"Đáng tiếc, Kim Đan vỡ vụn, linh căn hủy sạch, sợ là vô duyên với đại đạo."
Một vị sư trưởng tiên phong đạo cốt sau khi bắt mạch, thở dài nói.
Nhìn về phía trên giường từ từ nhắm hai mắt sắc mặt được không như là một tờ giấy mỏng thiếu nữ, nàng nguyên quạ đen sợi tóc cũng hiện ra tu vi lớn mất xám trắng suy tàn chi sắc.
Nhìn về phía thiếu nữ nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch như giấy, mái tóc đen của nàng cũng hiện ra một màu xám suy tàn vì mất đi tu vu.
Đạo nhân lần nữa thở dài, mười chín tuổi Trúc Cơ, tuy luyện năm mươi năm đã Kết Đan, cũng là thiên tài hiếm có.
Nhưng trên con đường tu hành, thiên tài lóa mắt chết yểu cũng là vô số.
Liên tiếp mấy vị đạo sư giỏi y thuật đều xác thực cùng một kết quả, nguyên bản nơi đông đúc này cũng càng ít người lui đến, đồng môn tới mấy lần, sư tôn đến một lần.
Thời gian dần qua, thiếu nữ trọng thương chưa tỉnh, động phủ lạnh lẽo hoang vắng, người quét dọn chiếu cố cũng không có ai.
Trong Huyền Thanh Tông cũng nhấc lên một chút gợn song, nghị luận chuyện có đệ tử chiến đấu với ma tu trở về.
"Ngươi đã nghe nói chư, Lăng Vân Phong Cổ sư tỷ đang cùng ma tu đối chiến, bị người đánh lén, Kim Đan vỡ vụn, không có thể tiếp tục tu đạo."
"Ma tu quả thật đáng hận, vô sỉ xảo trá." Một đệ tử tức giận nói.
Đối phương lại che miệng thấp giọng nói, "Nghe nói sự tình không đơn giản như vậy, không phải ma tu ám toán, mà là...... người trong môn ra tay."
"Đáng tiếc Cổ sư tỷ, nghe nói số tuổi thọ cũng đại giảm, cùng phàm nhân không sai biệt lắm..."
Tiếng bàn tán thì thầm ở trong gió càng phiêu xa.
Trong động phủ quạnh quẽ, mái hiên nơi hẻo lánh cũng đã kết một tầng mạng nhện hơi mỏng, rung động giống như gió thổi qua liền sẽ tan vỡ. Đã thật lâu không có người đặt chân nơi này, ai còn thèm để ý một kẻ đã thành phế nhân.
Mà thiếu nữ trên giường rốt cục tỉnh lại.
A, lại xuyên.
Thiếu nữ, hiện tại tên Cổ Cẩm Vinh, từ trên giường đứng dậy, kiểm tra tình trạng cơ thể hiện tại một chút, không có chỗ nào tốt, nhưng cũng không tính quá tệ.
Đồng lúc xuất hiện là thiên cơ của thế giới này, hỗn loạn đến mức Cẩm Vinh có chút líu lưỡi.
Đợi thanh tỉnh lại, Cẩm Vinh tùy ý khoanh chân ngồi trên giường, bấm ngón tay tính toán, tuyến thời gian bị quấy nhiễu, số phận thế giới cũng rất kỳ quặc, chiếu lên "kịch bản" ban đầu, Cẩm Vinh rất nhanh tìm được hết thảy ngọn nguồn hỗn loạn, người xuyên không, còn có người trùng sinh.
Người xuyên không là Tống Ly, hiện tại vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhỏ của Huyền Thanh Tông, nhưng ngày sau số phận phi phàm, hoàn thành đại đạo. Đáng tiếc đụng phải thiên cơ hỗn loạn, số phận chịu ảnh hưởng, người trùng sinh là con gái duy nhất của Phong Bảo trưởng lão Huyền Thanh Tông, Phong Khanh.
Phong Khanh biết Tống Ly tương lai nhất định phong quang, mượn khả năng "tiên tri" chiếm không ít cơ duyên của Tống Ly, nhưng Tống Ly cũng không phải người dễ đối phó, nàng tuy là đệ tử ngoại môn, nhưng đã được nội môn trưởng lão Ngự Kiếm Phong nhìn trúng, Phong Khanh cũng không dám động nàng.
Về phần Cổ Cẩm Vinh, bên trong kịch bản cũng chỉ được miêu tả qua vài dòng, vốn là cô nhi, bởi vì linh căn xuất chúng, lại là trời sinh đạo thể, sớm được Bát đại tông môn chính đạo của Tu Chân giới để ý, sau được đại tông môn đứng đầu là Huyền Thanh Tông thu nhập, là đệ tử đích truyền của Lăng Vân Phong.
Nhiều năm vùi đầu vào tu luyện, cộng thêm thiên tư trác tuyệt, sớm kết Kim Đan, cùng Tống Ly Phong Khanh hai người kia ngược lại là không có chút nào liên quan.
Nhưng không lâu trước đây, trong một lần vây quét ma tu, bị sư muội đồng môn lòng mang ghen ghét âm thầm ra tay đánh lén, tẩu hỏa nhập ma lại tiến vào trong cạm bẫy của ma tu, đợi đến khi người của Huyền Thanh Tông người đến cứu, nàng cũng chỉ còn nửa hơi tàn.
Bản thân nguyên chủ chỉ sợ cũng không nghĩ tới một ngày sẽ gặp chuyện như vậy, nàng bế quan nhiều năm, cho dù là sư phụ sư huynh đệ, sư tỷ muội cùng phong, hay cùng tông môn, cực kì ít tiếp xúc, tính tình đơn thuần không rành thế sự, càng không nghĩ tới sẽ có người vì ghen ghét mà đẩy nàng vào chỗ chết.
Mà kẻ ra tay hại nàng cũng chỉ bị phạt ở trong Tư Quá Nhai sám hối năm mươi năm.
Đồng môn thủ túc tương tàn, vô luận đặt ở tông môn chính đạo nào cũng là đại tối kỵ, nhưng người hại Cổ Cẩm Vinh chỉ bị trừng phạt nhỏ như vậy.
Thứ nhất là bởi vì đối phương là Cơ Sở Sở, con gái của thân đệ (em trai ruột) chưởng môn, Hàm Quang chân nhân. Hàm Quang chân nhân không chỉ vì con gái mà cầu xin chưởng môn, còn dùng tài nguyên ở Đoan Vân Phong tự mình giao dịch với sư phụ Cổ Cẩm Vinh, Hạc Sơn chân nhân, che giấu việc này.
Thứ hai là vì Cơ Sở Sở cũng là thiên tài tu đạo, dù tại tư chất, ngộ tính không thể so với Cổ Cẩm Vinh, nhưng cũng coi là xuất chúng. Bây giờ Cổ Cẩm Vinh đã biến thành phế nhân, một đệ tử sắp chết không thể tiếp tục tu hành với một thiên tài tu luyện, thực sự không có chỗ so.
Để tránh có thanh danh hại đồng môn, chưởng môn cùng các vị trưởng lão đè xuống chân tướng chuyện này, chỉ nói với bên ngoài Cổ Cẩm Vinh là bị ma tu tổn thương, phế đi đạo hạnh.
Đừng nói, cho dù ma tu bên kia có đứng lên tự làm sạch thanh danh cho mình, chính đạo bên này có ai nguyện ý tin tưởng bọn hắn.
Số ít người biết nội tình người, vì không đắc tội chưởng môn cùng với Hàm Quang chân nhân, cũng làm như không biết, dù sao bọn họ cùng Cổ Cẩm Vinh cũng không có giao tình.
Đám người ở Lăng Vân Phong với chuyện của Cổ Cẩm Vinh cũng là như vậy.
Trước kia tên thiên tài này quá mức chói mắt, hôm nay rơi xuống thành người phàm, ít đi một người, bọn họ càng có nhiều tài nguyên tu luyện.
Lại nói Cổ Cẩm Vinh chuyên tâm tu hành, thanh cao lãnh ngạo, trầm mặc ít lời, người không thích nàng có rất nhiều, chỉ là bọn họ không có lá gan cùng gia thế như Cơ Sở Sở, làm ra chuyện tàn hại đồng môn.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, nguyên thân làm người thật đúng là thất bại, bất quá, nếu không phải nàng thuần túy như vậy, tất cả tâm tư đều chỉ dồn vào việc tu hành, cũng không có khả năng nhanh như vậy tấn thăng Kim Đan.
Tu đạo là tu tâm, nhưng nếu đạo tâm từ đầu đến cuối thuần túy, không có chút tạp chất, đại đạo khó thành.
Chủ yếu phải xem mục đích tu đạo là gì, là cầu khai sáng, chết vì đại đạo cũng không hối tiếc, hay là vì cùng người khác tranh đấu, truy cầu danh lợi.
Nguyên thân sớm đã hồn về Cửu U, hiện tại để lại tàn cuộc cho Cẩm Vinh đối mặt.
Là tàn cuộc, là kết cục dở sống dở chết.
Cẩm Vinh từng tu tiên, cho dù vậy, với con đường tu chân vẫn không thể có nhiều hiểu biết, cũng không hiểu cái gì linh căn thuộc tính, lúc trước làm tiên, hình như là trực tiếp nhảy qua quá trình này, nhảy tới cấp độ Địa Tiên, Chân Tiên.
Cho nên Kim Đan bị phá, linh căn bị hủy, bị hạ tu vi cái gì, Cẩm Vinh ngược lại không ngại.
Người khác là tu đạo, mà Cẩm Vinh là tu tiên, căn bản không cùng một hệ thống pháp môn, cái gọi là linh căn là chỉ tư chất tốt hơn bình thường một chút, đại đạo ngàn vạn.
(nói dễ hiểu thì người khác tu theo đạo pháp của môn phái, Cẩm Vinh thì không)
Cẩm Vinh tĩnh tâm, trước khi bắt đầu thế tu tiên pháp môn tu luyện.
Đối với những lời liên quan đến Cẩm Vinh, Tống Ly cùng Phong Khanh cũng có tâm tư riêng.
Quả thật đại đạo vô tình, sau khi Tống Ly nhập môn cũng nghe tới thanh danh của Cổ Cẩm Vinh, trời sinh đạo thể, mười thành mãn linh căn, tiện sát người bên ngoài, bao quát cả nàng ở bên trong.
Bây giờ rơi vào kết quả như vậy, Tống Ly cũng không nhịn được sinh tâm tư, thầm nghĩ, xem ra chỉ có nỗ lực phấn đấu, chứng minh giá trị của mình, mới có thể được tông môn coi trọng, càng phải bảo vệ tốt bản thân trước minh đao ám tiễn ở Tu Chân giới, không có ai có thể chân chính tin tưởng.
Nhớ tới cành ô liu Tần hoan sư huynh duỗi ra, Tống Ly bắt đầu suy nghĩ có nên đồng ý hay không.
Mà Phong Khanh, trong trí nhớ đích thật là có chuyện Cổ Cẩm Vinh bị ám hại một chuyện, chỉ là không phải trọng thương, mà là chết tại Hỏa Vân Sơn, mà Cơ Sở Sở giết hại đồng môn cũng chỉ bị đưa về trong nhà, đợi gió lớn đi qua, lại nghênh ngang trở về Huyền Thanh Tông, lúc ấy nàng cùng Cơ Sở Sở đều là con gái trưởng lão, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Cơ Sở Sở so với nàng còn phách lối kiêu ngạo hơn, cuối cùng đụng phải tấm ván sắt là Tống Ly, kết cục thê thảm, hài cốt không còn.
Mà bản thân Phong Khanh nàng cũng vì giúp đỡ Cơ Sở Sở đối phó Tống Ly, xuất thủ mấy lần, cũng bị Tống Ly ghi hận, phế bỏ đạo hạnh, cuối cùng nhờ có phụ thân, nếu không tính mạng cũng khó giữ.
Cho nên Phong Khanh từ đầu đến cuối đều coi Tống Ly như địch nhân, chỉ là Tống Ly vận khí vô cùn tốt, giống như kiếp trước. Nàng chiếm mấy lần cơ duyên của Tống Ly, Tống Ly vẫn như cũ vào Huyền Thanh Tông, còn được đệ nhất phong Huyền Thanh Tông, Ngự Kiếm Phong đại sư huynh Tần hoan phù hộ.
Nghĩ đến cái này, Phong Khanh liền tức giận, Tần sư huynh đến cùng coi trọng nha đầu kia ở chỗ nào, luôn luôn che chở nàng ta, tuy nói Tống Ly ngày sau bất phàm, nhưng bây giờ chỉ là một đệ tử ngoại môn tư chất bình thường.
Phong Khanh đối với việcTần sư huynh cùng với Tống Ly kết làm đạo lữ ở kiếp trước vẫn là lòng mang khúc mắc.
Về phần Cổ Cẩm Vinh, Phong Khanh vô luận kiếp trước hay kiếp này đều rất ít tiếp xúc với nàng, một khi đã vậy, Phong Khanh cố ý phai nhạt giao tình cùng Cơ Sở Sở, lúc nghe nói Cổ Cẩm Vinh dẫn đội tiến vào Hỏa Vân Sơn đối phó ma tu, Phong Khanh cũng có động tâm muốn cứu đối phương, dù sao cũng là thiên tài xuất chúng nhất thế hệ bọn họ, nếu là có thể trở thành trợ thủ của nàng, đối phó Tống Ly cũng sẽ dễ dàng chút.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại.
Có lẽ là số phận chú định, Cổ Cẩm Vinh nhất định phải trải qua một kiếp này, Phong Khanh trong lòng an ủi chính mình.
Về phần cái gì trọng thương chưa tỉnh, Phong Khanh hoàn toàn không để ý, riêng một câu phán định không cách nào tiếp tục tu luyện, ở trong mắt nàng Cổ Cẩm Vinh đã không khác gì ngời chết.
_____
Nửa tháng sau, huyền linh trước cửa động Cẩm Vinh rung động, có người tới.
Chuyện gì vậy?
Đệ tử đến nơi nhìn thấy Cổ Cẩm Vinh sắc mặt hồng nhuận, khí tức bình ổn, tựa hồ đã hoàn toàn khỏe mạnh thì kinh ngạc, nhưng cũng không thấy kì quái, Cổ sư tỷ chỉ là trọng thương, cũng không phải hôn mê bất tỉnh, nhiều thời gian như vậy, cũng nên tỉnh.
Chỉ là chẳng biết tại sao Lăng Vân Phong không có nửa tiếng gió truyền ra.
"Đệ tử Thiên Độ, phụng Nội Vụ Đường, bái kiến Cổ sư tỷ."
Đệ tử hành lễ, tựa hồ có chút khó mà diễn tả bằng lời, "Nội Vụ Đường có lệnh, không phải đệ tử đích truyền không được hưởng tài nguyên chủ phong, Cổ sư tỷ...... Không nên ở nơi này."
Hắn càng nói, đầu càng cúi thấp xuống, bản thân hắn cũng cảm thấy hành động này có chút quá phận, Cổ sư tỷ là chấp hành nhiệm vụ tông môn, chém giết ma tu mới thụ thương, cuối cùng lại bởi vì không thể tu luyện mà bị đối đãi như vậy.
"Thì ra ta đã không phải đệ tử đích truyền."
Cẩm Vinh khoanh tay khuỷu tay, ngữ khí kéo dài đáp, giống như thán, lại giống như cười.
"Hạc Sơn chân nhân nửa tháng trước đã xóa tên Cổ sư tỷ khỏi nội môn, lúc ấy sư tỷ còn chưa tỉnh lại, nên mới để tỷ lưu lại Lăng Vân Phong, hiện giờ tỷ đã tỉnh..." Thiên Độ do dự nói.
"Vậy nên đi nơi ở cho đệ tử bình thường." Cẩm Vinh thay hắn nói.
Đệ tử không nói tiếp, dâng lên một viên ngọc bài, "Đây là chỗ ở mới Nội Vụ Đường an bài cho Cổ sư tỷ, ở Vạn Hồ Sơn..."
Hắn cũng không nói được nữa, tuy là quy củ trong môn nhưng không khỏi quá thiếu tình người rồi.
Lăng Vân Phong cùng Vạn Hồ Sơn quả thực khác biệt như ngày và đêm, nhất là về độ dày của linh khí. Tu chân giới ai cũng biết, người tu chân hấp thu linh khí để tu luyện, ngoại trừ tư chất của chính mình, linh khí nồng hậu hay không cũng ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện.
Mà Vạn Hồ Sơn, là nơi mà đến cả đệ tử phổ thông cũng không muốn đi.
Vì sao lại an bài như vậy, bởi vì nghe nói linh căn sư tỷ đã bị hủy sạch, đâu còn cái gì mà hấp thu linh khí.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, Tu Chân giới tình người ấm lạnh, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, chính đạo lại như thế nào, nguyên thân trước đó chúng tinh phủng nguyệt, dù là không có chút bối cảnh, thanh cao cao ngạo, cũng sẽ không có người trách cứ, đó là bởi vì nàng thiên tư xuất chúng, có thể mang đến lợi ích cho Huyền Thanh Tông, Lăng Vân Phong.
Bây giờ linh căn hủy sạch, trong mắt người khác liền thành phế nhân, lại không có gia thế hùng hậu, dù là sư phụ ở chung nhiều năm, cũng có thể tuỳ tiện bỏ qua nàng, thuận tiện cùng chưởng môn, Hàm Quang chân nhân bán ân tình.
Dạng này cũng tốt, đỡ việc cô còn muốn thay nguyên thân gọi Hạc Sơn một tiếng sư phụ.
Cẩm Vinh nhận lấy ngọc bài, vuốt vuốt trong tay, "Dẫn ta đi đi."
Thiên Độ gật đầu, "Cổ sư tỷ còn có cái gì muốn thu thập, ta ở đây chờ."
Cẩm Vinh tùy ý nói, "Không có đồ vật gì cần mang, đi thôi."
Nguyên thân dù rất ít đi ra ngoài, nhưng cũng có mấy món đan dược pháp khí trong môn ban thưởng, chỉ là chút đồ chơi nhỏ này, Cẩm Vinh không để vào mắt.
Thiên độ chỉ coi đồ vật của Cổ sư tỷ đều trong Túi Trữ Vật, tùy thân mang theo, cũng không nhiều lời, ở phía trước dẫn đường.
Trên đường đi, gặp được mấy người đệ tử tông môn, nhìn Thiên Độ còn có thể lên tiếng chào hỏi, nhưng Cổ Cẩm Vinh sau lưng, lại làm như không thấy, hoàn toàn coi như không có người này.
Dưới coi khinh lãnh đại như vậy, Cổ Cẩm Vinh vẫn như cũ khoan thai tự đắc, không nhanh không chậm bước đi, Thiên Độ nhìn nàng dò xét, không khỏi bội phục tâm tính này.
Đáng tiếc, linh căn bị hủy, không cách nào tu luyện.
" Đây không phải Lăng Vân Phong Cổ sư tỷ sao?" Một tiếng cười duyên vang lên.
Người tới mặc quần áo màu vàng nhạt, cười đến rực rỡ xinh đẹp, lại cố ý ngăn ở trước mặt Thiên Độ cùng Cẩm Vinh, Thiên Độ khó khăn chào một tiếng, "Tiêu sư tỷ."
Tiêu Tiêu, đệ tử Đoan Vân Phong, quan trọng nhất nhất, nàng là tùy tùng Cơ Sở Sở, từ trước đến nay lấy lòng Cơ Sở Sở, bởi vậy còn được không ít đồ tốt, ỷ vào uy phong Cơ Sở Sở ức hiếp đệ tử khác.
Thiên Độ vừa thấy nàng, trong lòng biết sắp hỏng việc.
Cẩm Vinh khóe môi hơi cong, "Ta cũng không nhớ đã gặp ngươi."
Tiêu tiêu trong lòng vỡ vụn, Cổ Cẩm Vinh say mê tu hành, chưa từng tham gia tụ hội đệ tử trong môn phái, đồng thời làm lơ đại bộ phận người. Dù không làm chuyện gì, nhưng thái độ như vậy, liền dẫn tới không ít người ghen ghét.
Tu chân giả không thiếu người lòng dạ hẹp hòi, tỉ như Cơ Sở Sở, thấy đối phương thiên tư xuất chúng, tính tình lạnh lùng, đây đều là lý do để ả chán ghét.
Tiêu tiêu vốn là tức giận, nhưng thấy Thiên Độ trên người mặc quần áo Nội Vụ Đường, nghĩ lại cười khẩy nói: "Cổ sư tỷ không phải thường ở Lăng Vân Phong sao? Đây là muốn đi chỗ nào?"
"Ôi, là ta đãng trí, Cổ sư tỷ đã không còn là người của Lăng Vân Phong."
Tiêu Tiêu vỗ ngực, dương dương đắc ý nói, "Cũng chỉ có Vạn Hồ Sơn cái chỗ khỉ ho cò gáy chết tiệt kia mới chịu nổi tôn đại phật là Cổ sư tỷ."
"Mong rằng Cổ sư tỷ ở đó tiếp tục dốc lòng tu luyện."
Lời này của Tiêu Tiêu làm cho mấy đệ tử bên cạnh càng cũng bật cười, vật họp theo loài, cùng Tiêu tiêu ở một chỗ, cũng không phải loại có bao nhiêu lương thiện.
Không đợi Cẩm Vinh nói chuyện, Thiên Độ liền không nhịn được mở miệng, "Tiêu sư tỷ nói cẩn thận."
"Hừ, một cái đệ tử nho nhỏ cũng dám đến quản chuyện của ta." Tiêu Tiêu xem mặt mũi Lương Nguyệt trưởng lão Nội Vụ Đường, chịu đựng không ra tay giáo huấn Thiên Độ, nhưng Cổ Cẩm Vinh tính là gì, một phế nhân không thể tu hành mà thôi.
Roi đỏ giương lên, trong mắt Tiêu Tiêu hiện lên sát ý, Cơ Sở Sở sư tỷ không giết chết Cẩm Vinh, lại thụ cấm đoán trách phạt, thật tức giận không chịu nổi, nếu là nàng có thể thay Cơ sư tỷ loại trừ Cổ Cẩm Vinh, mới thật sự là lấy lòng Cơ sư tỷ, không biết đến lúc đó sư tỷ sẽ khen thưởng nàng như thế nào.
Nhưng mà đỏ roi lại bị Cổ Cẩm Vinh nắm chặt, nhẹ nhàng bóp lấy.
"Sư đệ, mượn trường kiếm dùng một lát." Bên tai Thiên Độ bỗng nhiên vang lên câu này, hồi phục tinh thần, Thanh Phong kiếm bên hông đã không thấy.
Trong chớp mắt, Tiêu Tiêu cảm giác được mấy đạo kiếm ảnh xẹt qua búi tóc cùng gương mặt nàng, lại liên tiếp truyền đến tiếng những người khác ngã xuống đất thanh âm, còn có một mảnh huyết sắc.
Tiêu Tiêu trong nháy mắt run chân, tê liệt ngã trên mặt đất, vừa rồi...... Cổ Cẩm Vinh, thật sự có thể giết nàng.
Nhìn trường kiếm trong tay, Cổ Cẩm Vinh trên mặt ý cười nhàn nhạt, Tiêu tiêu trong đầu trống rỗng, "Ngươi...... Ngươi không thể giết ta, Cơ sư tỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nàng làm sao lại quên mất, Cổ Cẩm Vinh dù là Kim Đan vỡ vụn, cũng miễn cưỡng có tu vi Trúc Cơ, giết nàng cũng không phải là làm không được.
Cẩm Vinh khẽ cười nói, "Nhưng ta không giết ngươi, Cơ Sở Sở cũng sẽ không bỏ qua ta."
Tiêu Tiêu trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
"Cổ sư tỷ không được, không thể giết hại đồng môn, nặng nhất sẽ bị trục xuất khỏi Huyền Thanh Tông."
Thiên Độ Phục hồi lại tinh thần nhìn thấy cũng là khiếp sợ không thôi, vội vàng nói.
Hắn thấy rõ, mấy đệ tử kia chỉ là ngất đi, bị thương nhưng chưa chết. Nhưng Cổ Cẩm Vinh nếu thật sự giết Tiêu Tiêu, vậy không giống nhau.
Nghe được lời này, Tiêu Tiêu tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Đúng đúng đúng, Cổ sư tỷ ngươi không thể giết ta, có tông môn ở đây, Cơ Sở Sở không dám động thủ, còn có, còn có ngươi ở Hỏa Vân Sơn giết nhiều ma tu như vậy, nếu không phải tông môn phù hộ, ma tu cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
Tiêu Tiêu đem hết tất cả những gì ả biết đều nói ra, chỉ cầu Cổ Cẩm Vinh tha mạng cho ả.
Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Lời ngươi, ta cũng đã nghĩ tới."
Nguyên thân ở Hỏa Vân Sơn tiêu diệt ma tu, đến nỗi kiệt sức, mới bị Cơ Sở Sở đánh lén.
Cẩm Vinh khóe môi hơi câu, gỡ xuống một khối ngọc bội màu trắng bên hông, đây là ngọc chứng minh thân phận đệ tử Huyền Thanh Tông.
Ngọc bội nháy mắt dập nát, hóa thành tro bụi theo gió tan đi, cùng lúc đó đèn trản mệnh trong nội môn thuộc về Cổ Cẩm Vinh cũng tan vỡ.
"Ngươi xem, ta hiện tại có thể giết ngươi." Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Ngay sau đó, yết hầu Tiêu Tiêu liền nhiều thêm một vạch cắt, máu như thác đổ ùa ra, oán hận không cam lòng nhắm mắt lại.
"Sư đệ, xem ra ta không thể đi Vạn Hồ Sơn rồi."
Trong chớp mắt, Thiên Độ đã không thấy bóng dáng Cổ Cẩm Vinh đâu, lời nói tản mạn tùy tâm của nàng phiêu tán ở trong gió, cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thiên Độ hít sâu một hơi, móc ra truyền lệnh nghi, thông tri Giới Luật đường.
Lần này, xảy ra chuyện lớn.
[mình sẽ off hai tuần tới vì tu bổ sự nghiệp học hành trên đà sa sút của mình, tuần sau mình có 1 bài kiểm tra cá nhân và deadline 2 bài luận tuần sau nữa, amen, các bạn hãy cùng cầu nguyện cho mình qua môn nhé, nếu còn sống mình sẽ quay lại up truyện:)
tiện thể mình đã update Thanh xuyên làm nữ phụ pháo hôi đến chương 10, qua đọc thử nhá]