Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 135: [TG20] Hòn ngọc của biển (phần 1)

Hai bên đường là hàng cây du và cây hòe tỏa bóng mát, phố xá nhộn nhịp đông vui, các loại cửa hàng và sạp bán của tiểu thương bày bán đủ loại mặt hàng, còn có cả gánh tạp kỹ đang kéo đàn hát rong, đoán mệnh bói toán.

Một thư sinh đầu mang khăn xếp mình mặc thanh y thốt lên "Du Châu Thành quả nhiên phồn vinh phi phàm."

"Đó là tự nhiên." Bên cạnh hắn là một thanh niên trạc tuổi, áo gấm đầu đội ngọc quan tự hào nói, "Cho nên ta đã sớm khuyên Hi Liêm huynh tới Du Châu Thành đọc sách, không nghĩ huynh kéo dài tới hiện tại mới đến."

Ninh Hi Liêm sờ sờ gáy, "Thúc phụ thân thể không tốt, ta thật sự không yên lòng, làm Thế Tương huynh quải niệm."

Thẩm Thế Tương cũng vị huynh đệ thân thiết này của mình được thúc phụ hắn nuôi lớn, sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt, cũng khó trách vì hắn thúc phụ mà chậm trễ tiền đồ, trên mặt còn cãi bướng nói: "Ai nhớ mong huynh, ta chỉ là chờ huynh để cùng đi Thư Viện Di Sơn một lần nữa."

"Được được được, Thế Tương công tử đại nhân đại lượng." Ninh Hi Liêm cười chắp tay thi lễ, gửi thư báo cho đối phương mình sẽ đến Du Châu, không hai ngày Thế Tương liền chuẩn bị xong thuyền còn có hành trình, vội vàng chạy tới, Ninh Hi Liêm trong lòng cũng cảm động không thôi.

Mặc dù mới ở chung mấy ngày, nhưng lại như đã biết cả đời, định sẵn là bạn tốt tri tâm.

Thấy Ninh Hi Liêm chịu thua, Thẩm Thế Tương khóe miệng nhếch lên, "Mấy ngày tới, ta mang huynh đi tham quan kiến thức Du Châu Thành một chút."

Lúc này, hai người bất tri bất giác đi tới trước một tiệm mì, trước quán dựng một cái biển gỗ có bốn chữ lớn " quán mì Du Châu ".

Thẩm Thế Tương giương quạt xếp trong tay nói, "Ta đầu tiên sẽ mang huynh nếm thử món mì ngon nhất thành Du Châu."

Ninh Hi Liêm từ nhỏ khứu giác nhanh nhạy, sớm đã ngửi được mùi thơm truyền đến từ bên trong quán mì, cũng không khỏi tò mò, đi theo Thẩm Thế Tương cùng nhau đi vào.

Tiệm mỳ không lớn nhưng cũng không đơn sơ, năm sáu cái bàn bày biện ngăn nắp sạch sẽ, dù chưa đến giờ cơm, nhưng bên trong cũng đã có không ít người. Thẩm Thế Tương chọn một cái bàn sát tường chưa có người ngồi, Ninh Hi Liêm theo đó ngồi xuống, sau đó anh ta liền hướng phương hướng nào đó cao giọng hô,

"A Vinh cô nương, hai chén mỳ nước trong nhé."

Ninh Hi Liêm nhìn qua, chỉ thấy một cô nương áo xanh đứng ở bàn đối diện đứng đưa lưng về phía bọn họ, cô nương nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy hai bọn họ thì mỉm cười, đi tới,

"Là Thẩm công tử, như thế nào, lại mang khách mới đến cửa hàng chúng ta hả?"

Thẩm Thế Tương lắc lắc cây quạt, lộ ra một chút phiền muộn, "Đúng vậy, A Vinh cô nương nên cảm tạ ta như thế nào đây?"

"Vậy hai chén mỳ này coi như ta mời Thẩm công tử đi." Cẩm Vinh nhấp miệng cười, Thẩm Thế Tương là con trai độc nhất của thông phán Du Châu, cố tình còn là một kẻ sành ăn, bởi vì tâm đắc món mỳ nhà Cẩm Vinh, vẫn luôn khen không dứt miệng, mỗi khi có bằng hữu đều kéo tới ăn.

"Không được, lần này là ta muốn mời bằng hữu." Nói đến đây, Thẩm Thế Tương nhớ tới mình quên giới thiệu Hi Liêm, liền thu quạt xếp lại, nói

"Đây là bạn tốt của ta, Ninh Hi Liêm, vừa tới Du Châu để đọc sách ở Thư Viện Di Sơn, cũng học cùng lớp ta."

Thư Viện Di Sơn, là thư viện lớn nhất Du Châu Thành, một trong ba thư viện nổi tiếng nhất thiên hạ, là người của Du Châu Thành, không có ai không vì đó mà thấy tự hào.

Đương nhiên ngoại trừ Cẩm Vinh, Di Sơn lại không thu nữ học sinh.

Cẩm Vinh cũng chỉ cười nói, "Được rồi, vậy lần sau nhị vị tới, ta lại mời các vị ăn mì."

Nói xong liền đi ra sau bếp, "Mẹ, hai chén mỳ trong nhé."

"Được được." người phụ nữ trung niên mặc quần áo làm từ vải đay nghe vậy ngẩng đầu lên, nói, "A Vinh, ngươi lo chuyệ ngoài quán làm gì, để cha con cùng Tiểu Dịch làm là được, con về phòng nghỉ ngơi một chút đi."

Cẩm Vinh cũng chưa nói không đồng ý, tùy ý ừ một tiếng, liền hướng hậu viện mà đi, trên đường thấy Tiểu Dịch còn nhéo nhéo khuôn mặt hắn, nhóc con này càng ngày càng chắc nịch.

Thẩm Thế Tương quay đầu lại, thấy Ninh Hi Liêm có chút ngốc ngốc, liền cố ý chụp vào tai hắn một cái, thấp giọng nói, "A Vinh cô nương lớn lên thật đẹp đúng không?"

Ninh Hi Liêm vô thức gật gật đầu, hồi thần lại mới nhận ra người ta đang trêu ghẹo mình, bên tai ửng đỏ, "Thế Tương, đừng nói bậy."

"Nói nhảm." Thẩm Thế Tương cũng không phủ nhận, nói.

"A Vinh cô nương tuy rằng không phải kiểu xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong trẻo như nước phù dung, cho dù giản dị áo vải thô, nhưng lại có loại khí chất đặc biệt hấp dẫn người, vừa không là tiểu thư khuê các văn tĩnh, cũng không phải thiên kim tiểu thư kiều khí." Ninh Hi Liêm cũng không nói lên được.

"Không quan hệ, chỉ cần huynh không sợ bị đánh là được." Thẩm Thế Tương trêu chọc nói.

Ninh Hi Liêm khó hiểu, còn muốn hỏi nhiều vài câu khi, một giọng nói thanh thúy vang dội vang lên.

"Mỳ tới, thỉnh dùng." Một cậu bé tầm mười một mười hai tuổi bưng thả hai chén mỳ tới.

"Là Tiểu Dịch à." Thẩm Thế Tương tùy tay đưa cho hắn mấy đồng tiền, "Cho ngươi mua đường ăn."

Tiểu Dịch liền đẩy trở về, "Mẹ nói, không thể tùy tiện thu đồ vật từ khách nhân." Nói xong cầm mâm chạy về, sợ lại bị Thẩm Thế Tương trêu chọc.

Thẩm Thế Tương cười lắc lắc đầu, "Chúng ta vẫn là ăn mì đi."

"Mỳ ở nơi này chính là ngon đệ nhất thành Du Châu, vị thanh, nước dùng trong vắt, canh kính giả thanh, đồ ăn kèm cũng ngon, sợi mỳ mềm mại lại dai dai,......" Nói đến ăn, Thẩm Thế Tương có thể nói lưu loát một đống lớn từ ngày này sang tháng nọ.

Điểm này Ninh Hi Liêm cũng đã biết từ ngày đầu gặp Thẩm Thế Tương, khi đó bọn họ cùng nhau phá một vụ án không đầu mối, tình tiết đằng sau vụ án khiến người thổn thức, sau khi kết thúc bận bịu chẳng có thời gian mà dùng cơm, nhưng Thẩm Thế Tương lại cãi cọ ầm ĩ lôi kéo hắn đi ăn, nói người là sắt cơm là thép, không ăn làm sao mà sống được.

Cho nên Ninh Hi Liêm cũng không để ý, trực tiếp động chiếc đũa ăn lên.

Nhưng ăn liền tù tỳ một hơi cũng không dừng lại, hắn cảm thán, "Thực sự là chén mỳ ngon nhất mà ta từng ăn đấy."

"Ta nói không sai đi, lão bản chính là dựa vào tay nghề này mà nổi danh đấy." Thẩm Thế Tương ăn so với hắn còn nhanh hơn, ăn no ấm bụng sau dào dạt đắc ý nói.

"Lúc phía trước huynh nói bị đánh...là chuyện như thế nào?" Ninh Hi Liêm hiếu kỳ hỏi.

Thẩm Thế Tương giải thích, "Quán mỳ là do một đôi vợ chồng mười mấy năm trước chuyển đến thành Du Châu mở ra, nữ nhi bọn họ thương yêu nhất, cũng chính là A Vinh cô nương."

"Vậy Tiểu Dịch vừa rồi thì sao?" Ninh Hi Liêm nói,

"À, hắn là cô nhi lão bản quán mì thu dưỡng."

Ninh Hi Liêm gật gật đầu, dưỡng nhi dưỡng già, triều đình quy định, nếu không con, sau khi chết gia sản sẽ quy về tông tộc hoặc quan phủ, nữ nhi nhiều nhất chỉ có thể có một phần gia sản. Hắn trước kia cũng từng gặp vài người vì ngày sau có người phụng dưỡng mà thu dưỡng con nối dõi.

Hắn không biết chính là, vợ chồng Tống thị trước kia thu dưỡng cô nhi, nhiều láng giềng còn khuyên họ thu dưỡng một đứa trẻ về làm con rể nuôi từ bé, nhưng vợ chồng Tống thị không nghe, chỉ tìm một đứa trẻ mồ coi về làm con nuôi, có thể hỗ trợ làm việc.

"Mấy năm nay luôn có cầu thú A Vinh cô nương, chỉ là bà mối đều bị Tống đại nương đuổi ra khỏi nhà, đừng nói động tâm tư với A Vinh cô nương muốn chơi trò lưu manh, Tống lão bản còn sẽ biết quyền cước." Thẩm Thế Tương vui sướng khi người gặp họa, cười nói.

"Đừng nói trong đó có huynh đi." Ninh Hi Liêm nhạy bén phát hiện nói,

Mới gặp A Vinh cô nương, lúc ấy Thẩm Thế Tương còn niên thiếu, cũng nhất thời động tâm tư, may mắn lúc ấy chạy nhanh, bằng không khẳng định mất sạch mặt mũi.

Mà Tống thị vợ chồng đích xác cũng kỳ quái, nữ nhi đã mười bảy, cũng không thấy cũng có chút suy nghĩ nào về việc hôn nhân của nữ nhi. Có kẻ lắm mồm nói, vợ chồng Tống thị sợ là muốn trèo cao.

Nói bọn họ muốn trèo cao, Thẩm Thế Tương cũng không tin, hắn thường tới quán mỹ, cũng không thấy Tống lão bản Tống đại nương đối hắn có bao nhiêu nhiệt tình, tốt xấu hắn cũng là quý công tử nổi danh Du Châu Thành đi.

____

Hậu viện, Cẩm Vinh cũng không nhu ý nguyện của Tống đại nương, về phòng nghỉ ngơi, mà ngồi ở băng ghế trong sân nhỏ nhặt giá đỗ. Quán mỳ nhà Cẩm Vinh có cách làm giá khá đặc biệt, nhặt sạch, trần sơ, băm nhỏ, đây cũng là cách làm học từ cung điện mà ra.

Cẩm Vinh đã xuyên lại đây mười mấy năm, trừ bỏ lúc đầu đào vong khỏi hoàng cung, thân phận công chúa ném cho cô cái hiểm họa lúc nào cũng có thể phát tác, thì sinh hoạt mấy năm ở Du Châu đều là sóng yên gió lặng, gợn sóng bất kinh.

Đơn giản sinh hoạt lại xứng với thân thế có điểm phiền toái, nếu không có cái gọi là cốt truyện, vậy càng tốt.

Bởi vì thế giới trước, Cẩm Vinh hiện tại không thể tính được cái gọi là thiên cơ, kết quả bây giờ cốt truyện lại lần nữa phát huy cảm giác tồn tại.

Lần này nam chủ là thiếu niên cổ đại phá án, từ nhỏ đã rất có thiên phú trên phương diện này, hơn nữa bản thân còn có vận may đồng thành, đi phá án kiện nào, cũng thay rất nhiều người giải oan, sau khi tham gia khoa cử, cũng tiếp tục phá án.

Vạch trần chân tướng thường thường sẽ xâm phạm đến ích lợi của rất nhiều người, nhưng nam chủ lại có quý nhân phù hộ, đó chính là đương triều hoàng đế cùng Thái Hậu.

Hết thảy chỉ vì hắn khi còn là thiếu niên phá một cọc án tử, liên quan đến cô nương chết thảm vô tội, nữ nhi trước kia Thái Hậu bất đắc dĩ đưa ra khỏi cung.

Tiên đế thượng vị gian nan, cậy vào thế lực thừa tướng, sau khi kế vị nạp nữ nhi thừa tướng làm Thục Quý Phi, chỉ ở dưới Hoàng Hậu. Hắn tuy cùng Hoàng Hậu phu thê tình thâm, cùng chung hoạn nạn, càng là sớm sinh hạ nhi tử, nhưng ngại thừa tướng thế đại, tiên đế cũng cần sủng ái Thục Quý Phi nhiều hơn, trấn an thừa tướng trước, sau lại từ từ mưu tính.

Hoàng Hậu hiền thục dịu dàng, vì đại cục cũng chỉ có thể ép dạ cầu toàn, đối với Thục Quý Phi trương dương ương ngạnh thì làm lơ nhường nhịn, nhưng Thục Quý Phi lại duỗi tay tới Thái Tử, có Hoàng Hậu bảo hộ, cùng với danh phận Thái Tử, Thục Quý Phi chưa dám thực sự làm ra chuyện gì.

Giữa lúc này, Hoàng Hậu lại mang thai.

Thục Phi liên tục âm mưu, nhiều lần ám hại thái tử, thậm chí thiếu chút nữ làm Thái Tử toi mạng, Hoàng Hậu oán giận không thôi, tiên đế chỉ có thể trấn an, xử phạt Thục Quý Phi cũng chỉ là tiểu trừng đại giới.

Hoàng Hậu bất đắc dĩ, bảo vệ một Thái Tử đã là mệt mỏi, nếu đem nữ nhi lưu lại trong cung, chỉ sợ sống không được mấy năm, vì thế sau khi nói với tiên đế sau, để nô tỳ thân tín đem công chúa ra ngoài hoàng cung, đem đến một nơi cách xa hoàng cung nuôi nấng.

Chờ đến ngày trừ bỏ thế lực sau lưng Thục phi, lại nghênh hồi nàng về cung.

Nhưng mà Hoàng Hậu cùng Thái Tử không nghĩ tới, ý trời trêu người, công chúa không chết non trong hậu cung, lại chết oan chết uổng ở dân gian, còn chẳng thể đường đường chính chính đem hài cốt nghênh trở về táng nhập hoàng lăng.

Chờ Hoàng Hậu thành Thái Hậu, Thái Tử thành tân đế, công chúa đã qua đời chỉ có thể tôn vinh nàng thêm mấy cái danh hiệu cao quý, còn nam chủ trẻ tuổi thì có được sự bảo hộ từ hoàng quyền.

Cho nên nói phá án cũng không nhất định là đắc tội với người, cũng có thể là ân huệ với người.

Cũng là vì Thái Hậu cùng Hoàng Đế phù hộ, nam chủ không chỉ có tránh thoát trên triều đình minh thương, còn miễn đi ám tiễn phía dưới.

Tuy nói con đường làm quan suôn sẻ, nhưng vận đào hoa của nam chủ này...

Bởi vì từ những cô gái có hảo cảm với hắn, đến những cô gái hắn có hảo cảm, đều không ngoại lệ bị khắc chết. Không phải bị người hại, thì lại là hung thủ, loại này may mắn, Cẩm Vinh hôm nay mới được chứng kiến.

Lần này nam chủ trong cốt truyện, chính là Ninh Hi Liêm.