Rất nhiều người có mặt ở đây là dân làng của đại đội sản xuất Hồng Tinh, theo thời gian trôi qua, còn có càng ngày càng nhiều người không quen biết từ nơi xa xôi nào chạy tới.Rốt cuộc cũng phải hoàn thành công việc trước đã rồi mới có thể đến xem phim.Đi hai vòng, Lâm Tú Hồng vẫn không tìm được người, còn không thể tìm thấy mẹ của bọn họ.Nhìn nhìn đám người, cô bé chen tới chen lui đã làm cho vài người không vui, cho dù cô bé còn nhỏ, đi tới đi lui, cũng sẽ quấy rầy bọn họ.Lâm Tú Hồng nhìn “Chị ba Lưu”, cắn cắn môi, quyết định đứng ở nơi đó xem phim, về phần bên chỗ mẹ, cô bé chỉ có thể nói là cô bé tìm không thấy, cho dù bị mẹ mắng cũng được, cô bé không muốn bỏ qua cơ hội lần này, chờ lần sau xem phim, không biết phải đến năm nào.Tào Phi Yến trầm mặt nhìn xung quanh, con nhóc chết tiệt kia, người chạy đi đâu không biết, có phải chỉ lo xem phim hay không? Để xem lúc nó quay lại có trừng trị nó hay không!Bà ta nhìn thoáng qua Lâm Hướng Quân và Lâm Vọng Quân đang chuyên tâm xem phim bên cạnh, thở dài, quên đi, lần sau còn có cơ hội, lần này để cho bọn họ chuyên tâm xem phim đi, đứa con trai đáng thương, lần trước xem phim đều là chuyện lúc nào rồi, nếu ba nó còn ở đây, sao còn phải túng quẫn như vậy, chỉ xem một bộ phim thôi cũng không nỡ bỏ tiền ra.Sau chuyện này, không đề cập đến việc Tào Phi Yến hung hăng giáo huấn Lâm Tú Hồng một phen.Nhóm người Hiểu Hiểu xem phim xong, cả đám cùng nhau kết bè kết đội, vừa nói vừa cười trở về.Xem bộ phim này xong, một tháng này tất cả mọi người không cần lo lắng về việc không có đề tài để trò chuyện.Đi tới nơi nào cũng đều nghe nói về bộ phim này.Không bao lâu, Phương Phán Xuân tới, bà tới tìm Vệ Hỉ Nhạc làm người mai mối, đi đại đội Sao Đỏ cách vách, cũng chính là đại đội sản xuất của nhà họ Vệ, nhà họ Trần làm mai, bọn họ nhìn trúng con gái út Trần Tiểu Châu của nhà họ Trần.Vệ Hỉ Nhạc không vui, từ chối: “Con cũng không có nhiều hiểu biết về nhà họ Trần, tuy rằng đều là cùng một đại đội sản xuất, nhưng một bên ở đầu một bên ở cuối, với lại con đã đi lấy chồng nhiều năm như vậy rồi.”Lần trước cũng là nhờ bà đi làm mai, kết quả thì sao, nói xong lại không vui, còn làm cho người ta bẽ mặt tại chỗ, làm hại bà lúc đó phải tặng đồ xin lỗi bù đắp, lần này cho dù nói cái gì thì bà cũng không muốn làm việc vất vả này: “Trường học gần đây tổ chức thi hàng tháng, đến phiên con ra đề thi, mấy ngày nay con đều ở trường, mẹ đi tìm người chuyên môn mai mối đi, người ta làm nghề này, có kinh nghiệm.”Phương Phán Xuân thấy bà nói như vậy cũng mất hứng: “Cô tranh thủ một chút thời gian không được à, cô còn có thể cùng những người khác đổi một chút, đi tìm người làm mối thì còn phải trả đồ vật này nọ.”Tìm bà là có thể có được một người làm việc không công chứ gì?Vệ Hỉ Nhạc nghe mẹ chồng nói như vậy, càng không vui, lần trước bà không đòi hỏi gì nhiều, ngược lại còn tự mình bỏ đồ ra, rõ ràng loại chuyện này nhà trai bình thường đều phải ý tứ một chút, cho dù là một quả trứng gà một nắm rau xanh cũng được, kết quả ngay cả một lời hay cũng không có.“Tất cả mọi người đều bận rộn, nếu nói muốn đổi thì có thể đổi được, vậy không phải sẽ làm rối loạn chương trình làm việc của mọi người.”Phương Phán Xuân xụ mặt xuống: “Vậy chờ con bận rộn xong rồi đi được không?”.