Cảnh Từ vốn là tiêu điểm của cả lớp, bị Doanh Kiêu làm vậy, gần như ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn lên hai người.
Các nam sinh ở hàng sau điên cuồng vỗ bàn, huýt sáo ầm ĩ. Các nữ sinh cũng tụ tập thì thầm, ánh mắt nhìn về phía bọn họ phát sáng khiến người ta sợ hãi. Gương mặt Cảnh Từ nóng bừng, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Cậu hung dữ trừng Doanh Kiêu: "Cậu thả tôi ra!" Doanh Kiêu cười khẽ: "Sao? Không phải cậu nói là có thể cầm à?" Cảnh Từ lập tức phản bác: "Tôi không nói thế!" Hà Chúc thấp thỏm xem hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được, cẩn thận kéo Doanh Kiêu: "Anh Kiêu, buổi chiều Cảnh Từ còn phải thi nữa." Doanh Kiêu lạnh lùng nhìn y: "Tao thì không thi chắc?" Sao giống nhau được? Hà Chúc còn chưa nói câu này, Trịnh Khuyết ở cạnh đã chen lời: "Đúng đúng, anh Kiêu, có chuyện gì thì thi xong lại nói. Hôm nay Cảnh Từ bị mụ phù thủy bắt nạt..." Doanh Kiêu chợt nhìn về phía gã: "Ai?" Trịnh Khuyết thành thật kể lại tình huống xảy ra ban sáng, nói tiếp: "Mày không biết đâu, nếu không phải Cảnh Từ tránh nhanh, cả bài thi sẽ phải bỏ hết." "Thật có gan." Doanh Kiêu dùng sức nắm tay phải, thản nhiên nhìn Cảnh Từ: "Sáng nay tôi đã nói gì? Bị bắt nạt mà không lên tiếng à?" Hắn khẽ nghiến răng: "Chỉ biết cứng với tôi thôi." "Cũng không có gì đâu." Cảnh Từ giãy một lúc, thấy mình thật sự không tránh thoát được bèn dứt khoát không nhúc nhích nữa. Nhắc đến Trương Tĩnh, ngữ khí của cậu vẫn bình tĩnh như trước: "Sau khi có kết quả thì dùng kết quả để nói chuyện." "Cậu thật rộng lượng." Doanh Kiêu cười nhạo, ngón tay nắm chặt tay Cảnh Từ rồi buông ra. "Nếu còn có lần sau..." Hắn mập mờ nói một câu: "Xem tôi xử lý cậu thế nào." Cảnh Từ nghe không hiểu ý hắn, cũng lười truy hỏi đến cùng. Sau khi Doanh Kiêu buông ra, cậu lắc lắc bàn tay bị nắm đến tê dại rồi nằm nhoài lên bàn ngủ bù. Buổi chiều thi môn Toán, lần này giám thị phòng thi của Cảnh Từ không phải Trương Tĩnh, mà là hai thầy giáo. Cầm lấy đề thi, theo thường lệ, Cảnh Từ viết tên và lớp trước rồi mới bắt đầu đọc đề. Bài thi cũng không khó, với Cảnh Từ, nó thậm chí còn có thể coi là đơn giản. Cảnh Từ cầm bút, tính toán kỹ càng rồi bắt đầu làm bài. Khéo làm sao, lần này Trương Tĩnh là giám thị phòng Doanh Kiêu. Trương Tĩnh vẫn mang theo mấy lý lẽ cũ —— "Các em thi trung thực cho tôi! Nếu bị tôi phát hiện có tình huống gian lận thì ghi sổ là nhẹ đó!" "Bình thường không cố gắng, lúc thi mới ra sức thì có làm được gì không!" Hà Chúc và Doanh Kiêu thi cùng một phòng, Trương Tĩnh vừa xuất hiện, y đã thầm than "không ổn" trong lòng. Buổi trưa, sau khi nghe việc Trương Tĩnh làm với Cảnh Từ, sắc mặt Doanh Kiêu biến đen như đáy nồi đồng vậy. Lúc ấy Hà Chúc còn nghĩ, may là bọn họ không gặp được mụ phù thủy Trương Tĩnh. Tuyệt đối không ngờ đến, người tính chẳng bằng trời tính, mọi thứ thật trùng hợp, Trương Tĩnh thành giám thị của bọn họ. Trông thấy Trương Tĩnh rảnh rỗi cúi đầu đếm bài thi, Hà Chúc khom lưng như mèo, yên lặng chạy tới chỗ Doanh Kiêu. Y nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp: "Anh Kiêu, mày kiềm chế chút nhé." Doanh Kiêu mỉm cười nhìn y, không nói gì. "Em học sinh kia đang làm gì thế?" Hà Chúc người béo thân rộng, cực kỳ nổi bật bắt mắt. Cặp mắt của Trương Tĩnh lại tinh tường, liếc mắt là thấy y, lập tức nổi giận: "Còn định thi không hả? Không muốn thi thì cút ra ngoài!" Hà Chúc lạnh lùng nhìn bà ta rồi trở về vị trí của mình, dùng sức lớn kéo ghế ra. Động tác của y quá mạnh, kéo cái bàn dời chỗ theo. Chân bàn ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai. "Em kéo cho ai xem hả?" Trương Tĩnh tức khắc xông về phía y như gà chọi: "Em ở lớp nào? Thái độ gì thế!" Hà Chúc nheo đôi mắt híp bự, ngẩng đầu nhìn bà ta: "Lớp 11/7, sao?" Trương Tĩnh cười lạnh: "Em không biết kéo ghế à?" Hà Chúc cười hì hì: "Đúng vậy nha. Nếu không em đứng dậy, cô kéo giúp em một chút để làm mẫu nhé?" "Em!" Trương Tĩnh tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng. Bà ta chỉ vào Hà Chúc, vừa định chửi ầm lên thì thầy giám thị đi cùng bước tới: "Được rồi, cô Trương, đã đến giờ thi." Trương Tĩnh vốn không muốn nhịn, nhưng nghĩ lại, không ít học sinh 11/7 có bối cảnh gia đình lớn, bình thường nói vài ba câu thì không sao, nếu là thật sự làm lớn mấy chuyện vặt này, hẳn sẽ không dễ kết thúc. Bà ta tức giận trợn mắt nhìn Hà Chúc, không cam lòng không tình nguyện mà nhấc chân trở về bục giảng. Trong phòng thi của Doanh Kiêu, 11/7 chiếm không ít chỗ. Những người này đọc đề toán như xem thiên thư, điền đáp án lung tung xong, chọn vài câu đơn giản để trả lời, sau đó nằm bò ra bàn đi ngủ. Bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh. Trương Tĩnh ngồi trên bục giảng cao và nhìn chằm chằm bên dưới, không thả lỏng dù chỉ một giây. Doanh Kiêu ngước mắt lia nhanh qua bà ta. Sau đó hắn xé một mẩu giấy ra từ tập nháp, cắn rơi nắp bút viết lên trên giấy mấy chữ, vo viên thành cục rồi chậm rãi ném xuống giữa hai hàng ghế. Trương Tĩnh bật dậy, tự cảm thấy cuối cùng mình đã bắt được kẻ gian lận. Bà ta hùng dũng hiên ngang giẫm giày cao gót tới, rồi xoay người nhặt mẩu giấy nhỏ kia lên. Khóe miệng Doanh Kiêu hơi nhếch. Hà Chúc ngồi chếch đằng sau Doanh Kiêu, sớm đã thấy động tác của hắn nên lập tức sốt ruột. Trong lòng thầm nghĩ, có phải anh Kiêu hóa ngốc rồi không, gian lận bị bắt mà còn cười. Đây là lúc cười à?! Chẳng lẽ không phải là nên xông lên, đoạt tờ giấy lại trước rồi mới nói sau à?! Hà Chúc nôn nóng ngồi đó, Trương Tĩnh thì đắc chí vừa lòng. Cuối cùng cũng bắt được một đứa. Đám học sinh dốt này được nuông chiều quá, nếu sớm gặp được bà, bảo đảm bà sẽ chỉnh đốn bọn bất tài này trở nên dễ bảo. Trương Tĩnh vừa nghĩ vừa mở cục giấy ra. Một giây sau, bà ta xanh mặt. Tờ giấy không bị vò quá chặt, nếp gấp bên trên không nhiều. Trên mặt giấy trắng tinh nhẵn bóng có năm chữ to viết bằng bút nước đen: Kẻ đọc là kẻ ngu. Trương Tĩnh tức giận trắng bệch cả mặt, toàn thân run rẩy. "Em..." Bà ta chỉ vào Doanh Kiêu, bờ môi rung rung không nói thành lời. Thầy giáo giám thị cùng bà thấy thế bèn đi tới. "Sao thế? Thật sự gian lận? Ôi, cô Trương đừng..." Lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, câu nói kế tiếp im bặt. Ông nhìn Doanh Kiêu với vẻ mặt phức tạp, cũng chẳng nói ra lời. "Em..." Trương Tĩnh rốt cuộc đã bình thường lại, giận dữ chất vấn Doanh Kiêu: "Em ở lớp nào? Tên là gì? Đứng dậy cho tôi!" Doanh Kiêu ngồi trên ghế không nhúc nhích, mỉm cười nhìn Trương Tĩnh: "Lớp 11/7, Doanh Kiêu. Làm sao? Không có chuyện gì khác thì thôi, em phải thi tiếp đây." Trương Tĩnh suýt nữa phụt một búng máu. Tay bà ta run run đập tờ giấy lên bàn Doanh Kiêu, rát họng gào to: "Đây có phải là của em không? Phải không?!" "Đúng rồi." Doanh Kiêu tiếp tục mỉm cười: "Cô à, em không gian lận." Đúng! Đúng là không gian lận, nhưng đây là mắng bà! Trương Tĩnh vươn tay muốn kéo Doanh Kiêu: "Em, em đi ra ngoài cho tôi!" Doanh Kiêu lách mình trách khỏi tay bà ta, nhíu mày: "Tại sao?" Trương Tĩnh còn muốn nói nữa thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phùng Mậu dẫn vài giáo viên khác đến. Khi lão tuần tra các phòng thi, cách rất xa đã nghe thấy tiếng hét của Trương Tĩnh: "Đã xảy ra chuyện gì?" "Thầy quản sinh!" Trương Tĩnh lập tức như tìm được chỗ dựa, cộp cộp cộp chạy tới cạnh Phùng Mậu rồi đưa tờ giấy cho lão: "Thầy xem đi! Thầy xem đi! Học sinh 11/7 làm cái gì trong phòng thi?!" "Tốt, gian lận bị bắt đúng không?" Phùng Mậu nhận tờ giấy, cười lạnh rồi cúi đầu nhìn: "Để tôi xem trên giấy viết cái gì..." Không chờ Trương Tĩnh kịp ngăn, lão đã híp mắt, chậm rãi nói: "Kẻ đọc là kẻ ngu..." "Kẻ đọc là kẻ ngu?!" Mặt Phùng Mậu cũng tái mét. Nhất thời, trong phòng yên tĩnh nghe thấy cả tiếng kim rơi. Ngay sau đó, từng tiếng cười hì hì không bị khống chế mà vang lên bốn phương tám hướng. Mấy giáo viên theo sau Phùng Mậu cũng quay đầu nén cười. Hà Chúc nghẹn cười mặt đỏ bừng, chân tâm thật lòng giơ ngón tay cái lên với Doanh Kiêu. Đúng là anh Kiêu nhà mình vẫn cool ngầu nhất ha. "Là của ai?! Đây là của ai?! Phùng Mậu cắn răng: "Đứng ra cho thầy! Thầy..." "Của em, sao ạ?" Doanh Kiêu đứng lên, mở to mắt nhìn lão: "Em gian lận à?" Khoảnh khắc Phùng Mậu trông thấy hắn, mí mắt giật một cái. Tại sao lại là cậu ta?! Tại sao vẫn là cậu ta?! Tại sao luôn là cậu ta?! Trương Tĩnh vẫn đang không ngừng lẩm bẩm cằn nhằn: "Học sinh như vậy thì nhất định phải xử lý! Thể thống gì chứ, coi kỳ thi là cái gì..." Phùng Mậu phiền muộn, hận không thể cho bà ta một bàn tay! Mình đọc được thì cũng thôi, còn đưa tờ giấy cho lão đọc! Đây không phải là rắp tâm bẫy lão à?! Phùng Mậu hít sâu một hơi, nhìn Doanh Kiêu: "Em... Đi ra." "Em còn chưa làm xong bài thi." Doanh Kiêu lười biếng dựa lên tường: "Làm không hết, nhỡ đâu kéo thấp điểm trung bình của lớp bọn em thì phải biết sao đây?" Phùng Mậu tự nhủ trong lòng, điểm bình quân lớp kia mà còn cần kéo thấp hả! Nhưng lão vẫn luôn sợ Doanh Kiêu một cách khó hiểu. Sau khi do dự vài giây đồng hồ, dưới ánh nhìn không dám tin của Trương Tĩnh, lão nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này: "Được rồi, vậy em thi cẩn thận vào, đừng có làm những động tác nhỏ này nữa. Có điều việc này chưa xong đâu, thầy sẽ báo cho chủ nhiệm lớp các em!" Nói xong, lão quay người rời đi như bị chó rượt. Doanh Kiêu thản nhiên ngồi xuống, tay phải nhàn nhã xoay bút. Đối đầu với ánh mắt phẫn nộ của Trương Tĩnh, hắn cười khiêu khích một tiếng, chọc Trương Tĩnh tức giận ngã ngửa. "Ha ha ha ha ha ha ha bọn mày không được ngắm gương mặt tái mét của Trương Tĩnh lúc ấy, cái bài hát kia thế nào nhỉ? "Tôi nghe giọt mưa rơi xuống thảm cỏ xanh xanh(1)", giống như là thảm cỏ xanh xanh, ha ha ha ha ha." (1) Lời bài hát"May mắn bé nhỏ" của Hebe, OST phim Our times. Hà Chúc là kẻ không kín miệng, vừa thi xong trở về lớp, y đã kể việc này cho bọn Trịnh Khuyết nghe. Bành Trình Trình cũng không kìm được, toét miệng cười lớn. Sau khi được nghe kể, những học sinh khác trong 11/7 cũng cười như điên. Cảnh Từ vốn đang ngồi tại chỗ và yên lặng làm bài, khi nghe thấy loạt hành động của Doanh Kiêu thì tưởng tượng bộ dạng hắn uể oải ném giấy, cậu bất giác cong cong khóe môi. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Cá thật dễ câu.