Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 1: Xuyên Qua Mà Đến

Đêm, Liễu phủ.

Thập Thất chậm rãi mở hai mắt, nghe ngoài cửa sổ có tiếng vang sàn sạt từ gió thổi qua cây liễu, hắn có chút mờ mịt.

Thập Thất là một cô nhi, từ nhỏ đã không có tên, bảy tuổi được cha nuôi thu dưỡng, mười bảy tuổi bị bồi dưỡng thành sát thủ đứng đầu.

Tới năm 47 tuổi, lúc hắn giết một phú thương, bất hạnh bị bảo tiêu của đối phương giết chết.

Do đó kết thúc kiếp sống ba mươi năm làm sát thủ của hắn!

Nhưng mà điều Thập Thất không nghĩ tới chính là, hắn chết lại không xuống địa ngục, mà trực tiếp xuyên qua vào trong một quyển tiểu thuyết huyền huyễn hắn đang xem, trở thành một vai phụ phế vật trong sách.

Bởi vì chỉ là một nhân vật nhỏ có thể có có thể không, cho nên trong nguyên tác nhắc đến hắn cũng không nhiều.

Về chuyện nguyên chủ, trong sách nhắc đến chỉ là đôi câu vài lời.

Nhưng cũng may, trong óc Thập Thất còn có ký ức nguyên chủ.

Lần theo những ký ức không tốt đẹp lắm của nguyên chủ, Thập Thất nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nguyên chủ này là tiểu phế vật nổi danh của Liễu gia, bởi vì mẫu thân là người thường, cho nên sinh hạ ra căn cốt không phải quá tốt, thiên phú tu luyện cũng thập phần kém cỏi.

Mười lăm tuổi, cũng chỉ có thực lực Luyện khí tầng ba mà thôi.

Nguyên nhân chính là nguyên chủ là một phế vật, nên thường xuyên sẽ lọt vào khiêu khích, chửi rủa và đòn hiểm của đường tỷ, đường ca.

Mà nguyên chủ sở dĩ chết thẳng cẳng, cũng là bị Lục đường ca của hắn -- Liễu Thiên Lộ đánh chết.

"Hầy, thật là vô dụng!" Nghĩ đến nguyên chủ này đang sống sờ sờ thế mà lại bị đánh chết, Thập Thất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, từ trên giường bò dậy.

"Ui, ui!" Xoa xoa đau đớn trên ngực, Thập Thất chống đệm giường bước xuống đất, đi tới bên bàn trang điểm ngồi xuống, châm lửa ngọn nến trên bàn.

Nhìn gương mặt non nớt trong gương đồng, Thập Thất nâng tay lên sờ sờ.

"Lớn lên vẫn không tồi.

So với ta đời trước đẹp hơn một chút.

Nhưng mà quá yếu!" Nói đến chuyện này, Thập Thất sờ sờ khóe miệng bầm xanh, vết thương này cũng là bị cái tên đáng giận Liễu Thiên Lộ kia đánh.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ non nớt tuấn mỹ này trên gương đồng, Thập Thất nhìn rất lâu sau đó.

Từ 47 tuổi biến thành mười lăm tuổi, đây cũng coi như là phản lão hoàn đồng?

"Liễu Thiên Kỳ, ta hiện tại gọi là Liễu Thiên Kỳ.

Có tên có họ!"

Đời trước, sống 47 năm, vẫn luôn không tên không họ.

Bởi vì mình là do cha nuôi bồi dưỡng ra thành sát thủ thứ mười bảy, cho nên tên của hắn đã gọi là Thập Thất.

Thời điểm đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn sẽ có một xấp giấy tờ chứng minh thân phận, có một đống tên giả, nhưng Thập Thất biết, những cái tên đó đều là giả, đều không phải tên của hắn.

Hiện hiện tại đã không còn như vậy, hắn có tên, có tên của mình.

Nguyên chủ Liễu Thiên Kỳ là hài tử thứ bảy của Liễu gia lứa này.

Cho nên phụ thân nguyên chủ đặt cho hắn tên Liễu Thiên Kỳ.

Mẫu thân nguyên chủ là một người phàm không thể tu luyện, sau khi sinh hạ nguyên chủ không được bao lâu đã chết.

Phụ thân nguyên chủ là một người lợi hại.

Tu sĩ Kim đan, hơn nữa còn là phù văn sư cấp bốn.

Nhưng đáng tiếc, phụ thân nguyên thường xuyên bế quan.

Mà nguyên chủ lại là cái hũ nút cực độ tự ti, không thích nói chuyện với phụ thân.

Cho nên, quan hệ của phụ tử hai người vẫn luôn chẳng ra gì.

Vừa lúc xem chuẩn nguyên chủ không ai chống lưng cho hắn, cho nên những tên đường ca, đường tỷ đó cũng không sợ hãi, muốn bắt nạt tiểu phế vật như nguyên chủ.

Nghĩ vậy một chút, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Tâm nói: Nguyên chủ thật đúng là một cái trứng ngốc, chính mình tư chất không tốt thì trốn đi tự oán hối tiếc, tự sa ngã, cũng không biết xin phụ thân giúp đỡ hay sao? Dù cho không tìm phụ thân hỗ trợ tăng thực lực lên, bị ủy khuất ít nhất cũng nên tìm phụ thân hỗ trợ ra mặt chứ!

Kỳ thật, phụ thân nguyên chủ tuy thường xuyên bế quan nhưng đối đãi nguyên chủ, đứa con trai duy nhất này vẫn rất thương yêu.

Chỉ cần nguyên chủ chủ động một chút, thân cận với phụ thân nhiều hơn, như vậy, những đường tỷ đường ca đó làm sao dám đem một đứa con trai của một vị tu sĩ Kim Đan sống sờ sờ đánh chết được?

Cho nên, Liễu Thiên Kỳ tổng kết ra một cái kết luận, đó chính là: Thay vì nói nguyên chủ là bị người ta đánh chết, không bằng nói nguyên chủ là tự mình ngu chết!

Trong nguyên tác, Liễu Thiên Kỳ chỉ là một vai phụ rất nhỏ, hắn là đường đệ vợ cả Liễu San của nam chính, bị Liễu Thiên Lộ sống sờ sờ đánh chết.

Mà hiện tại, vai phụ vốn nên chết lại sống lại.

Nói thật, Liễu Thiên Kỳ rất tò mò, cốt truyện kế tiếp sẽ phát triển như thế nào.

Nhưng mặc kệ về sau trong quyển sách này cốt truyện muốn phát triển tiếp như thế nào, hắn là Liễu Thiên Kỳ, không bao giờ cổ hủ, yếu đuối, tự oán, hối tiếc, tự bạo, không có chí tiến thủ cực độ tự ti trứng ngốc như nguyên chủ.

Hắn tuy rằng không có hùng tâm bừng bừng xưng bá đại lục tu chân này, nhưng ai muốn lại khi dễ Liễu Thiên Kỳ, cũng tuyệt đối không có khả năng.