Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 151: Sinh viên khoa tâm lí (phần 2) (Hoàn)

"Chị Cẩm Vinh." Chàng trai trẻ mặc cảnh phục, khí chất trong sáng như ánh mặt trời, đứng từ xa vẫy vẫy tay về phía Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh nhìn lướt qua cảnh phục trên người cậu, "Em chưa tan ca à?"

Mạnh Thiệu Dương cười cười, "Em vừa từ hiện trường chạy đến, chưa kịp thay đồ."

Mạnh Thiệu Dương xoay người mở cửa xe cho chị gái, nhưng mà Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, "Xe này mua đã được bao lâu rồi, mau đổi cái khác đi."

"Thật keo kiệt." Cẩm Vinh tấm tắc thở dài, "Khó trách mãi chẳng có bạn gái."

Mạnh Thiệu Dương bất đắc dĩ cười, cậu không yêu đương chẳng qua là vì công tác quá bận bịu có được không.

Bất quá nếu so với chị gái, thì thu nhập của cậu còn kém một mảng lớn, xem ra phải nỗ lực hơn thôi.

Kỳ thật, Mạnh Thiệu Dương so với rất nhiều người khác đã có thể nói là trôi chảy hơn, ra trường lập tức tiến vào tổ trọng án, thăng chức lại mau. Nhưng cậu càng khâm phục chị gái mình, có thể giành được học bổng toàn phần đi Mỹ học tiến sĩ, hiện tại còn trở thành một người đáng ngưỡng mộ như vậy.

Thời điểm cậu mới vào tổ trọng án, gặp vấn đề gì gửi email hỏi Cẩm Vinh, cũng học được khá nhiều từ chị.

Sau đó Thiệu Dương cũng nghe nói, chị mình học thêm hai năm chuyên đề tâm lí tội phạm, sau lại tốn hai năm học thêm bằng phân tích tâm lí nữa.

Đến khi về nước, sinh hoạt cũng đơn giản, chị cậu mở một phòng khám tư, thi thoảng đi hỗ trợ ở bệnh viên tâm thần cùng lên giảng đường dạy vài khóa bổ trợ.

Đi ngang qua trạ xăng dầu, Cẩm Vinh nhìn thấy phía trước có mấy xe cảnh sát, còn kiểm tra tới lui nghiêm chỉnh hơn ngày thường rất nhiều.

Cảnh sát gõ gõ cửa sổ, ý bảo hạ cửa kính xuống, Cẩm Vinh cũng làm theo, đến khi vị sĩ quan kia nhìn thấy Mạnh Thiệu Dương sửng sốt, hiển nhiên là nhận thức, nhìn thấy Cẩm Vinh khí chất xuất chúng ở bên cạnh, tựa hồ là hiểu lầm cái gì, cười cười.

Bọn họ còn phải tiếp tục công việc, Mạnh Thiệu Dương cũng không cố ý đi giải thích. Kiểm tra xong, liền phóng xe đi.

"Gần đây xảy ra vụ án lớn sao?" Cẩm Vinh hỏi, xem tin tức thì chẳng thể nghe ra chút tiếng gió nào.

"Đúng là rất lớn, còn chưa xác định được nghi phạm." Mạnh Thiệu Dương tìm từ mà trả lời, dưới tình huống không tiết lộ vụ án, cùng Cẩm Vinh nói vài câu cũng không sao.

Nhưng Mạnh Thiệu Dương không nghĩ tới, ngày hôm sau liền ở cục cảnh sát gặp lại Mạnh Cẩm Vinh, chuyên gia phân tích tâm lí, kiêm cố vấn lâm thời được cục cảnh sát mời đến

"Tiểu Mạnh, vị này cậu không thể nào không nhận ra chứ." Cục trưởng Khương bỡn cợt cười nói.

"Cục trưởng Khương, ông đúng là kín tiếng đấy." Cục trưởng Khương lúc trước cũng từng gặp mặt chị gái cậu, biết quan hệ hai người họ

Cục trưởng Khương ha ha cười nói, "Ít nhiều cũng nhờ có cậu mà chúng ta mới mời được bác sĩ tâm lý nổi tiếng xuất sắc như vậy, hơn nữa Bác sĩ Mạnh lần này vẫn là hữu nghị hỗ trợ, thù lao chiết khấu cho cục chúng ta không ít."

Bác sĩ nổi tiếng, cũng là vị đang được săn đón nhất hiện nay, lấy cái giá bình thường, tài chính của cục cảnh sát chẳng thể trả nổi.

Sau khi chào hỏi mọi người, Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Cục trưởng Khương, đã bắt đầu được chưa?"

Cục trưởng Khương sắc mặt hơi hơi nghiêm lại, "Được."

Bên trong phòng họp của cục cảnh sát, các tài liệu cùng tư liệu mật được trình chiếu trên màn hình lớn, "Đây là các chứng cứ hiện tại mà chúng ta thu thập được, tất cả đều chỉ hướng về việc tội phạm đang tiến hành một các có tổ chức..."

Không ngừng có người đứng dậy giải thích phân tích vụ án, mà Cẩm Vinh an tĩnh ngồi phía dưới, lắng nghe, cùng với ghi chép gì đó trên sổ tay của mình.

Phỏng đoán tính cách tội phạm, thói quen đặc thù.

Cuối cùng buổi thảo luận kết thúc, Cẩm Vinh cũng hướng Cục trưởng Khương nộp bài tập.

Dựa vào các chứng cứ, có thể khẳng định vụ án lần này tồn tại hai đến ba kẻ đóng vai trò đầu não, điều khiển những kẻ khác như chân tay, tiến hành kế hoạch. Những kẻ đầu não có tính cách phản xã hội, có tính công kích, cho rằng mình là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, hành động dựa trên những chế tài tự đặt ra mà chúng cho là đúng.

Trở lại phòng khám, buổi chiều Cẩm Vinh còn có một bệnh nhân đã hẹn trước.

"Bác sĩ Mạnh." Tiểu Quang lấy ra một hộp quà lớn màu hồng nhạt, bên trong là hoa hồng được xếp thành hình, cười hì hì nói, "Có người đưa hoa tới."

Cẩm Vinh gỡ xuống một tấm thẻ màu lavender được gài giữa những đóa hoa, bên trên là nét chữ xinh đẹp bằng tiếng latin, phiên dịch lại chính là, "Đã lâu không gặp"

_____

Giữa buổi tiệc tối linh đình vui vẻ, bỗng nhiên vang lên tiếng ly thủy tinh rơi vỡ vụn trên sàn nhà.

"Chị, em không cố ý." Thiếu nữ mặc váy liền trắng mở to đôi mắt ngập nước, tỏ vẻ vô tội, cực kì nhu nhược.

Mà đứng trước mặt cô ta là một cô gái khác, bị rượu vang đỏ hất lên người, ướt nhẹp. thiếu nữ mặc lễ phục đỏ i, khóe miệng mang ý cười mỉa mai.

Nhưng nhanh chóng có hộ hoa sứ giả ra cứu vãn tình huống, "Cô ấy không phải cố ý, Liên tiểu thư."

A, giống như là trước khi trọng sinh, luôn có người chạy ra che chở Tiếu Lăng, ánh mắt Liên Ca hiện lên một tia hận ý.

"Đi thay quần áo trước đi." Thanh âm ôn nhuận trầm hậu thanh âm vang lên, Liên Ca trong lòng hơi cảm nhận được ấm áp, cũng may còn có anh, mà sống lại một đời, bị hủy đi nhân sinh cũng không phải là cô, lúc đi Liên Ca còn trừng mắt nhìn Tiếu Lăng một cái, trong mắt một tia lạnh lẽo thoáng hiện.

"Đại tiểu thư hình như đổi tính rồi, vậy mà không phát hỏa lên."

Bất đắc dĩ không thể chối từ lời mời của khách hàng mà tham gia buổi tiệc, Cẩm Vinh vừa vặn chứng kiến một màn này, mà vai chính lại chính là người xuất hiện trong tạp chí tin vịt kia, vị tiểu thư...gì đó. Còn gặp được một người đem lại cảm giác rất giống Thẩm Mạt.

mà người đàn ông kia, đứng cạnh Liên Ca, tựa hồ cũng có chút quen mặt, hắn là cái gì...

à, Cố Trầm đúng không.

Yến hội kết thúc, Cẩm Vinh lần nữa ngoài ý muốn gặp được Cố Trầm ở bãi đỗ xe, người này đang đứng bên cạnh xe cô. Hắn hiện tại không phải nên ở cùng Liên tiểu thư hay sao?

Cố Trầm hơi hơi mỉm cười, "Đã lâu không gặp, Mạnh Cẩm Vinh."

Nói như bọn họ thân quen lắm vậy, Cẩm Vinh không chút lưu tình đáp, "Xin lỗi, chúng ta không thân."

"Sao có thể chứ? Mấy năm nay, tôi vẫn luôn ở chú ý đến em." Đối đáp lưu loát, nụ cười vẫn giữ trên môi, Cố Trầm tựa hồ rất hay cười.

Cẩm Vinh nghe xong lời này, câu đầu tiên là "Hoa mấy hôm trước, là anh đưa?"

Cố Trầm gật gật đầu, biểu tình ngược lại đứng đắn lên, "Bác sĩ Mạnh nổi danh như vậy, ở giới tâm lí có ai không biết đến chứ, tôi rất thích các nghiên cứu của em, hoa, chỉ là một chút biểu lộ lòng mến mộ của tôi mà thôi...."

"Cố Trầm." Một giọng nữ ngắt lời Cố Trầm, chính là Liên Ca.

Liên Ca một tay bắt lấy cánh tay Cố Trầm, ánh mắt đảo qua Cẩm Vinh, hàm chứa nhè nhẹ đề phòng, "Cô ta là ai?"

Cố Trầm mỉm cười hỏi, "Bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố, bác sĩ Mạnh, Liên Ca em không quen biết sao?"

Kiếp trước có người này ư? Trong đầu Liên Ca hiện lên nghi hoặc, nhưng ngẫm lại kiếp trước cô chỉ biết ăn nhậu chơi bời, trương dương ương ngạnh, đâu thèm để ý tới những việc này.

Cố Trầm đáy mắt càng hiện những tia không rõ.

Nhưng hiển nhiên Cẩm Vinh không tính toán tiếp tục cùng bọn họ làm loạn, trực tiếp ấn chìa khóa, nhanh nhẹn lên xe.

Cố Trầm cũng thức thời, "Tôi cùng Liên Ca còn có việc, gặp lại sau, bác sĩ Mạnh."

Nghe đồn ương ngạnh cao ngạo, Liên Ca ở bên cạnh hắn lại ngoan ngoãn như thục nữ.

Cẩm Vinh lái xe, nhìn bóng dáng nam nữ khuất dần trong kính chiếu hậu, biểu tình nhàn nhạt, Liên Ca đề phòng co, không giống như coi cô là tình địch, mà là vì quá mức ỷ lại Cố Trầm.

Nếu là tiểu tính thú giữa nam nữ yêu nhau, đảo cũng không có gì ghê gớm.

_____

Mạnh Thiệu Dương vẫn còn bận bịu với một vụ án khác, một vụ liên quan đến tập đòan tội phạm, vì mục đích của chúng mà không tiếc đoạt đi mạng người, quy mô đã lan rộng khắp nơi, Mỹ, Châu Úc, thậm chí đi vào trong nước.

Công việc của Cẩm Vinh thì là ngẫu nhiên đi cục cảnh sát hỗ trợ phân tích tâm lý, hoặc cùng khách phú hào tâm sự một ít chuyện thường ngày.

Cuối tuần cô theo thói quen, đi bệnh viện tâm thần làm hỗ trợ tâm lý cho người bệnh, giống như là công tác tình nguyện, nhưng đòi hỏi nhiều chuyên môn hơn.

"Hôm nay trời có trăng không?" Cẩm Vinh ngữ khí ôn hòa, hỏi một thiếu niên đang ngồi trên ghếdài của bệnh viện phơi nắng.

Thiếu niên cũng nghiêm túc trả lời cô, "Không có trăng, nhưng hôm nay có rất nhiều ngôi sao."

Thiếu niên này tồn tại một vài chướng ngại tâm lí, bản thân cậu cũng biết mình không gióng người khác, nhưng cậu lại cảm thấy những người khác rất đáng thương, không thể nhìn thấy một thế giới đẹp như thế giới mà cậu nhìn thấy, cho nên không chê phiền lụy mà nói cho người khác.

Kết quả là gia đình đưa cậu vào bệnh viện tâm thần.

"Cảm ơn." Cẩm Vinh mỉm cười nói.

Cùng thiếu niên hàn huyên hai giờ đồng hồ, Cẩm Vinh cũng phải đi, lúc gần đi, thiếu niên đột nhiên đưa cho cô một tờ giấy, "Đây là người khác nhờ em đưa cho chị."

Trên giấy viết một câu, "Tôi muốn cùng cô chơi một trò chơi."

Chương 166 – (4)

Cẩm Vinh đọc xong lời thoại vô cùng trung nhị bệnh này liền tùy tay xé nát tờ giấy, ném vào thùng rác ở bên canh, thuận tiện an ủi thiếu niên.

"Không cần để ý đến hắn, tâm thần chập cheng ấy mà."

Nói như vậy, dưới tình cảnh này hình như có chút hoang đường, nhưng thiếu niên mặc đồ bệnh nhân trắng lại ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi."

Lái xe trở lại phòng khám, trong túi di động lại bỗng nhiên rung lên vài tiếng.

Cẩm Vinh mở di động,

Trên điện thoại hiện lên một tấm hình, ở bệnh viện Thanh Hà, cô đang cùng thiếu niên vừa rồi trò chuyện.

Cẩm Vinh nhíu nhíu mày, vậy là có người đáng theo dõi, giám thị cô.

Nghĩ nghĩ, Cẩm Vinh gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Dương, dò hỏi một ít chi tiết vụ án, cô hiện tại là cố vấn, cậu cũng không giấu giếm, nói cho Cẩm Vinh những chi tiết mà cô muốn biết.

Một bên nghe Mạnh Thiệu Dương kể tiến triển trong chuyên án của cậu, Cẩm Vinh một bên mở máy tính, tìm đọc tin tức hôm nay, quả nhiên, thấy được một thứ đáng chú ý, tổng tài Liên thị bỗng nhiên trúng gió nhập viện, đại tiểu thư nhanh chóng đuổi mẹ kế cùng con gái riêng cuốn gói khỏi nhà.

Cẩm Vinh chống cằm, bắt đầu tự hỏi mối liên hệ giữa những chuyện này.

Bị tội phạm theo dõi cũng không phải chuyện đơn giản, cho nên sau khi bàn bạc với Mạnh Thiệu Dương, cô đưa ra suy nghĩ dùng chính mình làm mồi nhử, dụ tội phạm xuất hiện.

Dựa theo phân tích của Mạnh Cẩm Vinh, những kẻ đầu não có tính cách cao ngạo, hơn nữa đối với cảnh sát cũng rất có địch ý, rất có khả năng chủ động công kích.

Ở cục cảnh sát,

"Cậu xác định muốn làm như vậy?" Cẩm Vinh nhìn Mạnh Thiệu Dương đôi mắt,.

Mạnh Thiệu Dương bình tĩnh nói, "Đây là trách nhiệm của người cảnh sát." Cậu cũng không muốn chị mình lâm vào hiểm cảnh.

"Vậy được rồi." Cẩm Vinh buông xuống bản phân tích mới nhất, đi khỏi phòng, phía sau lại vang lên tiếng Mạnh Thiệu Dương,

"Chị, đừng nói cho ba mẹ."

"Không cần lo lắng."

_____

"Cố Trầm, cảm ơn anh, vì đã giúp em nhiều như vậy." Liên Ca trong mắt tràn đầy tình yêu cùng cảm kích, nhìn Cố Trầm.

Cố Trầm khóe miệng như cũ mang ý cười, "Có thể bảo hộ em, là vinh hạnh của tôi."

"Như vậy, có thể nói cho tôi, bí mật của em hay không?" cất giấu dưới ôn nhu, chính là một tia lạnh lùng khó dò tới.

_____

Đến thời điểm hiện tại, Cẩm Vinh đã nhận được sáu bức hình,

Năm tấm trước là chụp lén Cẩm Vinh ở phòng khám, bệnh viện tâm thần, nhà ăn, cục cảnh sát, ngoài ban công, nhưng bức ảnh thứ sáu lại là Mạnh Thiệu Dương, hình như bị đánh ngất, đôi tay bị trói treo trên không trung.

Ngay sau đó, một cú điện thoại đánh tới, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, "Mạnh Cẩm Vinh, tôi tưởng cùng cô chơi một trò chơi."

"Thua, dây thừng trên tay Mạnh Thiệu Dương sẽ bị cắt đoạn."

Trong căn phòng âm u, Cố Trầm cúp điện thoại, ngón tay thon dài mơn trớn trên lấy bóng dáng trên ảnh chụp, Mạnh Cẩm Vinh.

"Tôi tin tưởng, em sẽ không làm tôi thất vọng." Cố Trầm khóe miệng mang theo tươi cười ngọt ngào.

Mà bị tiêm một lượng lớn thuốc mê, Liên Ca cả người xụi lơ ở trên ghế, còn bị băng dính dán kín miệng, nhìn về phía Cố Trầm, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, người này là ác ma.

Nhưng mà Cố Trầm đã hỏi ra thứ hắn muốn biết, Liên Ca với hắn mà nói đã đần độn vô vị, tác dụng còn lại chỉ là làm một cái lợi thế trong trò chơi.

Bỗng nhiên, hắn tựa hồ nhìn được thứ gì ở trên di động, thần sắc trầm xuống, vác theo Liên Ca bỏ đi.

Mạnh Cẩm Vinh vậy mà đã tìm được ra chỗ này, nụ cười trên khóe môi Cố Trầm như càng rộng thêm, ẩn ẩn mang theo hưng phấn cùng kích động.

Không hổ là người hắn nhìn trúng.

Nhưng Cố Trầm lại không mang Liên Ca rời khỏi tòa nhà, mà là ngược lại đi lên sân thượng, nơi mà hắn chẳng còn đường chạy trốn.

Không đến hai phút, cửa sân thượng đã bị phá, là Cẩm Vinh.

Cố Trầm vui vẻ nhìn cô, mỉm cười nói, "Vậy mà em lại không đi cứu em trai của mình."

"Tôi chỉ là một bác sĩ, không phải cảnh sát." Cẩm Vinh nhún vai,

"Em so với những gì tôi tưởng tượng còn càng thêm vô tình đấy." Đồng tử màu đen trong mắt Cố Trầm càng thêm sâu thẳm, "Tôi càng ngày càng thích em."

"Xin lỗi, tôi cần anh thích chắc..." Cẩm Vinh khóe miệng hơi hơi cong lên, "Mạnh Thiệu Dương là cảnh sát, còn rất nhiều cảnh sát khác đi cứu cậu ta."

Cô lấy di động, giơ bức hình trước mặt Cố Trầm, "Muốn từ đây phỏng đoán ra cao ốc Hoa Vân cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian."

"Nhưng chờ đến khi cảnh sát đi cứu hắn, dây thừng cũng đã đứt." Cố Trầm khóe miệng mỉm cười, mang ác ý.

Cẩm Vinh thản nhiên, "Lót nệm ở dưới đỡ cũng đã đủ rồi."

"Tòa nhà 380 mét, em đang đánh cược mạng sống em trai mình đấy." Cố Trầm không khỏi bật cười, người trước mặt đến tột cùng là lý tính hay là càng đúng hơn, điên cuồng.

"Sẽ không, tôi đã tính rồi, có 89% khả năng an toàn khi chạm đất." Cẩm Vinh cười cười. "Hơn nữa trước khi đến đây, cảnh sát đã thông báo cho tôi, Mạnh Thiệu Dương còn sống, chỉ là gãy mất hai cái xương sườn."

"Còn có, bọn họ đã ở dưới lầu, ba gã phạm tội đầu não đã bị bắt, hiện tại chỉ còn anh, Cố Trầm, tự lo cho mình trước đi."

Nhưng nụ cười của Cẩm Vinh trong mắt Cố Trầm lại vô cùng châm chọc,

Ngay khi bức ảnh đầu tiên được gửi đến, Cẩm Vinh đã liên lạc với cảnh sát quốc tế, hỗ trợ tìm kiếm thông tin cá nhân của Cố Trầm, lúc sau chứng cứ cũng giao cho cảnh sát, chỉ là những kẻ khác trong tổ chứ tội phạm cũng không thể để lọt lưới, cảnh sát cũng không thể để lỡ cơ hội, thậm chí để Mạnh Thiệu Dương làm mồi.

Mục tiêu lần này của đám người Cố Trầm chính là Liên thị, cướp lấy toàn bộ tiền bạc, Cố Trầm lừa gạt Liên Ca, toàn bộ tài chính Liên thị đều sẽ chảy về một tài khoản ở nước ngoài.

"Vậy em tới làm gì? Tới cứu cô ta sao?"

"Không, tôi chỉ là tới chiêm ngưỡng vẻ mặt của anh trước khi chết." Cẩm Vinh hiển nhiên không muốn làm một vị chuyên gia đàm phán đủ tư cách, mỗi câu nói đều đang chọc vào thần kinh của Cố Trầm.

Cố Trầm đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một khẩu súng, dí trên thái dương Liên Ca, ngữ điệu như thở dài, "Chúng ta mới là cùng một loại người, từ lần đầu tiên gặp em, tôi biết, trước những tiếng cười giả tạo, trước tiền tài và hào nhoáng của bọn họ, em không chút để ý, em và tôi, chúng ta mới là những người thấu hiểu lẫn nhau."

Cẩm Vinh giựt giựt khóe miệng, ta lúc ấy chỉ nghĩ xem cách nào đơn giản nhất không có phiền toái mà giải quyết rớt Trâu Thanh Bình có được không.

Ta chính là ánh mặt trời, con mẹ nó có chỗ nào bệnh tâm thần như Cố Trầm nói.

Cô còn đang suy nghĩ, năm đó hảo hảo một quả soái ca, làm sao lạitự biến mình thành biến thái, nguyên lai từ lúc đó đã bắt đầu phát bệnh.

Cố Trầm còn tiếp tục nói, "Vì sao em không muốn tham gia với chúng tôi? Cùng nhau chơi trò chơi không tốt sao?"

"Tôi chỉ thích chơi những trò chơi mình nằm quyền chủ đạo thôi." Cẩm Vinh buông tay nói.

Cố Trầm không những không bị chọc giận, ngược lại lộ ra nụ cười quen thuộc mỉm cười, "Vậy nếu tôi giết cô ta?"

Liên Ca bị Cố Trầm dí súng vào đầu bắt đầu liều mạng giãy giụa, cho dù vô lực, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục sống.

"Tôi vốn muốn nói cho em một bí mật vô cùng quan trọng, chỉ là, hiện tại tôi quyết định đem nó vĩnh viễn chôn vùi cùng chính mình......"

Cố Trầm thanh âm trầm thấp như đàn cello, họng súng trong tay đã nhắm ngay huyệt thái dương Liên Ca, chậm rãi chế trụ cò súng.

" phanh " một tiếng súng vang lên ngay trước khi hắn kịp phản ứng, Cố Trầm cùng Liên Ca đồng thời ngã xuống, bất quá Liên Ca là chấn kinh ngất xỉu,,mà Cố Trầm, lại là đạn găm ngay giữa trán.

Cẩm Vinh chậm rãi buông súng, "Quên nói cho anh, tôi cũng mang súng nha."

"Hơn nữa tôi bắn cũng không tệ lắm."

Tập đoàn tội phạm 6 năm tuổi cuối cùng cũng bị triệt phá, Liên thị cũng may mắn thoát nạn, người thừa kế duy nhất trước mắt thì nằm viện tĩnh dưỡng.

Về chuyện nổ súng, Cẩm Vinh không phải chịu xử phạt, bởi đã được Cục trưởng Khương phê chuẩn, súng lấy từ cục cảnh sát, Cẩm Vinh chưa nói là đối phó Cố Trầm, chỉ nói là phòng thân.

Chỉ là không ai nghĩ đến Mạnh Cẩm Vinh bắn tốt như vậy.

Cẩm Vinh đi bệnh viện thăm Mạnh Thiệu Dương, bằng vào lần này anh dũng " hy sinh ", phỏng chừng có thể tiếp tục thăng chức.

"Chị lại đi Mỹ sao?" Nhìn Cẩm Vinh đang ngồi bóc cam cho mình, Mạnh Thiệu Dương chấn động nói.

Cẩm Vinh gật gật đầu, "Là mời chị làm cố vấn."

"Vậy lần này chị đi bao lâu?" Mạnh Thiệu Dương nhịn không được hỏi,

"Không biết." Cẩm Vinh nhún vai, "Tùy ý đi."

Không nghĩ tới vô luận ở nước Mỹ hay là trong nước đều không thiếu kích thích, dứt khoát chơi lớn một lần cũng tốt.

Thăm Mạnh Thiệu Dương xong, Cẩm Vinh lại lên phòng bệnh vip ở tầng bảy, trươc khi đi Mỹ, cô còn một khách hàng cuối cùng, Liên Ca.

Có lẽ là chịu đựng kích thích, Liên Ca mất một phần ký ức tạm thời, nhà có tiền, liền trực tiếp mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, Mạnh Cẩm Vinh.

Liên Ca có chút mờ mịt vì mất đi ký ức, nhưng nhìn thấy Cẩm Vinh, biểu hiện còn tương đối thân thiện, cô cũng từ những người khác biết được, là bác sĩ Mạnh cứu mình, nếu không mạng cũng chẳng còn.

biểu hiện của Liên Ca hẳn là di chứng từ thương tính, bất quá khôi phục rất nhanh, trừ đoạn ký ức không quá vui vẻ kia.

Hai tuần sau, Cẩm Vinh lại tiếp tục hành trình của mình.

Nửa đời sau cơ hồ đều là cùng tội phạm đấu trí đấu dũng, Cẩm Vinh cảm thấy bắt tội phạm giúp ích cho đời là một chuyện rất tốt, vừa thú vị lại vừa góp ích cho đời.

_____

Ở một thế giới song son không có Cẩm Vinh,

Hắn đang ở đâu? Cố Trầm nhìn chân tay gầy guộc, thân hình nhỏ bé của mình,

hắn hình như lại quay về xóm nghèo ở khu lao động nước ngoài ở Mỹ.

Cố Trầm mười tuổi cúi đầu, lộ ra một nụ cười giống y đúc kiếp trước.

Thì ra đây là trọng sinh như Liên Ca nói, hắn lại sống lại một lần, đó có phải hay không đồng nghĩa với việc, hắn có thể có được kết cục bất đồng, thắng Mạnh Cẩm Vinh.

Phải để cho cô ấy biết, phát súng giữa trán kia thật đúng là đau, phảng phất dấu vết còn ghim ở trong linh hồn.

Mang theo ký ức ba mươi năm thành thục, Cố Trầm tiêu phí càng thiếu thời gian, đạt tới trình độ như quá khứ, trước một bước, thành lập tập đoàn tội phạm, nắm giữ quyền lực tuyệt đối, không bị đồng bọn ngu xuẩn liên lụy như kiếp trước.

Đến nỗi trong sạch, hắn trước nay không nghĩ tới, từ ngữ như vậy thích hợp dùng ở trên người một kẻ rối loạn nhân cách phản xã hội sao? Hơn vẫn là kẻ muốn nhấn chìm xã hội nhất.

Nhưng những thứ này có ý nghĩa gì... khi mà Mạnh Cẩm Vinh không ở đây, đối thủ xứng tầm duy nhất của hắn?

Nàng lúc này không nên ở Mỹ, nhiệt tình học tập sao?

Cố Trầm cơ hồ tra hết tất cả các trường đại học ở Mỹ, không thể tìm ra cái tên Mạnh Cẩm Vinh.

Cho nên hắn không tiếc thời gian về nước, tìm Mạnh Cẩm Vinh, viên đại găm trong não hắn, hắn như thế nào có thể nhớ nhầm được? Nhất định phải tìm được cô.

Nhưng mà tư liệu tra được lại là, Mạnh Cẩm Vinh cùng bạn trai cãi nhau, gặp tai nạn xe, hai người một chết một bị thương, người chết đi là Mạnh Cẩm Vinh, năm ấy hai mươi tuổi.

Cùng một khuôn mặt, cùng một cái tên, nhân sinh lại bất đồng.

Thẳng đến cuối cùng bị Mạnh Thiệu Dương cùng cảnh sát vây bắt, Cố Trầm như cũ ôm lấy nghi hoặc, nhìn Mạnh Thiệu Dương cũng trưởng thành như trước, chỉ có điều tính cách nhiều thêm phần trầm mặc, hỏi, "Cậu có một chị gái, tên Mạnh Cẩm Vinh đúng không?"

Mạnh Thiệu Dương hơi hơi sửng sốt, "Ừ, nhưng qua đời từ sớm rồi."

"Đúng không?" Cố Trầm không biết phải cảm thấy thế nào, cũng vẫn trên sân thượng lộng gió ấy, hắn dang rộng hai tay, thả mình về phía sau, rơi vào ở bóng đêm vô tận.

____

- hoàn thế giới 23-

[05.03.21 kết thúc thế giới hai mươi ba, 9 000 chữ]