẽ đi khuyên bảo. Con cái đều là thịt đầu tim của cha mẹ, kỳ thật ba nó đã mềm lòng, bằng không cũng sẽ không cho hai đứa trở về...... Ai, nghe nói hai đứa bị ngã, trong phòng Mộ Sanh có hòm thuốc, một ít thuốc cơ bản đều có. Hai đứa mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Mẹ Diệp lại nói. Nhìn mẹ Diệp rời đi, Chu Lạc Ly nghĩ tới mẹ của mình, trong mắt nổi lên một tia áy náy, u oán trong lòng đối với cha Diệp tan đi một ít. Chỉ sợ mình lại làm cha mẹ thất vọng, thương tâm một lần nữa...... Đóng cửa lại, Chu Lạc Ly thử một ngụm, canh gừng còn rất nóng, cho nên hắn không có vội vã đánh thức Diệp Mộ Sanh. Mà là dạo qua một vòng trong phòng, tìm máy sấy, nâng Diệp Mộ Sanh dậy, ngồi ở mép giường sấy tóc cho cậu.