Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 34: 34 Quay Ngựa Trước

Đơn xin từ chức vẫn chưa nộp, chỉ một cái biểu tình, Cố Thừa Dịch liền hiểu rõ.

Nể tình phải đi công tác một tuần, anh cũng không muốn truy cứu nhiều.

Nhưng phải ra tối hậu thư: "Kỳ hạn cuối cùng là trước khi anh công tác về."

Thẩm Niệm kính lễ tiêu chuẩn: "Yes, Sir!".

Mặc kệ thế nào, giờ đáp ứng trước còn lại nói sau.

Đã lâu rồi Cố Thừa Dịch chưa gặp được người nào dám bằng mặt mà không bằng lòng với anh?

Lúc này thế mà lại là bạn gái của mình, thú vị, quá thú vị.

Bất động thanh sắc mà áp xuống ý tưởng nào đó, anh mang theo vali, bay đến Đức.

Biệt thự không có sự tồn tại mãnh liệt của người đàn ông nào đó, Thẩm Niệm sinh hoạt càng đơn giản, thoải mái, tự nhiên hơn.

Ở nhà không cần lo lắng đang đi vệ sinh cửa toilet không khóa đột nhiên sẽ bị đẩy ra, không cần lo lắng ngủ đến nửa đêm sẽ đánh thức người nào đó, đúng là..

Thiên đường!

Độc thân gần ba mươi năm đã quen tự do tự tại, sinh hoạt không có gì băn khoăn, đột nhiên trong khoảng thời gian ngắn phải tiếp thu thêm một người khác giới mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của mình, có chút khó khăn.

Sau khi Cố Thừa Dịch rời đi, Thẩm Niệm càng có nhiều không gian riêng tư hơn, thích nghi linh hoạt với những thay đổi trong cuộc sống từ nghèo bần đến giàu có.

Hai người đang trong giai đoạn quan trọng, Cố Thừa Dịch đi Đức là công tác, ngẫu nhiên có thể rút ra ít thời gian trò chuyện hai câu, có nhiều lúc còn không thể nói câu nào.

Lúc đầu Thẩm Niệm có chút không thích ứng được, nhưng đến ngày thứ năm, cô đã hoàn toàn thích ứng tốt đẹp.

Cố Thừa Dịch nói chuyến công tác nhiều nhất là một tuần, đây là ngày thứ năm, rất nhanh là trở về rồi.

Thẩm Niệm suy nghĩ như vậy nhưng cô không biết ở một chỗ khác bên kia đại dương, đang phát sinh một sự kiện đáng sợ.

Điền trợ lý đem một sấp tư liệu điều tra được đặt trước mặt Cố Thừa Dịch: "Cố tổng, đây chính là hồ sơ của Thẩm tiểu thư ở Anh quốc chín năm qua."

Giờ phút này, đã là đêm khuya.

Cố Thừa Dịch một ngày bận rộn hết sức mệt mỏi nhưng vẫn mở tài liệu ra, anh có dự cảm tư liệu này có thể giải đáp những nghi vấn vẫn luôn làm anh bối rối.

Thẩm Niệm, nữ, 27 tuổi.

Chín năm trước, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì đến Anh quốc, Thẩm Niệm liền nhập học vào một trường đại học nổi tiếng ở địa phương.

Bởi vì tài chính hạn hẹp, bình thường đi học phải bảo trì thành tích đồng thời ngoài giờ học còn làm thêm bán thời gian, cuộc sống không dễ dàng.

Sinh hoạt cứ như vậy cho đến khi ở chỗ làm, cô quen được người bạn trai thứ nhất mới có thay đổi, nơi này đặc biệt ghi rõ: Bạn trai đầu tiên sau khi qua Anh, không tính trong hàng ngũ.

Bạn trai đầu tiên là một họa sĩ người Ý, khí chất u buồn, đem Thẩm Niệm tôn sùng là linh cảm nữ thần Muse* của anh ta, mời cô trở thành người mẫu của mình.

(* Muse: Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ - gồm mấy nữ thủy thần chị em.

Những nữ thủy thần này thường được nhắc đến với những con suối trên núi Helicon và núi Parnasse.

Những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.

V)

Thù lao của việc làm người mẫu đã giúp Thẩm Niệm nhanh chóng thoát khỏi tình trạng trứng chọi đá, sinh hoạt tốt lên không ít.

Nói là bạn trai, nhưng cũng không đúng lắm.

Tên họa sĩ người Ý này tôn sùng Thẩm Niệm là nữ thần Muse, nên không dám làm gì, tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là hôn lên mu bàn tay của cô.

Thẩm Niệm đi theo bạn trai họa sĩ đến không ít nơi, hiểu biết được mở rộng, tầm nhìn rộng hơn dã tâm càng lớn hơn.

Ba năm sau, cô học xong tiếng Ý, rồi sau đó dựa vào tên họa sĩ làm cầu nối, thực sự mới quen người bạn trai đầu tiên.

Bạn trai đầu tiên là con trai của một doanh nhân rượu vang ở nước Pháp, daonh nhân giàu có nhìn trúng tranh của họa sĩ Ý, Thẩm Niệm mượn cơ hội này làm quen với con của doanh nhân đó.

Con trai của người doanh nhân vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại còn cực kỳ lãng mạn, và có học thức.

Sau khi cùng hẹn hò với anh ta, chất lượng cuộc sống của Thẩm Niệm được cải thiện hơn rất nhiều.

Nào ngờ ngày vui thì ngắn ngủi, bạn trai đầu tiên phải nghe theo yêu cầu của gia đình, đính hôn với một tiểu thư nhà khác, Thẩm Niệm dứt khoát lưu loát mà trả lại trang sức cùng hàng hiệu cho bạn trai, chặt đứt mọi liên hệ.

Không có bạn trai chu cấp, Thẩm Niệm trở về cuộc sống sinh hoạt túng quẫn.

Cùng con trai của doanh nhân hẹn hò hơn một năm, Thẩm Niệm cũng học xong dương cầm.

Có lẽ trời sinh cô có năng khiếu về dương cầm, bắt đầu học thì chậm rất nhiều so với người khác, kỹ xảo thì thô ráp, nhưng lúc đánh vẫn động lòng người.

Ngay lúc Thẩm Niệm vì học phí cùng tiền sinh hoạt phải đàn dương cầm làm thêm ở tiệm cơm Tây, thì cô cũng quen được người bạn trai thứ hai.

Bạn trai thứ hai là một nghệ sĩ đàn violon người Tây Ban Nha, hai người kết duyên là nhờ âm nhạc, và chia tay cũng là do âm nhạc.

Bạn trai di chuyển khắp nơi để biểu diễn, luyện tập, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó có thể duy trì tình cảm, cả hai quen nhau được hơn hai năm cộng thêm mấy tháng thật sự ở bên nhau, sau đó chia tay.

Sau khi quen người bạn trai đàn violon, thẳng cho đến khi Thẩm Niệm hoàn thành việc học và về nước, thì không có yêu người nào nữa.

Cố Thừa Dịch nhìn ba tên khốn quen với Thẩm Niệm, không sao, từ trong miệng Thẩm Niệm anh biết được, thân phận của anh là trước trước bạn trai cũ, cho nên tên họa sĩ không cần tính trong hàng ngũ.

Bạn trai cũ là nghệ sĩ đàn violon, thường đi lưu diễn âm nhạc, so sánh với người ở dưới, vẫn là bạn trai cũ – con trai của doanh nhân dễ thu phục hơn, lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Cuối cùng không phải vẫn là nghe lời gia đình kết hôn cùng người khác sao.

Nếu tính người có nguy cơ uy hiếp nhất, thì chính là cái tên nghệ sĩ đàn violon..

Vậy không cho anh ta tới Trung Quốc biểu diễn là được.

Cố Thừa Dịch suy nghĩ như thế, lập tức nhắn cho Thôi trợ lý đang ở trong nước.

Cố Thừa Dịch: 【 Cấm bất luận nhà hát nào ở trong nước mời Burns · Baker đến lưu diễn.

Thôi trợ lý: 【 Vâng! 】

Thẩm Niệm có thể cùng anh nối lại tình cũ, nghĩa là cũng có khả năng cô có thể cùng tên nghệ sĩ đàn violon kia nối lại tình cũ.

Cố Thừa Dịch kiên quyết ngăn chặn hết các khả năng khác.

Mặt khác, anh có chuyện càng nghi hoặc hơn: "Thẩm Niệm ở nước ngoài chín năm chưa có thi bằng lái bao giờ sao?"

Điền trợ lý: "Không có."

Cố Thừa Dịch chau mày, có quá nhiều chuyện không hợp lý.

Thứ nhất: Thẩm Niệm đã không có thi trong nước, cũng không thi bằng lái ở nước ngoài, nhưng sao lại có dáng vẻ lái xe tự tin như vậy?

Thứ hai: Chính miệng Thẩm Niệm nói qua "Từ nước ngoài trở về, trong người chỉ có 3 vạn", nhưng ba người bạn trai cũ kia, người sau so với người trước lại có tiền, cô vậy mà đòi anh 300 vạn, làm sao lại nghèo đến như thế?

Thứ ba: Thẩm Niệm mạ một tầng vàng trên người, biết nói tiếng Anh cùng tiếng Ý, vì cái gì sau khi về nước lại lựa chọn loại công việc đơn giản như hiện tại? Nếu thiếu tiền, thì phải tìm công ty lớn, hoặc là làm phiên dịch viên không phải kiếm được nhiều tiền hơn sao?

Có rất nhiều chuyện không nghĩ ra được, đặc biệt là Thẩm Niệm người này biến hóa quá nhiều.

Từ tư liệu mà suy đoán thì, Thẩm Niệm sẽ căn cứ vào hiện trạng bản thân là một người phụ nữ ưu tú mà lựa chọn, tìm đàn ông chỉ cần có nhiều tiền, như vậy thì có đạo lý gì mà dễ dàng buông anh ra?

Nói là lạt mềm buộc chặt, anh không tin.

Nếu không phải anh cứng rắn với uy hiếp yêu cầu, Thẩm Niệm đã sớm gấp không chờ nổi mà từ bên người anh chạy mất rồi, nghĩ tới hiện tại, vẫn muốn chạy, không thể nào nghe lời.

Cố Thừa Dịch nhắm mắt suy tư, một lát sau mở to mắt: "Tìm người hỏi một chút về bạn học, hàng xóm, đồng nghiệp trước kia của Thẩm Niệm, tôi muốn biết họ có suy nghĩ gì về cô ấy."

Điền trợ lý: "Vâng!"

Ở trong nước, Thẩm Niệm không biết chút nào về việc chính mình sắp bị quay ngựa còn cẩn trọng mà đi làm.

Hai ngày sau, Cố Thừa Dịch một mình về nước trước, Điền trợ lý nộp lên một bảng điều tra.

Bạn học ấn tượng: Hiếu học, lễ phép, độc lai độc vãng.

Hàng xóm ấn tượng: Khiêm tốn, ôn nhu, nấu ăn ngon.

Đồng nghiệp ấn tượng: Làm việc nghiêm túc, cẩn thận, dễ nói chuyện.

Dò hỏi nhiều người như vậy kết luận trong mắt họ, Thẩm Niệm được đánh giá 98% trở lên là không tồi, rất giống với gương mặt giả của cô ở thời cấp 3.

Trong đó cũng có mấy cái không giống nhau.

Có một cựu học sinh nói: Cái cô Thẩm Niệm đó, nhìn thì tưởng ôn nhu ai yêu cầu gì cô ta cũng sẽ tận sức giúp đỡ, nhưng kỳ thật là không kiên nhẫn, cô ta chỉ có thái độ tốt với mấy người có tiền thôi, càng nhiều tiền càng tốt.

Có một người hàng xóm nói: Thường xuyên nhìn thấy nhiều người đàn ông khác nhau đưa về nhà, nhìn như là đang tìm hiểu nhau, nhưng cô không có cho đàn ông qua đêm, cơ bản là đưa về tới nhà thôi, cũng không mời người ta lên lầu ngồi, tới cửa rồi liền tạm biệt, nhưng lại biểu hiện như không nỡ, rất mâu thuẫn.

Có đồng nghiệp nói: Nói cô làm việc nghiêm túc cẩn thận đi, cũng không sai, nhưng lại cảm thấy cô như đang cố tình thể hiện.

Những người đó đều khái quát giống nhau, ba chữ: Kỹ nữ tâm cơ.

Cô chỉ có sắc mặt tốt đối với người có tiền có giá trị lợi dụng với mình, làm bất cứ cái gì đều có mục đích, sẽ không lãng phí thời gian tinh lực, qua lại với đàn ông khác nhau, sẽ không dính líu, không làm phiền.

Càng hiểu biết Thẩm Niệm, Cố Thừa Dịch càng xem không hiểu.

Từ trình độ (cùi bắp) hôn môi của cô mà nghĩ, thì không thích hợp với người đã trải qua nhiều mối tình dài đến mấy năm.

Cô ở nước ngoài trải qua như thế nào điều tra một chút liền biết, căn bản không cần thiết phải ngụy trang bản thân thanh thuần.

Nếu xét theo tư tưởng ích kỷ của cô mà đoán, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội lợi dụng anh chứ, thật là khó đoán.

Nếu một hai phải giải thích..

Cái này chỉ là suy đoán trước mắt thôi còn chưa có cái gì căn cứ, đành chờ sau khi trở về thử lại.

Cố Thừa Dịch: 【 Điều tra xem Thẩm Niệm có chị em sinh đôi không.

Thôi trợ lý: 【 Vâng! 】

Cố Thừa Dịch: 【 Bắt đầu điều tra từ lúc cô nhi viện nhận nuôi cô, còn có người mà vẫn luôn giúp đỡ cô đi học nữa.

Thôi trợ lý: 【 Vâng! 】

Chuyện Cố Thừa Dịch ở nước ngoài làm được không sai biệt lắm, sắp về nước, mà lúc này, Thẩm Niệm gặp gỡ một sự kiện phi thường khó giải quyết.

Nữ chính Tô Điềm được nhắc mãi mà vẫn chưa xuất hiện, rốt cuộc cũng hiện thân.

Trùng hợp chính là, phòng Tô Điềm thuê ở lại là phòng trước kia của Thẩm Niệm trả lại.

Hôm nay, Đinh Hạ Vân mời Thẩm Niệm sau khi tan làm thì tới chỗ cô thuê ăn lẩu, xem như trả ơn ngày xem mắt kéo cô theo hỗ trợ.

Nếu trước kia Đinh Hạ Vân ăn xài phung phí không phải hàng hiệu không cần, mời người khác ăn cơm khẳng định phải là nhà hàng, thì hiện tại các phương diện cô phải chi ra nhiều, thu vào không được bao nhiêu, bây giờ chuyển thành tiết kiệm.

Bởi vì cùng Thẩm Niệm tương đối quen thuộc, nên Đinh Hạ Vân dứt khoát mua không ít nguyên liệu nấu ăn về nhà ăn cho đã.

Hai người xách theo nguyên liệu nấu ăn mới mua từ siêu thị trở về, đi vào tiểu khu, chỉ thấy dưới lầu ở chỗ trước kia Thẩm Niệm ở chất đống đồ, một nam một nữ đang lôi lôi kéo kéo.

Người đàn ông kích động hét lớn: "Tô Điềm, cô đừng có quá đáng như vậy! Tôi đã cúi đầu như vậy rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"

Cô gái Tô Điềm bị nói tức giận đến mặt đỏ, mở miệng mềm mềm mại mại nói, một chút cũng không giống như tức giận, ngược lại giống như là làm nũng.

"Tôi không muốn gì cả."

Xem hai người thân mật lôi kéo, lại nghe được nội dung hai người nói chuyện, dùng đầu ngón chân phán đoán cũng biết là người yêu cãi nhau.

Đinh Hạ Vân cảm thấy không có hứng thú, hiện tại trong đầu cô chính là muốn nhanh nhanh được ăn lẩu, quản người khác cãi nhau làm gì?

Nếu gặp phải mấy loại chuyện này thì phải nhanh chóng lơ đi, miễn cho bị liên lụy vào, mới là lẽ phải!

Mà Thẩm Niệm mới vừa nghe được cái tên "Tô Điềm" còn không có phản ứng nhìn, nhưng lát sau lại nghe được bên kia như thế nào đều là lời nói làm nũng, cả người giật mình một cái.

Nữ chính ngọt ngào hơn đường Tô Điềm xuất hiện!

Dựa vào nội dung cô mới nghe được mà phán đoán, nữ chính cùng bạn trai có tranh cãi, cũng không biết đến tình trạng gì rồi.

Thẩm Niệm: Âm thầm quan sát.

Jpg

Đinh Hạ Vân buồn bực, chị Niệm bình thường không thấy nhiều chuyện, sao hôm nay lại xem đến hưng phấn vậy, cảm giác như hận không thể xông tới thật gần quan sát?

Thẩm Niệm dựng lỗ tai nghe, động tác đi đường đều chậm lại.

Chỉ nghe người đàn ông ở kia nói: "Tô Điềm, đàn ông không chịu đựng được dụ hoặc là chuyện bình thường, tôi và cô quen nhau mấy năm rồi, nhưng đụng chạm thôi cô cũng không cho tôi chạm vào, tôi dù gì cũng là đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý bình thường chứ!"

Thẩm Niệm: "..."

Đinh Hạ Vân: "..."

Ọe, cho phép cô được nôn một chút..