Editor: BangPink Kookliz1997 Beta: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Hết Tết Nguyên Đán, Cố Khê liền dọn về trường học.
Tiếu Hàm đã trở về từ sáng, khi đang chạy bộ thì cô gặp anh.
"Thầy định khi nào rời khỏi trường học?" Cố Khê hỏi Tiếu Hàm.
Tiếu Hàm nói: "Chắc là để hết học kì này đã."
"Vâng."
Tiếu Hàm nhìn cô, hỏi: "Em thì sao? Sắp nghỉ rồi, em đã tìm được chỗ ở chưa?"
Cố Khê nhìn phía trước, "Em định ở nhà trọ."
"Ở một mình bên ngoài nhớ chú ý an toàn."
"Vâng ạ"
Đến 6 giờ, cô trở về lớp, rất nhiều bạn đã trở về phòng học trước để ôn tập.
Mặc dù còn chưa đến tiết tự học buổi tối nhưng lớp học rất yên tĩnh, có người đọc sách, có người thì làm bài. Thỉnh thoảng mới có âm thanh nói chuyện, hoàn toàn không giống ngày Chủ Nhật.
Cố Khê lấy đề Vật lí ra, làm xong một đề thì cũng đến tiết tự học buổi tối.
Cô cầm bình giữ nhiệt, vô tình nhìn lướt qua bàn Hạ Hữu Nam, cô phát hiện không có đồ gì trên mặt bàn của anh, ngày thường còn có mấy bức thư.
Nhưng cô cũng không để ý, sắp đến giờ học, cô đi thẳng đến phòng trà.
Lấy nước xong vừa lúc vào tiết tự học buổi tối, cả lớp bắt đầu đọc bài.
Cố Khê vội vàng từ cửa sau đi vào, theo bản năng lại nhìn lướt qua bàn Hạ Hữu Nam, anh không đến lớp, hơn nữa mặt bàn và ngăn bàn đều trống không.
Vì sao?
Cô có chút bất an, đi đến chỗ ngồi, lấy sách Văn bắt đầu đọc thơ cổ, nhưng là đọc trong vô thức, một câu cũng không nhớ kỹ.
Nửa tiếng đọc bài đã hết, chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, vỗ tay, "Mọi người dừng một chút."
Âm thanh đọc sách thanh dần dần nhỏ lại, tất cả mọi người đều chú ý lên bục giảng bục giảng.
Vương Quế Phương hai tay chống bục giảng, "Cô có một vài việc muốn thông báo cho các em, đầu tiên, sắp đến kì thi cuối kì, lần thi này đặc biệt quan trọng, cũng là để kiểm nghiệm kết quả học tập hơn 2 năm vừa rồi ở cao trung của các em, cho nên các em nhất định phải nghiêm túc"
"Tiếp theo là kì nghỉ đông đã đến, từ ngày 16/1 đến ngày 13/2, tổng cộng là 28 ngay. Hết kì nghỉ này thì chỉ còn chưa đầy 4 tháng là tới kì thi đại học, cho nên các em nhất định phải nắm chắc khoảng thời gian này, không thể lơ là"
"Cuối cùng, chính là bạn học Hạ Hữu Nam của chúng ta đã trúng tuyển đại học Stanford của Mỹ, từ ngày mai sẽ không đi học nữa."
Nghe được câu cuối, Cố Khê mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Ngay sau đó, lớp học truyền đến âm thanh thảo luận, thập phần ồn ào, việc Hạ Hữu Nam đã trúng tuyển, mọi người đều không biết.
Trương Vân Hải nói: "Thưa cô, tại sao lại bất ngờ như thế?"
Vương Quế Phương nói: "Chuyện này cô cũng là hơn một tháng trước mới biết được, không nói trước với mọi người cũng là ý của Hạ Hữu Nam."
Tiếng thảo luận vẫn chưa dừng lại, Vương Quế Phương cũng biết mọi người rất ngạc nhiên, vì thế để lớp tiếp tục bàn luận.
Lưu Ngọc Châu nói với Cố Khê: "Trời ạ, cũng bất ngờ quá đi, Hạ Hữu Nam thế nhưng xuất ngoại du học."
Cố Khê nghe lời cô ấy nói, trong lòng vẫn luôn nghĩ, lại đã quên hồi phục.
Hạ Hữu Nam xuất ngoại du học.
Tối hôm trước, cô còn hỏi cậu ta định học đại học ở đâu, nhưng lại không nghe rõ được câu trả lời. Bây giờ khẩu hình Hạ Hữu Nam còn không phải là Stanford sao?
Việc Hạ Hữu Nam du học nước ngoài trở thành chủ đề nóng, Cố Khê nghe bọn họ thảo luận, hoàn toàn không nói gì..
Cô muốn nghiêm túc mà đọc sách, nghiêm túc mà làm bài, nghiêm túc mà ôn tập, lại phát hiện nửa giờ trôi qua, vẫn chỉ là một tờ đề ấy.
Hết tiết tự học buổi tối, Khương Linh cùng Cố Khê mới ra khỏi phòng học, Sở Dục Tân liền đuổi theo.
Khương Linh hỏi: "Sở Dục Tân, cậu nghĩ thế nào về việc Hạ Hữu Nam du học?"
Sở Dục Tân gãi đầu, "Hai tuần trước tớ mới biết, cũng là tự tớ phát hiện."
Khương Linh thở dài, nhìn thoáng qua Cố Khê, "Tớ cảm thấy cậu ấy lần này thật sự không tốt, tớ cho rằng chúng ta là bạn thân của cậu ấy, không nghĩ tới cậu ấy xuất ngoại du học lại không cho chúng ta biết."
Sở Dục Tân cảm khái: "Tính cậu ấy như vậy, cậu còn trông cậy vào cậu ấy khoe ra khắp nơi ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Cố Khê trầm ngâm một lát, "Tớ nghĩ, nếu là mọi người biết trước cậu ấy muốn xuất ngoại, nhất định rất nhiều người truy hỏi cậu ấy, cậu ấy lại không quen với việc này, cho nên mới giấu mọi người."
Khương Linh cảm thấy Cố Khê nói có lý, "Cố Khê, cậu cũng thật hiểu cậu ấy.".
Khương Linh nói tiếp:" Cậu ấy thật quá lạnh lùng, tớ thật sự không có cách nào tưởng tượng về sau khi kết hôn, cậu ta cùng vợ ở chung như thế nào."
Sở Dục Tân liếc mắt nhìn Cố Khê, nói với Khương Linh, "Cái này cậu không cần lo lắng, Hạ thiếu khi thích con gái cung phụng ở trên tay như bảo bối"
Khương Linh ảo tưởng một chút, không có cách nào nghĩ cậu ta bộ dạng của Hạ Hữu Nam khi chiều người khác, "Tớ chỉ có thể nghĩ đến khuôn mặt lạnh nhạt của cậu ấy thôi."
"Đương nhiên cậu không tưởng tượng được rồi, cậu ấy chiều ai, người ngoài căn bản nhìn không ra." Sở Dục Tân lướt qua Khương Linh nhìn Cố Khê, "Cố Khê, cậu nói đúng không."
"A?" Cố Khê lấy lại tinh thần, thuận miệng lên tiếng, "Đại khái là vậy đi."
Cố Khê cũng không thể tưởng tượng được cảnh Hạ Hữu Nam chiều chuộng người khác.
Xuống dưới tầng, cô ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là ngày rằm.
Nghĩ đến Hạ Hữu Nam sẽ không đi học, trông giây lát Cố Khê chưa tiếp nhận được, giống như là một đồ vật hoàn hảo, đột nhiên lại thiếu một khối, làm cô cảm thấy khó chịu.
Trong ký túc xá ai cũng bàn luận việc Hạ Hữu Nam đi du học, Đường Tiểu Dĩnh đã sớm nằm lên giường, kéo chăn qua đỉnh đầu, mọi người nói chuyện khí thế ngất trời, cô ấy lại không lên tiếng.
Cố Khê nghĩ người thương tâm nhất chắc là Đường Tiểu Dĩnh.
Đêm nay, Cố Khê mất ngủ.
12 giờ, cô nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, như là ai đang khóc.
Cố Khê ngồi dậy, dựng lên lỗ tai nghiêm túc lắng nghe, phát hiện tiếng khóc chính là từ ký túc xá của mình truyền tới, nghe tiếng thì chắc là từ giường Đường Tiểu Dĩnh.
Cố Khê cũng không cảm thấy kì lạ, ngược lại cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Đường Tiểu Dĩnh thích Hạ Hữu Nam như thế, mà Hạ Hữu Nam lại xuất ngoại, trong tương lai mấy năm có lẽ đều không thấy được, đương nhiên sẽ thương tâm.
Đường Tiểu Dĩnh bởi vì thích Hạ Hữu Nam mà khổ sở.
Còn cô thì sao?
Vì sao cô cũng khổ sở như vậy?
Chỉ vì một người bạn của mình đi mà không chào tạm biệt hay sao?
Ngày hôm một bức ảnh lan truyền, nội dung đại khái là Hạ Hữu Nam được 1568 điểm SAT, IELTS 8.5, đứng thứ 117 của trường Stanford, đây là lần đầu tiên trường học có người trúng tuyển đại học Stanford.
Hạ Hữu Nam rời trường học, lại trở thành một truyền kỳ, giống như một vị thần trong lòng mọi người, không thể với tới.
Mỗi lần các đàn em khóa dưới nhắc đến anh, trong ánh mắt đều là sùng bái, Stanford, đó là trường đại học top đầu thế giới mà anh lại thi đỗ.
Việc học tập vẫn như cũ tiếp tục, mỗi ngày đều bị bao phủ trong biển đề, cúi đầu ngẩng đầu bài thi liền ngập tràn.
Lớp học ngẫu nhiên vẫn là sẽ có người nhắc tới Hạ Hữu Nam, ngay cả lão sư đi dạy cũng sẽ nhắc tới.
Với rất nhiều thầy cô, việc Hạ Hữu Nam đi du học đối bọn họ là một loại tổn thất, rốt cuộc thì với thành tích Hạ Hữu Nam, với các trường Đại học thường, tỉ lệ trở thành thủ khoa rất cao
Sở Dục Tân vẫn ngồi một mình mãi cho đến tận kì thi cuối kì.
Sau khi kết thúc kì thi, Cố Khê dọn ra ngoài trường học, ngoài Sở Dục Tân cùng Khương Linh, Tiếu Hàm cũng lại đây giúp cô dọn đồ vật.
Qua mấy ngày, Tiếu Hàm ở trường học này một năm học công tác chính thức kết thúc, ngày anh dọn đi, Cố Khê cũng đến giúp.
Cố Khê nói: "Khi nào em bị bệnh sẽ đến tìm thầy nha."
Tiếu Hàm nhăn mày, "Đừng nói chuyện lung tung, thầy không hy vọng sẽ chữa bệnh cho em, cho nên em phải tự chăm sóc bản thân tốt, không thể sinh bệnh."
"Vâng" Cố Khê nhìn anh: "Thầy cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt."
"Đương nhiên rồi"
Xe Tiếu Hàm gọi tới rồi, Cố Khê giúp anh đem hành lý bỏ vào cốp xe, anh lên xe vẫy tay qua cửa kính "Trở về đi."
"Vâng."
Xe khởi động, Cố Khê nhìn xe đi xa, có chút thương cảm, lại nhịn không được vì vui thay cho anh.
Đối với việc chia tay này, Cố Khê đã thấy ra, trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, trước sau đều phải kết thúc, nếu không phải bây giờ thì khi lên đại học, cũng sẽ đường ai nấy đi
Chỉ là những năm tháng tiếp theo, cô sẽ cô đơn.