Editor: Cá Trèo Cây
Thân là giáo chủ Ma giáo, Quân Khanh Mặc không cần tự mình hỏi thăm cũng có thể biết nhất cử nhất động của Diệp Mộ Sanh. Vốn dĩ hắn đã sớm muốn đi tìm Diệp Mộ Sanh, chỉ là mẫu thân hắn trong lúc vô ý nhắc tới Giang Nam. Vu Lâm Nhi tuy không sinh ra ở Giang Nam, nhưng đã từng bồi cha mẹ tới Giang Nam một đoạn thời gian. Khi đó Vu Lâm Nhi đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, vô ưu vô lự nhất trong cuộc đời, nhận hết sủng ái từ người nhà. Thời điểm du ngoạn tại Giang Nam vẫn luôn khắc sâu vào trong đầu Vu Lâm Nhi. Khi thấy mẫu thân nhắc tới Giang Nam khóe miệng mang theo tươi cười hạnh phúc thì Quân Khanh Mặc luôn coi mẫu thân là quan trọng nhất nên từ bỏ đi tìm Diệp Mộ Sanh, lựa chọn mang theo mẫu thân từ Ma giáo một đường du ngoạn đến Giang Nam này. Mới vừa rồi khi mở cửa sổ ra nhìn thấy thân ảnh kia đứng trên mái hiên, trong lúc nhất thời Quân Khanh Mặc đích xác từng có ý định vận khởi khinh công bay đến trên mái hiên bắt lấy Diệp Mộ Sanh, nhưng nghĩ đến mẫu thân còn đang ăn sáng, Quân Khanh Mặc liền duy trì động tác mở cửa sổ, vẫn không nhúc nhích. Khi Quân Khanh Mặc vào nhã gian rồi, liền nhìn thấy Diệp Mộ Sanh mặt mày mỉm cười ngồi ở trên ghế, một tay thưởng thức một cái bình sứ màu trắng, một tay chống ở trên mặt bàn, lộ ra cánh tay trắng nõn. “Nếu tới thì tự mình cởi quần áo rồi ngồi xong.” Diệp Mộ Sanh đem bình sứ ném lên không trung rồi lại bắt lấy, sau đó đối mặt với Quân Khanh Mặc. Nghe thấy Diệp Mộ Sanh bảo hắn cởi quần áo, Quân Khanh Mặc cũng không có lộ ra biểu tình kinh ngạc, trong mắt tựa như giếng không gợn sóng. Hắn nhìn ra được Diệp Mộ Sanh đang đợi hắn, bình sứ kia phỏng chừng là dược, mà bảo hắn cởi quần áo phỏng chừng là muốn giúp hắn sát dược. Nghĩ đến mình từng muốn lấy oán trả ơn, Diệp Mộ Sanh này ngày ấy chẳng những không có giết hắn, hiện tại còn muốn chữa thương cho hắn, không khỏi cũng quá tâm địa Bồ Tát. Quân Khanh Mặc đứng bất động, trong mắt hiện lên tia cảnh giác, cười lạnh nói “Ngươi hiện tại có hai lựa chọn. Một là chết, hai là chữa khỏi đôi mắt cho mẫu thân ta.” “Nếu ta chọn điều hai, ta chỉ sợ sau khi chữa khỏi mắt cho mẫu thân ngươi, cũng là lúc ta phải chết.” Diệp Mộ Sanh nhướng mày, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, nhưng thanh âm lại mang theo một tia lạnh lẽo. Quân Khanh Mặc nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nhưng không nói gì, Diệp Mộ Sanh đoán không sai, người Ma giáo vốn không tín dụng ai, nếu Diệp Mộ Sanh chữa khỏi cho mẫu thân, hắn cũng không có định buông tha Diệp Mộ Sanh, nhưng cũng sẽ lưu lại một mạng cho Diệp Mộ Sanh. Diệp Mộ Sanh đứng lên, chậm rãi đi đến phía Quân Khanh Mặc, vừa đi vừa nói “Ha, tuy ngươi một thân bạch y, không nhiễm trần tục. Nhưng suy nghĩ lại độc như rắn rết, lấy oán trả ơn. Nếu không phải ngày ấy nể ngươi là tên hiếu tử thì hiện giờ ngươi đã sớm thành một đống xương trắng.” Thấy Diệp Mộ Sanh đi gần tới trước người mình, Quân Khanh Mặc lui về sau mấy bước, duy trì khoảng cách cùng Diệp Mộ Sanh, để ngừa Diệp Mộ Sanh bất tri bất giác liền hạ dược hắn. “Nhưng ta chưa bao giờ nói qua ta là người tốt.” Quân Khanh Mặc thanh âm lạnh lùng nói. Hắn vốn dĩ chính là một người xấu, một người xấu triệt để, tự nhiên không cần hiểu báo ân như thế nào. “Thật có duyên, ta cũng không phải người tốt.” Diệp Mộ Sanh mắt hoa đào cong thành trăng non, đột nhiên nhẹ giọng cười “Cho nên tại trong phòng này ta đã rải mê dược.” Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, thân thể Quân Khanh Mặc liền trở nên lung lay, cuối cùng phải dựa vào bức tường mới miễn cưỡng đứng thẳng. Quân Khanh Mặc nhíu mày, rũ đôi mắt xuống, Diệp Mộ Sanh sát gần Quân Khanh Mặc, một tay chống ở trên tường, một tay chuẩn bị hất hàm dưới của Quân Mặc Khanh. “Ngươi!” Nhưng mà tay Diệp Mộ Sanh còn chưa kịp chạm vào Quân Khanh Mặc, thì Quân Khanh Mặc vốn dĩ đang rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, bắt được tay Diệp Mộ Sanh, đem Diệp Mộ Sanh “Đông” một tiếng dựa vào trên tường, toàn bộ quá trình cực kỳ nhanh chóng, chỉ mất vài giây.