Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 28: Không nghe thấy gì cả

Ong......

Trong tai Thích Thất chỉ có tiếng ong ong, cô nhìn đến miệng Hàn Tiến khép khép mở mở, không biết đang nói cái gì, cũng nhìn đến miệng những người khác đóng mở, nhưng cô lại không nghe đến một âm thanh nào, lỗ tai chỉ truyền đến không ngừng tiếng ong ong, cô quơ quơ đầu, âm thanh cuối cùng cũng truyền đến.

"Hàn đội, sao anh lại có thể nói Thích Thất như vậy, cô ấy làm thức ăn cho chúng ta đã đủ vất vả."

"Đúng rồi, anh muốn cho Bạch tiểu thư các cô ấy ăn cơm ở đây, chúng tôi đi cầm chén đũa là được, làm gì lại rống Thích Thất, xem ra cô ấy đã bị dọa tới rồi."

Mọi người lúc này mới phát hiện Thích Thất đôi mắt ngốc ngốc nhìn người này lại nhìn người kia, như là bị ai đánh vào đầu, ai nấy nhìn về phía Hàn Tiến ánh mắt đều đầy chỉ trích, Thích Thất tiểu cô nương thật hoạt bát, xem ra bị anh rống đến ngốc rớt.

Hàn Tiến sờ sờ cái mũi có điểm xấu hổ, anh vừa rồi chính là quá tức giận, lại nhìn thấy Thích Thất vui tươi hớn hớ tiến vào, hỏa khí càng lớn hơn nữa, không tự giác liền rống lên với cô.

"Làm sao vậy?"

Mọi người ở đây đang không biết nên làm cái gì, Hàn Triều nghe được động tĩnh, từ trong phòng ra tới.

Mọi người đối mặt với Hàn Triều đều trầm mặc xuống, chính chủ tới, cho anh ta biết Hàn Tiến rống lên với Thích Thất, còn không biết anh ta muốn nháo như thế nào, Triều thiếu chính là có tiếng bao che cho con.

"Không có việc gì, Hàn đội nói muốn cho Bạch tiểu thư các cô ấy ăn cơm ở đây, em đi cầm chén đũa." Khôi phục thính lực, Thích Thất biết được bọn họ nói cái gì, trả lời Hàn Triều, sau đó xoay người đi phòng bếp cầm chén đũa.

Thấy Thích Thất đi ra ngoài, Hàn Triều ánh mắt quét về phía Triều Hổ, Triều Hổ đi tới bên người Hàn Triều, một năm một mười kể chuyện đã xảy ra. Sắc mặt Hàn Triều trở nên khó coi, mọi người ở đây cho rằng khi Hàn Triều muốn bùng nổ, lại không nghĩ anh ta cũng chỉ nhàn nhạt liếc Hàn Tiến một cái, chuyện gì cũng không làm.

Thật mau Thích Thất đã trở về, Hàn Triều sắc mặt khó coi nhìn cô một cái, sau đó ngồi xuống ăn cơm, mọi người thấy sự tình liền như vậy qua đi, cũng ngồi xuống tiếp tục ăn, chỉ là cả bọn đều cảm giác được không khí trên bàn cơm thật quỷ dị.

Sau khi ăn xong, Hàn Triều đứng dậy nói với Thích Thất: "Thích Thất, về phòng với anh."

Xem cô nhìn chằm chằm chén cơm trước mặt mình, không động đậy, Hàn Triều lại hô: "Thích Thất... Anh gọi em đó, Thích Thất."

Thích Thất vẫn nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt mình, không có động, Hàn Triều nhíu mày, xảy ra chuyện gì?

Đi lên trước, nâng cằm Thích Thất lên: "Thích Thất, em làm sao vậy?"

"Anh nói cái gì? Em... Em giống như nghe không được." Nước mắt lưng tròng, vừa mới rõ ràng nghe được âm thanh, chỉ chớp mắt lại nghe không được, có phải về sau cô đều sẽ bị như vậy? Cô sẽ bị biến thành người điếc sao?

Mọi người khiếp sợ, nghe không được âm thanh là có ý tứ gì? Vì cái gì sẽ nghe không được?

Mọi người quay lại nhìn về phía Hàn Tiến. Hàn Tiến bị mọi người xem đến ngốc, anh chỉ rống lên một tiếng mà thôi, bất quá vừa rồi hình như lúc anh rống có phải hay không không tự giác mà kèm theo chút dị năng, chẳng lẽ là bởi vì cái này? Không, tuyệt đối không thể nào cho người khác biết việc này.

Hàn Tiến nhìn về phía Thích Thất, ánh mắt hiện lên một tia chột dạ lại bị Hàn Triều bắt giữ đến, sau khi biết Thích Thất nghe không được anh luôn nhìn chằm chằm tới Hàn Tín. Chột dạ?! Anh ta vì sao sẽ chột dạ?! Ngay cả xin lỗi đối với thương tổn cho Thích Thất cũng nên là áy náy chứ không phải là chột dạ nha! Quả nhiên...

Hàn Triều hạ ánh mắt xuống, cái gì cũng không nói, ôm Thích Thất mang cô về phòng.

Trở lại phòng, Thích Thất cuộn tròn thân thể nằm trên giường. Mỗi khi cô cảm thấy sinh hoạt vô vọng liền sẽ có động tác này, vô luận là đời trước hay đời này, cô sinh hoạt chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, cô sẽ tiếp thu sinh hoạt trắc trở, sau đó sẽ dũng cảm bước lên phía trước.

Nhưng hiện tại cô thật mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi tỉnh ngủ mọi việc đều sẽ tốt lên, cô vẫn là Thích Thất lạc quan tích cực, vô luận sau này cô có bị không nghe được hay không, cô đều có thể thản nhiên đối mặt, nhưng hôm nay cô mệt mỏi quá, cô muốn cho chính mình tự nghỉ ngơi, cô thật sự mệt mỏi quá. Tự thôi miên mình, Thích Thất chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Thích Thất ngủ mê, biểu tình Hàn Triều thật nghiêm túc, tay nắm chặt thành quyền.

Khi biết lỗ tai Thích Thất không nghe được, anh đã dùng tinh thần lực kiểm tra qua, màng tai bị đánh bị thương, hẳn là khi Hàn Tiến rống đã có dùng dị năng hệ phong, mà Hàn Tiến chột dạ cũng đã chứng minh điểm này, may mắn dị năng anh ta không cao, bị thương không phải thật nghiêm trọng, tĩnh dưỡng hai ngày sẽ khỏe trở lại.

Lúc ấy anh không lập tức tìm Hàn Tiến tính sổ là do thái độ của Thích Thất, cô trở thành xa cách với mình, có thể cô chính mình không ý thức được, nhưng chuyện này xác thật là có.

Lúc trước nếu Thích Thất bị Hàn Tiến rống lên, trước tiên sẽ tìm mình khóc lóc kể lể, kể ra ủy khuất của mình, làm mình an ủi bồi thường, chỉ ủy khuất một chút đều phải kêu đến nửa ngày.

Nhưng hôm nay Thích Thất từ lúc bắt đầu lại lựa chọn ẩn nhẫn, sau đó phát hiện chính mình nghe không được thì cũng một mình chịu đựng, ngay cả hiện tại, khi chỉ có hai người bọn họ, cô cũng lựa chọn tự mình gánh vác, không có khóc lóc, không có dỗi hờn, cũng không khóc la kêu anh nghĩ biện pháp chữa khỏi cho cô hoặc làm cho cô hết giận.

Anh không hiểu đến tột cùng đã xảy ra cái gì có thể làm cho cô trong vòng một ngày lại thay đổi đến như vậy?!

Nhưng vô luận thế nào chính mình đều sẽ không làm cô ấy chịu ủy khuất...

Hàn Triều nằm xuống mép giường, ôm Thích Thất đang ngủ vào trong lòng ngực, thở dài, hôn hôn lên đỉnh đầu cô. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Thịch thịch thịch......

Hàn Triều dùng tinh thần lực xem, biết là Triệu Tín, anh đứng dậy xuống giường mở cửa liền mạch lưu loát: "Chuyện gì?"

"Là như vầy Triều thiếu, Hàn đội kêu tôi mang Bạch tiểu thư đến giúp Thích Thất xem một chút."

"Không cần."

Không đến hai ngày sẽ tốt trở lại, không cần thiết làm Thích Thất thiếu nhân tình từ cô ta, nếu không phải cô ta, Thích Thất cũng sẽ không bị thương, người khác không thấy ra nhưng anh đoán được, nếu không phải cái này Bạch Thi Thi ra vẻ ủy khuất ám chỉ cho Hàn Tiến, Hàn Tiến cũng sẽ không phát hỏa, cái này rõ ràng châm ngòi ly gián như vậy Hàn Tiến đều nhìn không ra.

"Chính là Triều thiếu...... Hàn đội còn nói làm Bạch tiểu thư cùng Lam tiểu thư cùng em gái Thích Thất ở cùng một chỗ, còn anh đi ở phòng anh ấy." Triệu Tín có điểm khó xử, lời này anh thật sự không nghĩ tới sẽ mở miệng ra nói.

Anh cũng không biết Hàn đội nghĩ như thế nào, vừa mới ở dưới lầu sau khi Triều thiếu hai người lên lầu...

"Khụ, mọi người ăn xong liền đi nghỉ ngơi, có chuyện mai lại nói, hôm nay Hách Kiến Quốc gác nửa đêm đầu, Chu Đại Sơn nửa đêm sau về sáng." Thấy không khí thập phần xấu hổ, Triệu Tín giảng hòa để mọi người trở về nghỉ ngơi.

Mọi người đang muốn về phòng, lại đột nhiên đồng thời dừng lại, ngủ như thế nào?

Căn nhà này cùng nhà kế bên là bố cục như nhau, tổng cộng 4 phòng, cách vách 11 người, một nhà ba người một phòng, đôi tình nhân một gian, anh em một gian, ông cháu một gian.

Bọn họ bên này là, Triều thiếu Thích Thất một gian, Hàn đội cùng Triệu Tín, Triều Hổ cùng Hách Kiến Quốc, Chu Đại Sơn cùng Vương Tiểu Lợi.

Nếu thêm Bạch Thi Thi hai người, bọn họ ngủ như thế nào? Mọi người đồng thời nhìn về phía Triệu Tín, nhưng anh cũng khó xử.

Nguyên bản ngoại trừ hai gian phòng ngủ chính là giường đôi, cái khác đều là giường đơn, ngủ hai người còn được, ba người đàn ông ngủ như thế nào? Không thể bôn ba một ngày, thật vất vả có thể nghỉ ngơi một chút còn phải ngủ trên mặt đất, huống chi thời tiết lạnh như vậy, ngủ trên mặt đất không sinh bệnh mới lạ.

Chính là... dù sao cũng chỉ một đêm, Hách Kiến Quốc cùng Chu Đại Sơn còn phải trực đêm, bọn họ đàn ông cũng không phải không được, chỉ một đêm cũng sẽ qua.

"Vậy......"

"Để các cô ấy đi ngủ cùng Thích Thất, thuận tiện xem rồi trị liệu cho cô ấy một chút, còn Hàn Triều qua cùng phòng với chúng ta."

Triệu Tín an bài còn chưa nói ra đã bị Hàn Tiến ngắt lời, để Bạch tiểu thư kiểm tra cho em gái Thích Thất là được, nhưng mà ở cùng nhau? Cô ấy vừa mới bị thương, tách cô ấy và Triều thiếu có thích hợp sao?

"Hàn đội, hay là chúng ta để dành ra một phòng cho các cô ấy đi."

"Để như thế nào? Ngủ dưới đất? Mọi người không cần nghỉ ngơi sao? Lại nói, phòng ngủ phụ giường đơn nhỏ như vậy, các cô ấy như thế nào ngủ được?"

Triệu Tín đầu đầy hắc tuyến, bọn họ đàn ông to lớn còn ngủ được, hai người phụ nữ gầy yếu ngủ không nổi sao?

"Chúng tôi trở về ngủ là được, các người không cần khó xử." Bạch Thi Thi nói xong liền lôi kéo Lam Tiểu Điệp muốn đi.

"Các cô không cần đi, cùng Triệu Tín đi lên lầu. Triệu Tín, anh đi nói với Hàn Triều, tôi kêu Thi Thi tới xem Thích Thất, còn cậu ta tới ngủ với tôi."

"Nhưng......"

"Đây là mệnh lệnh, đi."

......

Mang theo hai người lên lầu, anh vừa mới dứt lời đã bị Hàn Triều đóng cửa lại cái rầm, biết ngay sẽ là như vậy, Triệu Tín vô ngữ nhìn trời...

Không đợi anh mang theo hai người Bạch Thi Thi xuống lầu, Triều thiếu lại từ trong phòng đi ra, lướt qua anh mà đi xuống nhà. Cảm giác muốn xảy ra chuyện, anh chạy nhanh theo kêu: "Triều thiếu..."

Hàn Triều một ánh mắt cũng chưa cho Triệu Tín, đi xuống dưới lầu kêu Triều Hổ: "Triều Hổ, mang hai người kia trở về."

"Được, thiếu gia." Triều Hổ từ trên sô pha nhanh chóng đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Thi Thi hai người: "Đi thôi, Bạch tiểu thư, Lam tiểu thư."

Hàn Tiến đối mặt với Hàn Triều thật ra có chút chột dạ, Thích Thất còn không biết thế nào, vừa rồi Hàn Triều một câu cũng không nói đã mang cô lên lầu, anh căn bản không đoán ra được Hàn Triều rốt cuộc có biết hay không anh kỳ thật đã sử dụng dị năng đối với Thích Thất. Nếu bị người khác biết, anh cái người đội trưởng này uy nghiêm cũng xem như bị vứt đi, bọn họ về sau có nghe lời mình hay không cũng không biết, rốt cuộc đem tức giận mà đổ lên người Thích Thất vô tội, việc này anh không có một chút lý nào. Nhưng mà nếu nói ra thì có điểm quá mức, anh không cần mặt mũi sao?

"Hàn Triều, cậu muốn làm gì! Bên kia ở không đủ, cậu làm các cô ấy phụ nữ đi nơi nào ở?"

"Nơi nào? Đương nhiên trở về đó ở, ở không đủ làm gì một hai các cô ấy phải lại đây? Nơi này toàn đàn ông, các cô ấy cũng dám ở lại à? Không sợ xảy ra chuyện gì sao? Hay là nói... Chính là muốn phát sinh chuyện gì?"