Xuyên Thành Nam Phi Pháo Phôi Của Ngốc Vương Gia

Chương 8: 8 8 Tuổi Ánh Trăng Mê Người!

Edit: Bún Bò.

Beta: xiaosiwoaini, nnminhchauu.

_____

(*) Gốc là "Ánh trăng liêu nhân" có nghĩa là: Ánh trăng mờ ảo đẹp đẽ, khiến lòng người thanh bình.

Cũng có nghĩa là: cám dỗ, khiêu khích khiến người ta mê muội như ánh trăng.

Trong Lan Nguyệt Các, nghe xong báo cáo của ám vệ.

Theo động tĩnh truyền đến ở cách vách, cửa bị mở ra đóng lại.

Kinh Úc nhắm mắt.

Lúc này đầu hắn vô cùng nóng, nhưng trên người lại chảy mồ hôi lạnh, hắn liếc nhìn cửa sổ chưa khép lại nhưng không đứng dậy đóng.

So với những năm khổ cực trong lao tù, chút đau ốm này tiểu Úc Vương gia không để vào mắt, tắt đèn xong thì đi ngủ.

——

Lại một ngày mới, tiếng chim thanh thúy vang vọng giữa buổi sáng yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai.

Nắng sớm mơ màng xuyên qua tán lá rậm rạp, từng tia rọi vào khung cửa sổ.

Chỉ thấy lông mi người trên giường hơi rung rung, sau đó bất động, một lúc lâu sau mới chậm chạp mở ra, tia nắng nhu hòa lơ đãng chiếu vào mặt anh, nhìn qua đặc biệt ôn hòa.

Nằm trên giường một lúc, anh lười biếng duỗi eo rồi ngáp một cái "Aaaaa" thật dài.

"Vương phi, người tỉnh rồi?"

Đột nhiên nghe thấy âm thanh, Tô Mạch giật mình không ngáp nữa, anh theo hướng tiếng nói nhìn sang: "Sáng tinh mơ, ngươi đến đây làm gì?"

"Tiểu nhân sợ lúc Vương phi dậy không có người hầu hạ nên mới đến sớm".

Tô Mạch thầm nghĩ, anh là một người đàn ông trưởng thành, hầu hạ cái gì mà hầu hạ.

Nhưng nghe Nhạc Đồng nói như vậy, thì chắc là nguyên chủ trước đây được hầu hạ tận giường từ miếng ăn đến giấc ngủ, vì không muốn bị hoài nghi, anh đành phải nói: "Ừ, ngươi đến đúng lúc, bổn cung vừa mới thức dậy".

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tô Mạch ngồi trước gương đồng, tùy ý cho Nhạc Đồng chải tóc, chuyện như rửa mặt súc miệng anh có thể tự làm, nhưng tóc tai...

Anh thật sự bất lực.

Nhìn gương mặt xa lạ trong gương đồng, Tô Mạch đột nhiên nhớ đến lúc gặp Tần Mặc.

Suy nghĩ một lúc, anh vẫn nói chuyện đêm qua gặp Tần Mặc cho Nhạc Đồng, anh không biết gì về chuyện này, hiện giờ chỉ có Tần Mặc và Nhạc Đông biết rõ mọi chuyện.

Anh thăm dò một số chuyện từ Nhạc Đông, về sau Tần Mặc lại đến gặp anh thì cũng dễ ứng phó.

Nhạc Đồng nghe xong thì dừng tay: "Vương phi đêm gặp Tần Mặc?"

Tô Mạch gật gật đầu, cũng không lảng tránh: "Đúng vậy"

Nhạc Đồng làm việc từ trước đến nay luôn có chừng mực, hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, nhưng nghe Vương phi lạnh nhạt nói xong, y có chút nóng giận.

Chỉ vì muốn giải quyết chuyện này mà y đã rối bời rất lâu.

Y trầm mặc một lát rồi mới chậm rãi nói: " Vương phi hiện giờ đối với Tần Mặc..."

Tô Mạch vẫn chưa chú ý đến biểu tình của Nhạc Đông khi nhắc đến Tần Mặc, chậm rãi: "Từ nay về sau hắn là phò mã của An Bình quận chúa, ta là Úc Vương phi của Bắc Tấn, chỉ thế mà thôi."

Đúng là như vậy, bất luận là với nguyên chủ hay với anh, đây đều là lựa chọn tốt nhất, giữa tình yêu và quyền lợi, Tần Mặc lựa chọn quyền lợi, nếu nguyên chủ không gả cho Úc Vương thì có thể làm lại, nhưng bây giờ cả hai đều đã kết hôn, còn dây dưa như vậy cũng không ra gì.

Nhạc Đồng là người thông minh, hắn nghe đến đây là hiểu, lại nhìn Tô Mạch có chút bần thần.

Nghi hoặc trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp.

Người trước mặt tuy vẫn là điện hạ, nhưng cũng không phải điện hạ.

Y đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, điện hạ thích ăn gì, mặc gì, thậm chí là cái nhíu mày, một ánh mắt, y đều nhớ kỹ, tuyệt đối không thể nhận sai.

Y biết điện hạ thích ăn ngọt, không thích ăn cay, mỗi đêm trước khi ngủ đều uống một ly rượu, nhưng người trước mặt lại thích ăn cay như mạng, tối hôm qua còn bảo phòng bếp làm một món ăn lạ tên là cá kho, rõ ràng cá đã được phết rất đỏ rồi, nhưng người trước mặt lại nói chưa đủ cay, chưa kể đến việc ăn mặc, điện hạ hiện tại thích quần áo thanh nhã, mà điện hạ nhà y lại thích mặc quần áo sáng màu diễm lệ.

Bởi vì không thể thừa nhận sự thật này, Nhạc Đồng vẫn tự an ủi chính mình là do điện hạ đến chỗ lạ, chưa thích ứng được, thay đổi yêu thích có thể nhắm mắt bỏ qua.

Nhưng hôm nay, chính mắt nhìn thấy điện hạ nói ra hai chữ Tần Mặc kia, y liền biết, người trước mắt không phải điện hạ nhà hắn.

Điện hạ nhà y chưa bao giờ gọi tiểu hầu gia như vậy, cũng không cho phép người bên cạnh gọi thẳng tên tiểu hầu gia, càng không bao giờ cùng người khác nói về tiểu hầu gia.

Thật ra có thể phát hiện từ việc ngọc bội kia, điện hạ nhà y tuyệt đối không giao đồ của tiểu hầu gia tặng cho người khác, chứ đừng nói đến vứt bỏ.

Y vốn là một nam kỹ, là điện hạ chuộc y ra, cho y ăn, cho y mặc, cho y nơi ở, cho y đi lại, dù những năm gần đây không thiếu lần bị đánh bị phạt, nhưng đã theo điện hạ nhiều năm như vậy, sao có thể không có chút cảm xúc nào.

Việc đã đến nước này, cũng không phải cảm xúc của y đã thay đổi, nhưng cả đời y nhấp nhô như lá trôi sông, vất vả lắm mới có một chỗ để ở lại, chỉ cần không có gì uy hiếp đến y thì người trước mặt là ai với y mà nói cũng không quan trọng, y chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.

Mặc đồ chỉnh tề xong, Tô Mạch lập tức đi ra ngoài.

Nhạc Đồng phục hồi tinh thần, cũng vội vàng đi theo.

Lúc cửa được mở ra, khí trời buổi sớm cùng hương hoa tràn vào phòng, Tô Mạch cảm thấy trước nay bản thân chưa từng được tự do, dù hiện tại tình cảnh không tốt, nhưng cũng không cần thức khuya dậy sớm vội vàng làm việc, vội vàng kiếm tiền, không có ốm đau, không có trách nhiệm đè nặng đến không thở nổi.

Anh cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành, cuối cùng cũng có thể vì chính mình mà sống một lần.

Nhớ tới vết thương trên người Kinh Úc, anh đi đến Hiên Triệt Điện.

Bọn thị nữ nhìn thấy Tô Mạch tới, tất cả đều cung kính khom người hành lễ, bộ dáng so hôm qua tất nhiên là cung kính hơn nhiều.

"Vương phi!"

Tuy nói cung là cung kính hơn, nhưng so với hôm qua, hạ nhân trong phủ sau một đêm đã ít đi phân nửa.

Nguyên nhân là do hôm qua Vương phi vào cung diện Thánh rồi tự mình trở về phủ, người trên phố lập tức truyền tai nhau bảo Vương phi đột nhiên phát bệnh, thiếu chút nữa đã động thủ giết mệnh quan triều đình.

Cứ tưởng chỉ là lời đồn bậy, nhưng hôm nay hạ nhân trong phủ đều được người quen trong cung xác nhận.

Bởi vậy hiện giờ hầu như toàn bộ Bắc Tấn đều đã biết Vương phi mười ngày thì có chín ngày phát bệnh, lúc phát bệnh còn muốn giết người, mệnh quan triều đình cũng dám xuống tay, chưa kể còn là ở trước mặt đương kim Thánh Thượng, lúc tin đồn truyền đến đây, tất cả hạ nhân trong phủ đều hoảng sợ, những người không ký giấy bán thân đều chạy đi hết, còn những người ký thì đều phải ở lại.

Lúc trước bởi vì Úc Vương bị ngốc, mọi người đều không xem chuyện ký giấy bán thân là chuyện quan trọng, tất cả chỉ nghĩ đến việc chiếm lợi ở Úc vương phủ, sáng nay mới nhớ đến, lại sợ Vương phi đang ở đây, bọn họ không dám lục soát đồ trong phủ của Vương gia, không có giấy bán thân, bọn họ cũng không dám ra khỏi phủ, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng Vương phi đừng nổi điên giết mình.

Tất cả hạ nhân đều đứng quanh trước cửa phòng của Tô Mạch, nhưng không ai đứng trước cửa phòng của chủ nhân Úc Vương phủ, Tô Mạch hơi nhíu mày, hôm qua rõ ràng anh đã bảo quản gia sai hai hạ nhân đứng trước cửa phòng của Kinh Úc để phòng ngừa chuyện hôm qua, nhưng hiện tại đâu hết rồi?

Nhạc Đồng là người tinh ý, lập tức nhận ra Tô Mạch không vui, y nhìn đám hạ nhân ở phía sau rồi hỏi: "Trước cửa phòng Vương gia vì sao không người trông coi hầu hạ?"

Bọn hạ nhân ngươi xem ta ta xem ngươi thế nhưng lại không có ai trả lời, Tô Mạch nhắm mắt, cố nén giận, anh tự nhận bản thân trước kia rất ít khi nổi nóng, nhưng mà cái chuyện nói một đằng làm một nẻo, ăn ở như người bình thường lại làm việc không giống con người thế này(*), nếu không chấn chỉnh bây giờ thì sau khó mà quản nữa.

(*) câu gốc là "吃人饭却不干人事", nếu không phải em mình nói thì mình cũng không biết nó là câu dùng để chửi, nhưng tra baidu xong thì cũng không biết nên dịch thế nào.

Đại loại là nói về kẻ trong ngoài bất nhất, nói một đằng làm một nẻo, xảo quyệt tinh ranh, rõ ràng sinh hoạt giống như những người khác nhưng lại làm những việc của súc vật, không đáng tin cậy.

"Quản gia đâu? Quản gia đang ở đâu?"

Nhìn lướt qua đám hạ nhân nhưng không thấy quản gia trong đó, Tô Mạch đẩy cửa bước vào Hiên Triệt Điện.

"Đi tìm quản gia đến đây".

Giọng nói của anh lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến người khác run rẩy, hạ nhân ở đây đều cúi đầu, không dám đáp lại cũng không dám làm gì, cuối cùng cũng có người lá gan hơn lớn đứng ra cúi người: "Nô tỳ lập tức đi, Vương phi chờ một lát!"

Tô Mạch vừa bước vào đã phát hiện có chuyện không ổn, bọn họ đứng trước cửa ầm ĩ rất lâu, đáng lẽ ra Kinh Úc đã bị đánh thức rồi mới đúng, nhưng lúc này Kinh Úc vẫn bất động nằm im một chỗ.

Ý thức được gì đó, anh bất giác tăng nhanh bước chân, lúc đến gần mới phát hiện, hai má Kinh Úc đỏ bừng bừng, lông mày anh tuần hơi nhíu lại, thấy người đến thì cố gắng mở mắt ra nhìn, sau đó lại nhắm chặt.

Tô Mạch vội vàng vươn tay chạm vào trán Kinh Úc, lập tức giật mình.

Sao có thể nóng như vậy?

Đêm qua không phải vẫn còn tốt sao?

Không cần nghĩ nhiều, anh vội vàng bảo Nhạc Đồng đi gọi đại phu.

Nếu còn tiếp tục sốt như thế này nữa thì người nọ có khi sẽ càng ngốc, cũng trách anh bất cẩn nên tối qua mới không đến xem.

Đại phu chưa kịp tới thì quản gia đã tới trước, nhưng giờ phút này Tô Mạch không còn tâm trạng lo chuyện khác.

Đầu tiên anh bảo thị nữ bê chậu nước đến, động tác thuần thục đặt khăn mặt vào, chuyện anh giỏi nhất chính là chăm sóc người khác, dù sao thì từ lúc mười tuổi anh đã bắt đầu chăm sóc em gái của mình.

Có lẽ cảm thấy trên trán có vật lạ, Kinh Úc chậm rì rì mở mắt, yếu ớt nhìn người trước mặt.

Tô Mạch thấy hắn mở mắt thì nhẹ nhàng thở phào, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ngươi phát sốt, ta đang giúp ngươi hạ nhiệt"

Kinh Úc mấp máy môi, giọng điệu mềm như bông, nói: "Lan Quân, ta đau lắm, còn rất lạnh".

Đau?

Tô Mạch vội vàng buông tay trong khăn xuống: "Vương gia bảo đau sao?"

Kinh Úc bất lực gật đầu, nhìn rất thống khổ: "Đúng".

Tô Mạch chỉ có thể tự trách mình quá mức bất cẩn, nhìn Kinh Úc thống khổ như vậy, trong lòng anh áy náy vô cùng, không tự giác nhẹ giọng, nói:"Ta có thể xem miệng vết thương của Vương gia không?"

Kinh Úc nhẹ gật đầu, giống như không có sức để nói.

Được cho phép, Tô Mạch mới bắt đầu thật cẩn thận vén chăn lên.

Sau khi chăn được vén lên hết, anh mới thấy áo ngoài màu trắng đã loang lổ vết máu, rõ ràng những vết thương dưới lớp áo đã chảy máu rất nhiều.

Tô Mạch không biết xử lý loại vết thương này, chỉ có thể lấy khăn sạch dịu dàng lau máu chảy từ băng gạc ra, nhẹ giọng an ủi: "Lỗi do ta quá sơ suất, đại phu sắp tới rồi, Vương gia cố gắng chịu đựng một chút".

Kinh Úc nhẹ nhàng gật đầu: "Được".

Cũng may không cần chờ lâu, Nhạc Đồng đã trở về cùng đại phu.

Nhìn hai người đang thở hổn hển, Tô Mạch nghĩ có lẽ bọn họ đã chạy vội đến đây, lập tức tán dương hiệu suất làm việc của Nhạc Đồng.

Ban đầu đại phu không muốn đến Úc Vương phủ khám bệnh, nhưng lại không cầm lòng được số bạc mà người ta đưa ra, cuối cùng lão nhanh chóng cầm bạc rồi vội vã chạy đến.

Nhưng khi nghe thấy người gọi lão là Vương phi, lòng lão đã bắt đầu sợ hãi, chân cũng không nhịn được mà run rẩy.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, nếu lúc này đổi ý, có khi lão không thể bước chân ra khỏi Vương phủ, nghĩ như vậy, đại phu cẩn thận đi theo.

Nhưng Tô Mạch không chờ được nữa, anh đứng lên nhường chỗ ngồi, nhìn đại phu đang chậm chạp đi vào, nói: "Đại phu, phiền ngươi nhanh chân lên, hắn sốt rất nặng".

Đại phu chủ là thường dân, chưa từng xem bệnh cho hoàng thân quốc thích, nghĩ đến lời đồn trên phố, lão cúi đầu bước nhanh hơn.

"Đại phu, mau xem cho hắn, vết thương của hắn vẫn luôn đổ máu".

Đại phu nghe vậy thì nhìn sang, không nhịn được hít một hơi khí lạnh, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an.

Lời đồn trên phố hóa ra là sự thật, Úc Vương phi trong đêm tân hôn quả thật đã nổi điên làm thương Úc Vương.

Nhưng lúc này Úc Vương phi sao lại vội vàng lo lắng như vậy?

Dù tò mò, nhưng đại phu càng quý mạng mình hơn, nơm nớp lo sợ đi đến trước giường, đặt hòm thuốc xuống, giúp Úc Vương bắt mạch.

Sau khi chẩn trị xong, đại phu xoay người, đi đến trước mặt Tô Mạch rồi quỳ xuống.

"Vương phi, Vương gia đang bị cảm lạnh, hơn nữa còn không kịp thời chữa trị, cho nên lúc này mới..." Đại phu không nói tiếp.

Không dám nói tiếp nguyên do vì vết thương trên người Vương gia bị nhiễm trùng.

Tô Mạch làm sao không hiểu, nhưng anh không nói thẳng, chỉ hỏi:"Vết thương trên người Vương gia..."

Đại phu trả lời: "Vết thương trên người Vương gia tuy nhìn nghiêm trọng, nhưng chỉ là thương ngoài da, lát nữa tiểu nhân sẽ viết mấy phương thuốc, kết hợp uống thuốc với dùng thuốc bôi, Vương gia cát nhân thiên tướng(*), sẽ sớm khỏi bệnh, Vương phi không cần quá lo lắng."

(*) Có câu khác là "Cát nhân tự hữu thiên tướng" hoặc "Cát nhân thiên tướng ắt rày vững an".

Cát nhân = người tốt, thiên tướng = trời giúp.

Người tốt ắt có trời giúp, trời giúp ắt được bình an.

Tô Mạch gật đầu, nhưng không thể không lo lắng được: "Vậy làm phiền đại phu, hiện giờ trong phủ không có y sư(*), hạ nhân thì không kinh nghiệm, bổn vương phi không yên tâm, mấy ngày này còn nhờ đại phu chú ý nhiều hơn, chờ ngày Vương gia khỏi hẳn, bổn vương phi chắc chắn sẽ tạ ơn bằng số tiền lớn".

(*) Tương đương với bác sĩ thường trú, bác sĩ nội trú, bác sĩ tư nhân.

Đại phu vô cùng sợ hãi, vội nói: "Không phiền, không phiền, tiểu nhân lập tức đi sắc thuốc cho Vương gia".

Tô Mạch gọi đại phu lại: "Không vội, đại phu trước hết xem thương thế trên người Vương gia đã, giúp Vương gia bôi thuốc, bổn vương phi chân tay vụng về sợ không cẩn thận làm Vương gia bị thương".

Đại phu lúc này hận không thể tát cho mình một cái, lão thế mà lại quên bôi thuốc, lúc phục hồi tinh thần thì vội vàng dập đầu bồi tội: "Vương phi thứ tội, tiểu nhân nhất thời khẩn trương nên mới..."

"Không sao, đại phu không cần đa lễ, mau nhìn giúp Vương gia".

Nghe vậy, đại phu lúc này mới đứng lên, xoay người sang giúp Vương gia thay thuốc.

Đại phu rất cẩn thận giúp hắn gỡ băng gạc, thay hắn rửa sạch miệng vết thương.

Tuy đã cố gắng cẩn thận nhưng vì có máu đọng lại nên da thịt cũng dính vào băng gạc, băng gạc vốn màu trắng giờ đã bị máu nhuộm đỏ, đại phu không dám kéo mạnh băng gạc, chỉ có thể dùng kéo cắt từng chút một.

Tô Mạch đứng một bên nhìn mà tim không khỏi run lên, anh từ nhỏ đã sợ đau, bởi vậy từ trước tới nay, cho dù là cảm mạo hay phát sốt, anh cũng không đến bệnh viện, nếu không chịu được nữa thì sẽ uống thuốc ngủ rồi ngủ một giấc, qua mấy ngày là ổn, vậy mà về sau lại khám ra bệnh nan y.

Vì em gái nhỏ liên tục yêu cầu, anh không thể không nằm viện điều trị một khoảng thời gian, hiện tại Tô Mạch nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, mỗi ngày đều phải cắm kim tiêm với thở bằng oxy, sau còn điều trị bằng hoá chất, bây giờ nhìn lại mới thấy, so với chết, anh càng sợ đau hơn.

Anh chịu không nổi cái loại tra tấn này.

Huống hồ thời hiện đại còn có gây tê, nhưng Kinh Úc lại chỉ có thể chịu đựng, phải đau đớn đến mức nào!

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, đại phu lại tới trước mặt Tô Mạch: "Vương phi, tiểu nhân đã xử lý xong vết thương của Vương gia, bây giờ tiểu nhân lập tức đi xuống sắc thuốc, Vương gia uống thuốc để hạ sốt xong thì sẽ không có chuyện gì".

Tô Mạch gật đầu, ý bảo đại phu nhanh đi sắc thuốc.

Bản thân thì cầm lấy khăn trên trán của Kinh Úc, thay bằng cái mới.

Nhạc Đồng thấy thế thì tiến lên hỗ trợ, nhưng lại nghe Tô Mạch nói: "Ngươi đi xuống dạy nhóm người kia quy củ, chuyện ngày hôm nay ta không muốn thấy lần sau".

Nhạc Đồng gật đầu: "Tiểu nhân lập tức đi làm".

Cũng may đại phu rất cật lực, không bao lâu đã bưng thuốc đến.

Vốn còn lo Kinh Úc vì quá sốt mà không uống thuốc được, nhưng Tô Mạch chỉ gọi hai tiếng, Kinh Úc đã mở mắt.

Đầu tiên Tô Mạch chậm rãi đỡ Kinh Úc lên, rồi cầm lấy chén thuốc trong tay đại phu, múc một thìa thuốc đưa lên miệng thổi thổi, sau đó mới đưa sang, nhẹ giọng nói: "Vương gia, ngoan, trước hết uống thuốc đã, sau đó ngủ một giấc sẽ không khó chịu nữa".

Kinh Úc hơi ngước mắt nhìn Tô Mạch rồi nghiêng người uống thìa thuốc kia, cứ như vậy một thìa rồi một thìa, không lâu sau Kinh Úc đã uống sạch chén thuốc.

Đại phu nhìn đến choáng váng, không phải nói Vương phi tính cách cổ quái, động một cái là đòi chém đòi giết sao?

Rõ ràng hiện tại rất ôn nhu rất tốt bụng, xem ra mấy lời đồn đãi chỉ có thể tin một phần thôi!

_____

Chờ Kinh Úc tỉnh lại một lần nữa, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng dế kêu, ánh trăng nhu thuận xuyên qua song cửa sổ, nhẹ nhàng rót tia sáng nhàn nhạt xuống mặt đất.

Kinh Úc chậm rãi mở mắt, nến trong phòng không biết đã tắt từ lúc nào, hắn hơi nhúc nhích, phát hiện trên trán còn có cái khăn ướt đẫm, khăn không quá lạnh, hiển nhiên mới được thay không lâu.

Hắn nhíu mày cầm lấy cái khăn, trên trán lập tức lạnh lẽo.

Bởi vì thường xuyên cảnh giác, Kinh Úc rất nhanh đã nhận ra trong phòng còn có những người khác, có lẽ là theo bản năng mà hắn nhanh chóng cầm lấy chủy thủ ở dưới gối rồi ngồi dậy, chú ý quan sát chung quanh.

Nương theo ánh trăng, hắn nhìn thấy một người đang ngồi ở bàn cách đó không xa.

Chỉ thấy người nọ nghiêng đầu gục xuống bàn, chắc là ngủ rồi, sau khi nhìn rõ người nọ là ai, hắn mới buông chủy thủ trong tay xuống.

Cũng phải, trừ khi hắn cố ý, bằng không không ai trong phủ có thể vào Hiên Triệt điện.

Dưới ánh trăng, Kinh Úc gắt gao nhìn thẳng Tô Mạch đang yên bình ngủ trên bàn, nghi hoặc cùng khó hiểu càng ngày càng dấy lên trong lòng.

Tuy là hôm nay hắn sốt rất cao, vẫn luôn ở trong trạng thái mê man, nhưng cái gì nên nhớ hắn đều nhớ.

Đối với hắn mà nói, vết thương này không có gì đáng lạ, rõ ràng ngủ một giấc là ổn, một giấc không ổn thì hai giấc, không cần ầm ĩ làm quá lên như vậy.

Trong mắt người đời mà nói, hắn chỉ là một tên ngốc, dù khinh thường nhưng cũng không chấp với tên ngốc là hắn, nhưng hắn có tiếng là không bằng một đứa hạ nhân, sinh ra đã phạm Thiên Sát Cô Tinh(*), bởi vì cứu hắn, phụ hoàng không thể không giao ra binh quyền, chết thảm dưới kiếm quân phản nghịch, nhưng vẫn chưa đủ, mấy ngày sau mẫu thân cũng bởi vì hắn mà buộc treo cổ tự sát, bảo hộ hắn còn có cung nữ thái giám, Diệp tướng quân vì giúp hắn chắn một cái mạng mà bị cẩu hoàng đế nhẫn tâm giết hại.

(*) Đúng người đúng ngành rồi nhưng mà nói thật thì mình cũng không biết giải thích thế nào =))) Thiên Sát ngược với Thiên Đức, Thiên Đức giúp quan hệ gia đình/ bạn bè/ người thân được thuận lợi thì Thiên Sát lại ngược lại.

Thiên Sát ở mệnh cách hoặc vận hạn đều thường không có quý nhân phù trợ, bị người thân ghét bỏ.

Nếu Thiên Sát đi cùng với tứ cục xấu thì như bị cướp của, đi với Thiên Di thì nguy hiểm, nhưng nếu có sao Phúc tinh bên cạnh thì dễ thở hơn.

Thôi nói chung là ai phạm vào sao này sẽ thành sao chổi của tất cả mọi người, muốn hóa giải cũng không được.

Ngoài ra Bún Bò là mình có nhận xem bói tại facebook cá nhân nhé, hihi.

Đi đến hiện tại, sống đến bây giờ, trên lưng hắn đã đeo quá nhiều mạng người vô tội, bởi vậy dù một khắc (*) hắn cũng không dám nghỉ chân, vì có thể sống sót, mấy năm nay hắn đã giả ngu giả khờ, vứt bỏ tôn nghiêm, từng bước từng bước đi tiếp.

(*) 15 phút cho ai quên nhé.

Đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn mạng sống.

Tên ngốc sẽ không mời đại phu đến xem bệnh, đau cũng chỉ khóc lóc chứ không tìm thuốc để bôi, bị bệnh bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng, ốm đau nhanh khỏi ngược lại sẽ làm cẩu hoàng đế sinh ra nghi ngờ, bởi vậy hắn dần dần có thói quen nhẫn nại, có thói quen chịu đựng.

Chưa từng có ai chăm sóc hắn một cách đáng ngờ như vậy.

Lẳng lặng nhìn người đang gục trên bàn, Kinh Úc cảm giác trong lòng có chỗ nào đó đang rục rịch muốn ào ra, loại cảm xúc xa lạ này làm hắn vô thức cảm thấy hoảng hốt.

Lúc Kinh Úc còn đang xuất thần, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, hắn vội vàng nằm xuống.

Chỉ nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, bên ngoài bốn phương tám hướng đều là ám vệ, nếu có thể vào đây thì không phải người có thể đe dọa đến hắn.

Khi tiếng bước chân chậm rãi tới gần, chỉ còn giọng nói thì thầm phát ra từ chỗ bàn bên cạnh.

"Vương phi, ban đêm lạnh lẽo, thân thể người không chịu được gió, trở về ngủ trước đã, tiểu nhân có thể canh chừng nơi này".

Trong lòng Kinh Úc hừ lạnh một tiếng: Nực cười, toàn phủ trên dưới trong ngoài tất cả đều là ám vệ, bổn vương cần các ngươi canh chừng?

Nhưng hắn tiếp tục nín thở nghe lén.

"Không sao, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta còn có việc giao cho ngươi."

Không khuyên bảo được, Nhạc Đồng chỉ đành khoác áo choàng lên người anh.

"Vậy tiểu nhân cùng người trông, nào có đạo lý hạ nhân trở về nghỉ ngơi trong khi chủ nhân vẫn còn đang thức, tiểu nhân thân là người bên cạnh Vương phi, phải làm gương mới phải."

Tô Mạch thu áo choàng lại, cười khẽ: "Vậy đợi lát nữa Vương gia hạ nhiệt thì chúng ta về phòng, ngày mai ngươi dọn thêm cái giường đến đây".

"Vương phi muốn ở trong này?"

Tô Mạch gật đầu: "Ừm, không cần chạy qua chạy lại, đỡ phiền phức".

Thật ra anh muốn nói như thế sẽ không sợ Kinh Úc bị người khác khi dễ, cũng vừa lúc như ý hôn quân, một công đôi việc, bắn hai con chim.

__________

Lời người giám hộ: Đậu xanh, hôm nay xui xẻo dã man con ngan múa cột luôn ???? hết phạm thịt, mải chơi không thắp hương còn say cafe.

Cả người lâng lâng đau đầu buồn nôn muốn ngất mà chương này còn dài, phải tra nhiều câu nữa chứ ????, làm chương này từ 5h chiều đến giờ qua ngày mới luôn rồi mới xong.

Mà mong mọi người thông cảm, bạn beta cứng nhà mình mấy nay bận, nên chương này sẽ do một bạn mới trong nhà beta, có gì mọi người giơ cao đánh khẽ góp ý thiện lành nha.

Beta nnminhchauu nói rằng: Bả xem chuẩn đó mọi người, mại zô..