Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 17: Gặp Phải Liễu Thiên Lộ

Tác giả: Sướng Ái - Edit: Kaorurits.

Sau khi rời khỏi Liễu gia, Liễu Thiên Kỳ liền đến tiệm tạp hóa trong thành, mua mấy tấm bản đồ đi Nguyệt Ảnh sơn.

Dù gì nguyên chủ cũng chưa rời khỏi nhà, cũng không biết làm sao đi Nguyệt Ảnh sơn, cho nên hắn cũng chỉ có thể mua địa đồ, chính mình chậm rãi xem, chậm rãi tìm.

Cầm bản đồ trong tay, Liễu Thiên Kỳ một bên xem một bên hướng ra ngoài cửa thành.

Đi ra khỏi Phúc Thành, còn không đợi hắn thả yêu mã của mình ra, đã cảm giác được đại lộ rộng mở trước mắt biến thành một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt.

“Kết giới?” Vừa thấy phong cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi, Liễu Thiên Kỳ lập tức thu hồi bản đồ trong tay, vẻ mặt đề phòng mà nhìn quanh bốn phía.

Kết giới này có thể dùng linh lực thiết trí, cũng có thể dùng linh phù tới bố trí.

Nhưng mặc kệ là như thế nào bố trí ra tới, đột nhiên đưa người khác vào trong kết giới, mục đích chỉ có một, đó chính là —— giết người.

“Tiểu phế vật, chỉ bằng thực lực Luyện Khí tầng ba kia của ngươi, ngươi còn muốn đi ra ngoài rèn luyện à? Ngươi cũng không biết la lối khóc lóc ra nước tiểu, soi xem chính ngươi là cái đức hạnh gì?”

Nhìn Liễu Thiên Lộ ba năm không thấy xuất hiện trước mặt mình, Liễu Thiên Kỳ cười nhướng mày, nghĩ thầm: Xem ra người này cũng không biết thực lực hiện tại của mình?

Nhưng mà nói đến, Liễu Thiên Lộ này cũng là đủ ngu xuẩn.

Mình đã bế quan hai năm lẻ chín tháng, chẳng lẽ hắn không nghĩ mình có thể tiến bộ hay không sao? Hay là nói, trong lòng hắn ta, mình là cái loại cả đời cũng không có khả năng thăng cấp, chú định chỉ có thể là Luyện Khí tầng ba phế vật đáng chết hay sao?

“Lục ca, ngươi muốn cùng ta đi rèn luyện sao?” Nhìn người đứng ở đối diện, Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt ngây thơ hỏi.

“Cùng ngươi cùng đi rèn luyện? Ngươi đang mơ mộng hão huyền sao? Ta chính là Luyện Khí tầng bảy!” Liễu Thiên Lộ vẻ mặt khinh thường phế vật đối diện, hắn ta dù muốn đi ra ngoài rèn luyện cũng là đi theo Tam tỷ, Tứ tỷ đi a? Sao lại đi cùng tiểu phế vật chứ?

Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ nhún vai.

“Vậy Lục ca tìm ta là vì chuyện gì?”

“Vì cái gì? Ngươi nói vì cái gì? Ngươi cái tên khốn này này, lấy cái gì Lưu Ảnh thạch, làm hại ta và Ngũ tỷ bị đại bá đánh hai mươi hồn tiên!” Tưởng tượng đến ba năm trước đây bị đại bá quất roi, Liễu Thiên Lộ đã hận đến ngứa răng.

Từ nhỏ đến lớn, tiểu phế vật này vẫn luôn trốn không thoát lòng bàn tay mình, vẫn luôn là nơi trút giận hắn ta muốn đánh liền đánh, muốn mắng cứ mắng.

Chính là, chính là một phế vật vô dụng như hắn lại làm hại mình bị đại bá quất hai mươi hồn tiên.

Chẳng những thân thể bị đánh da tróc thịt bong, ngay cả linh hồn cũng sống sờ sờ ăn hai mươi roi này.

Phải biết rằng, đau đớn trên linh hồn càng thêm thống khổ so với trên thân thể.

Ba mươi roi kia có thể nói là xả của hắn ta một tầng da.

Bọn họ dưỡng thương suốt một năm, linh hồn lực mới khôi phục lại.

Đại thù như vậy, vô cùng nhục nhã như vậy, Liễu Thiên Lộ hắn sao có thể không báo?

“Ồ? Đại bá đánh ngươi sao? Ta không biết a? Ta vẫn luôn bế quan!” Liễu Thiên Kỳ nhún vai, cười nói không biết.

“Bế quan, loại phế vật như ngươi còn cần bế quan à? Còn còn không phải là trốn trong phòng tu luyện của Tam thúc, tìm Tam thúc bảo hộ sao!”

trước đó hạ nhân trong nhà đích xác đều nói tiểu phế vật đang bế quan, chỉ là Liễu Thiên Lộ lại cảm thấy, cái gọi là bế quan này cũng chính là chạy đến phòng tu luyện của Tam thúc trốn tránh, sợ mình và Ngũ tỷ đi tìm hắn phiền toái mà thôi.

Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, hóa ra đối phương nghĩ như vậy? Thật đúng là đủ ngu xuẩn.

Nếu là hắn muốn giết người, nhất định sẽ trước tiên làm rõ ràng thực lực của đối phương, sẽ không tùy tiện mà chạy tới giết người như vậy đâu.

“Ngươi bị đánh, đó cũng là đại bá đánh, có quan hệ gì với ta? Ngươi muốn báo thù, tìm đại bá là được!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, thao thao mà nói.

"Tiểu phế vật như ngươi được lắm, dám tranh luận đúng không? Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không!” Phát hiện tiểu phế vật đã không còn sợ hãi mình giống như ba năm trước đây, thậm chí trong ngôn ngữ còn toát ra khinh thường mình, chuyện này làm cho Liễu Thiên Lộ càng thêm tức muốn nổ phổi.

“Chỉ bằng ngươi? Cũng muốn giết ta?” Liễu Thiên Kỳ nâng cằm lên, có chút buồn cười mà nhìn về phía Liễu Thiên Lộ đối diện kia, hắn ta giận đến hai mắt huyết hồng, trên trán gân xanh nổi lên, hận không thể giây tiếp theo liền phải nhào lên.

“Ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi!” Liễu Thiên Lộ vặn vẹo khuôn mặt, một quyền liền đập về hướng Liễu Thiên Kỳ.

Liễu Thiên Kỳ không trốn cũng không lóe, hắn vung quyền cùng đối phương đối ứng.

“ẦM…”

Hai quyền chạm nhau, hai đạo ánh sáng màu trắng va chạm với nhau, thân mình Liễu Thiên Lộ lảo đảo một cái, liên tục lùi lại năm bước.

Liễu Thiên Lộ cúi đầu nhìn hổ khẩu* rạn nứt, tay không ngừng phát run, khiếp sợ mà thẳng lắc đầu.

“Không, không có khả năng.

Ngươi sinh hạ ra chính là một phế vật, không có khả năng mạnh hơn ta!”

(*hổ khẩu: chỗ kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ, phần trũng vào)

Nhìn Liễu Thiên Lộ vẻ mặt còn như nằm mộng, Liễu Thiên Kỳ buồn cười mà lắc đầu: “Ngu ngốc!”

Liễu Thiên Kỳ phất tay, trực tiếp vứt ra ba tấm Bạo Tạc phù và hai tấm Hỏa phù.

“Ầm……”

Một tiếng nổ vang, Liễu Thiên Lộ đang trong cơn khiếp sợ trực tiếp bị ném xuống đất, nổ đến trọng thương, quần áo cũng đều bị thiêu một mảnh hỗn độn, trên cánh tay còn bị bỏng thật lớn một bên, nếu không phải hắn ta lăn một vòng trên đất, diệt lửa trên người, hắn ta còn bị thiêu thảm hại hơn.

“Ngươi, ngươi tên khốn này!” Liễu Thiên Lộ hộc ra một mồm máu to, chửi bậy ra tiếng.

Còn không đợi Liễu Thiên Lộ bò dậy từ trên mặt đất, hai tấm Kim phù lại một lần đánh lại đây.

“A……” Liễu Thiên Lộ kêu thảm thiết một tiếng, hai cánh tay bị kim quang chặt đứt, rơi xuống trên mặt đất.