Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 10: Phải Lấy Lại Linh Thạch

Tiếp nhận Lưu Ảnh thạch Liễu Thiên Kỳ đưa qua, Liễu Giang làm trò cho mọi người kích hoạt Lưu Ảnh thạch, truyền phát ra toàn bộ quá trình Liễu Thiên Lộ cướp đoạt tiền tiêu vặt Liễu Thiên Kỳ.

“Thiên Lộ!” Xem xong hình ảnh trong Lưu Ảnh thạch, Liễu Giang tức giận mà nhìn về phía Liễu Thiên Lộ.

“Đại bá, mặc kệ chuyện của ta đi, là Thất đệ, là hắn hố linh thạch của Tam tỷ và Tứ tỷ, ta, ta chỉ là muốn giúp đỡ hai tỷ tỷ đem linh thạch lấy về thôi!” Liễu Thiên Lộ vội vàng cất bước đi lên, quỳ gối trước mặt Liễu Giang.

“Linh thạch là Liễu San và Liễu Ti đưa cho Thiên Kỳ, chuyện này San Nhi sớm đã nói với ta.

Ngươi cư nhiên mượn việc này cướp đoạt tiền tiêu vặt của đường đệ.

Quả thực là đáng giận đến cực điểm.

Còn không đem tiền tiêu vặt của Thiên Kỳ trả cho hắn!”

“Dạ!” Theo tiếng, Liễu Thiên Lộ không tình nguyện mà lấy ra một túi linh thạch đặt trên mặt đất.

Cất bước đi qua, Liễu San cầm lấy túi linh thạch kia, trả lại cho Liễu Thiên Kỳ.

“Cầm đi, Thất đệ!”

“Cảm ơn đại bá, cảm ơn Tam tỷ!” Mở miệng, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt cảm động nói cảm ơn.

“Thiên Kỳ không cần sợ hãi, chuyện này đại bá nhất định sẽ xử phạt Lục ca ngươi.” Mở miệng, Liễu Giang nhẹ giọng trấn an Liễu Thiên Kỳ.

“Thiên Lộ, ngươi thân là ca ca vậy mà lại khi dễ đường đệ, cướp đoạt linh thạch đường đệ, thật sự là đáng giận.

Ta phạt ngươi đóng cửa ăn năn ba tháng.

Trong vòng ba tháng không cho phép rời khỏi sân của ngươi, nếu không, xử phạt gấp bội!”

“Vâng, chất nhi lĩnh mệnh!” Theo tiếng, Liễu Thiên Lộ phẫn hận hung hăng liếc mắt tiểu phế vật đáng giận kia một cái.

Đã nhận ra ánh mắt Liễu Thiên Lộ như muốn ăn thịt người, Liễu Thiên Kỳ rụt rụt thân mình, nhút nhát mà trốn đến bên cạnh Liễu San.

“Thất đệ, đừng sợ!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ sợ tới mức run bần bật, vẫn luôn bắt lấy ống tay áo mình không bỏ, Liễu San vội vàng trấn an.

“San Nhi, Thất đệ ngươi nhát gan, ngươi hộ tống hắn về sân đi.”

“Vâng, phụ thân!” Theo tiếng, nữ chính liền mang theo Liễu Thiên Kỳ cùng nhau rời đi.

“Liễu Ti, Liễu Vũ, các ngươi mang Thiên Lộ về, nghiêm khắc trông giữ, cho hắn suy nghĩ lại!”

“Vâng đại bá!” Liễu Ti và Liễu Vũ cũng mang theo Liễu Thiên Lộ rời đi.

Nhìn thấy trong phòng cũng chỉ dư lại hai người Liễu Hải và mình, Liễu Giang khẽ thở dài một tiếng.

“Đại ca!” Mở miệng, Liễu Hải nhẹ gọi ra tiếng.

“Ai nha, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi.

Thiên Kỳ chính là tên phế vật, nhưng hắn cũng là nhi tử Tam đệ, ngươi không biết ước thúc một chút hai nhi nữ kia của ngươi sao? Chuyện này nếu để Tam đệ biết, xác định vững chắc là muốn ồn ào đến chỗ cha luôn.

Đến lúc đó, ngươi ta có thể đều gặp phiền toái!” Nói đến đây, Liễu Giang thở dài một tiếng.

Lão Tam Liễu Hà là Phù Văn Sư cấp bốn, trình độ phù văn so với hai huynh đệ bọn họ cao hơn một bậc, thập phần được phụ thân yêu thương, hơn nữa, cũng thập phân yêu thích nhi tử phế vật này, nếu việc này để Lão Tam biết, nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu*.

(*thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt.

Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.)

“Đại ca nói đúng, ta sẽ quản giáo Thiên Lộ cho tốt.

Ngài xem chuyện này….” Liễu Hải nhìn về khối Lưu Ảnh thạch trong tay đại ca.

“Cầm đi huỷ đi.” Liễu Giang đem Lưu Ảnh thạch cho Lão Nhị.

“Kia, Thiên Kỳ hắn sẽ nói với Lão Tam chứ?” Tuy rằng bắt được Lưu Ảnh thạch, nhưng Liễu Hải vẫn có chút không yên tâm như cũ.

“Yên tâm đi, Thiên Kỳ hắn trời sinh tính yếu đuối lại nhát gan, sẽ không nói với Lão Tam.” Chuyện này cần thiết áp xuống, bằng không để phụ thân biết, nhất định sẽ nói mình trị gia vô phương.

Nguyên bản, Tam đệ nơi chốn đã mạnh hơn mình, nếu để phụ thân biết, ông chuyện hài tử với nhau cũng quản không tốt, như vậy, ông làm gia chủ sợ cũng khó khăn.

Liễu Giang không muốn phụ thân truyền vị trí gia chủ cho Tam đệ kia của mình!"

“Nga, vậy đa tạ đại ca!” Liễu Hải cúi đầu, vội vàng nói tạ

Sân Liễu Thiên Kỳ.

Trở lại trong phòng, nhìn thiếu gia nhà mình, Liễu Đồng liền đưa ra ngón tay cái.

“Thất thiếu, ngài cũng thật thông minh, lúc này đây Lục thiếu chính là thua ở trong tay ngài rồi?”

Nhìn lão nhân gia đối với mình bội phục mà ngũ thể đầu địa*, Liễu Thiên Kỳ cười lắc lắc đầu.

“Chút tài mọn mà thôi.”

(*tư thế quỳ sát dưới đất)

“Không không không, thiếu gia trưởng thành, biết làm sao bảo hộ chính mình, sẽ không ngốc ngốc bị người khi dễ nữa.

Lão nô thật vui mừng!”

“Ha ha ha, chỉ là thắng hắn một ván mà thôi.

Cũng không có gì.” Liễu Thiên Kỳ lại lấy ra một khối Lưu Ảnh thạch khác.

“Đồng bá, khối Lưu Ảnh thạch này bá cầm đi, nếu về sau Liễu Thiên Lộ lại khi dễ ta, bá liền giúp ta giao khối Lưu Ảnh thạch này cho phụ thân ta, phụ thân ta nhất định sẽ làm chủ cho ta!”

Nghe được lời này, Liễu Đồng chớp chớp mắt.

“Sao thất thiếu gia không đợi đến khi Tam gia xuất quan, tự mình giao cho ngài ấy?”

“Ha ha ha, một trò xiếc không có khả năng dùng hai lần, lần tiếp theo, trước khi Liễu Thiên Lộ đánh ta, nhất định sẽ lục soát người ta trước, nhìn xem ta có mang Lưu Ảnh thạch theo hay không.”

Nghe thấy chuyện này, Liễu Đồng không khỏi cắn chặt răng.

“Kia, kia ba tháng sau, Thất thiếu gia tính toán làm sao bây giờ?”

“Không biết, hiện tại chỉ hy vọng phụ thân sớm một chút xuất quan!” Kỳ thật, Liễu Thiên Kỳ sớm đã nghĩ kỹ rồi chuẩn bị , cũng có Bại Huyết đan, chỉ là lời này hắn lại không thể nói cho lão nhân gia.

“Vâng!” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói như vậy, lão nhân gia liên tục gật đầu.