Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 106: Tâm Ma Ly Hồn

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Mục Trích vốn chỉ định thử một lần, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Thẩm Phụng Tuyết, trong lòng hắn có vẻ đã đoán được.

Hắn thấp giọng nói "Mục Trích thất lễ", nâng tay lên hướng vào đôi mắt dưới băng tiêu của Thẩm Phụng Tuyết tìm kiếm.

Động tác bình thường này lại khiến Thẩm Phụng Tuyết tựa hồ chấn kinh, lập tức rụt về sau, ngạc nhiên nói: "Làm càn!"

Khi Thẩm Cố Dung ngày thường làm mưa làm gió nói "Làm càn", Mục Trích chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu kia của y khiến người ta yêu thương lạ thường, nhưng một tiếng quát nhẹ của Thẩm Phụng Tuyết lại làm Mục Trích cứng đờ tại chỗ, không dám tiếp tục thăm dò phía trước.

Thẩm Phụng Tuyết nói xong mới kinh hãi phát hiện ra mình nói lỡ, hắn quay đầu đi, cắn môi thấp giọng nói: "Mục Trích, ngươi muốn làm gì?"

Tay Mục Trích vẫn duy trì tư thế thăm dò về phía hắn, trả lời đúng sự thật: "Ta muốn xem đôi mắt của ngài một chút."

Thẩm Phụng Tuyết đột nhiên khép lại lông mi, nói: "Mắt của người mù có gì đáng xem?"

Hắn kháng cự quá quyết liệt, Mục Trích đành phải rụt tay về, nhẹ giọng nói: "Mục Trích mạo phạm, Thánh quân thứ tội."

Hai tiếng 'Thánh quân' tựa một đòn nặng nề giáng lên người Thẩm Phụng Tuyết, cơ thể hắn hơi lảo đảo, khàn khàn nói: "Đủ rồi......"

Giọng hắn quá nhỏ, Mục Trích không nghe rõ, hắn cung kính đứng phía sau Thẩm Phụng Tuyết, nói: "Chưởng giáo cùng sư bá nói cũng không sai, Hàm Châu là địa bàn của ma tu, tuy rằng tu vi của ngài chỉ kém nửa bước nữa là thành Thánh, nhưng sương mù bên ngoài hiểm địa Hàm Châu lại có thể cắn nuốt tu vi nhân loại, nếu sơ sẩy khả năng chưa vào được Hàm Châu đã phải chết trong chướng ngại sương mù."

Vừa rồi Hề Cô Hành và Kính Chu Trần khuyên thế nào Thẩm Phụng Tuyết cũng không nghe, nhưng lời nói tương tự thốt ra từ miệng Mục Trích lại khiến ánh mắt Thẩm Phụng Tuyết hơi động đậy, xem vẻ hoảng hốt có vẻ đã nghe lọt.

Hắn hơi nghiêng đầu, con ngươi rũ xuống, có lẽ là không muốn để Mục Trích nhìn thấy đôi mắt hắn.

"Ta chỉ muốn......"

"Ta biết." Mục Trích nhẹ giọng nói: "Ly Canh Lan quả thực nên giết, nhưng hắn không đáng để ngài mạo hiểm đến mức đó."

Lông mi Thẩm Phụng Tuyết khẽ run lên.

Mục Trích đi lên trước, khuỵu một gối xuống đất, quỳ trước mặt Thẩm Phụng Tuyết, hơi ngẩng đầu, dịu giọng nói: "Thánh quân......"

Có lẽ nhận thấy Thẩm Phụng Tuyết không thích hắn gọi là 'Thánh quân', Mục Trích do dự một chút, mới sửa lại lời, nói: "Nếu sư tôn tin ta, vậy hãy giao cho ta, có thể chứ?"

Thẩm Phụng Tuyết sửng sốt, ngẩn ngơ nói: "Ngươi muốn đến Hàm Châu?"

Mục Trích gật đầu: "Vâng, ta sẽ vì ngài giết Ly Canh Lan."

"Không thể." Thẩm Phụng Tuyết lập tức lạnh lùng nói: "Hàm Châu là nơi hiểm địa, tâm tư Ly Canh Lan quỷ quyệt, ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của hắn."

Mục Trích nghe vậy, thấp giọng cười, mới nói: "Vậy ta sẽ tìm biện pháp giúp ngài có thể đến Hàm Châu, tới lúc đó chúng ta cùng đi, để ngài ra tay đối phó với hắn, được không?"

Thẩm Phụng Tuyết vẫn không muốn làm liên lụy tới hắn, ương ngạnh nói: "Không thể."

Mục Trích nói: "Sư tôn, ta đã không còn là đứa trẻ."

Tính tình Thẩm Phụng Tuyết cố chấp, mặc cho Mục Trích nói thế nào vẫn không chịu nhả ra.

Cuối cùng, Mục Trích do dự hồi lâu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Sư tôn, ngài đối xử với ta tốt như vậy...... là bởi vì ta là cố nhân chuyển thế của ngài sao?"

Lời vừa nói ra, Thẩm Phụng Tuyết hiếm khi ngẩn ngơ.

"Đời trước chắc hẳn ta trúng Dịch Độc mà chết." Mục Trích nói: "Mà khi còn bé ngài lại vô duyên vô cớ đối xử với ta tốt như vậy, có phải hay không bởi vì......"

"Không phải." Thẩm Phụng Tuyết đột nhiên nói.

Mục Trích sửng sốt.

Đôi môi Thẩm Phụng Tuyết đã run lên, hắn lẩm bẩm nói: "Không phải, không phải ta muốn chuộc tội......"

"Ta chỉ muốn cứu hắn......"

"Thiên Đạo...... Kinh Thế Lục......"

Thẩm Phụng Tuyết nói những lời Mục Trích không hiểu, giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ xíu như muỗi kêu.

Mục Trích thoáng do dự, đang định lên tiếng, lại nhìn thấy thân thể Thẩm Phụng Tuyết hơi lung lay, đột nhiên đổ về phía trước, Mục Trích hoảng sợ, vội duỗi tay đỡ lấy hắn.

Thẩm Phụng Tuyết đã hôn mê, băng tiêu hơi rũ xuống, lộ ra khóe mắt đỏ ửng.

Mục Trích ôm hắn đặt lên giường, đi ra ngoài Phiếm Giáng Cư, Hề Cô Hành và Kính Chu Trần đang chờ đồng thời nhìn về phía hắn.

Hề Cô Hành vội vàng hỏi: "Thế nào? Hắn...... Hắn nói như thế nào?"

Mục Trích nói: "Hắn đã ngủ."

Hề Cô Hành sửng sốt: "Ngủ?"

Kính Chu Trần như suy tư gì: "Là đã khôi phục thần trí sao? Như vậy cũng tốt."

Mục Trích không quá chắc chắn, nhưng Hề Cô Hành dù có ngứa mắt hắn cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở để hắn ở lại hầu hạ.

Mục Trích gật đầu đồng ý.

Mưa rơi tí tách như châu ngọc trên màn trời, từng hạt mưa tựa chuỗi vòng đứt dây trượt xuống mái hiên.

Mục Trích ngồi trên chiếc ghế ở hành lang dài, vừa vuốt ve hạt Mộc Hoạn trong tay vừa nhìn chằm chằm màn mưa tới mất hồn.

Thẩm Phụng Tuyết bài xích việc người khác chạm vào băng tiêu như vậy, có phải vì muốn mượn băng tiêu che giấu cái gì không?

Ví dụ như....... Ma đồng tâm ma?

Tiểu sư tôn của hắn không có tâm cơ lòng dạ, khả năng đến bây giờ cũng không biết vì sao mình lại tới thế giới này, hơn nữa theo như lời y....... Thẩm Phụng Tuyết sẽ đưa y về nhà, cũng không biết những lời này là thật hay giả.

Hắn đang suy nghĩ miên man, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Mục Trích: "......"

Chỉ nghe thanh âm thôi hắn đã lập tức nhận ra tiểu sư tôn của mình trở lại.

Mục Trích ngay cả cửa cũng không muốn mở, trực tiếp trèo từ cửa sổ vào, lao tới bên giường ôm lấy Thẩm Cố Dung đang múa may lung tung vào lòng.

Thẩm Cố Dung vẫn chưa ngủ tỉnh, còn ở kia nhắm mắt kêu: "Có chuyện bàn bạc tử tế, đừng đánh nhau."

Khóe mắt Mục Trích vốn đang hơi chua xót, nghe vậy suýt nữa cười thành tiếng.

Thẩm Cố Dung bị lăn lộn một lát, mới chậm chạp tỉnh táo lại.

Y xoa xoa đôi mắt, mờ mịt nhìn Mục Trích, hàm hồ nói: "Mục Trích?"

Mục Trích sửa soạn mái tóc bạc bị y làm rối tung khi ngủ, lại chỉnh băng tiêu, gật đầu nói: "Ừ, là ta."

Thẩm Cố Dung được Mục Trích đỡ đi thay y phục, nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế? Ba thanh kiếm đang đánh nhau?"

Mục Trích cười cười, hoá ra vừa rồi câu "Đừng đánh nữa" của Thẩm Cố Dung là nói đám Lâm Hạ Xuân, hắn gật đầu: "Ừm, là Đoản Cảnh Kiếm và Thanh Lân Kiếm đang đánh Lâm Hạ Xuân."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu suy nghĩ, ngạc nhiên nói: "Lâm Hạ Xuân? Nó từ Mai Cốt Trủng ra rồi?"

Vậy cũng có nghĩa...... Ly Canh Lan đã thoát ra?

Thẩm Cố Dung vội vàng nói: "Ly Canh Lan cũng chạy sao?"

Mục Trích gật đầu, nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết bên trong có vẻ không định tiếp tục bất chấp tất cả chạy tới Hàm Châu nữa, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng hơi này còn chưa thở hết, Thẩm Cố Dung đã giật lấy áo ngoài từ trong tay hắn, vạt áo xẹt qua một độ cong trên không trung, nhanh chóng đáp xuống bờ vai đơn bạc của Thẩm Cố Dung, y giục giã: "Còn thất thần làm gì?"

Mục Trích vừa nghe thấy, vội vàng vâng lời duỗi tay ôm Thẩm Cố Dung.

Tay còn chưa chạm vào, liền nghe thấy Thẩm Cố Dung nói: "Mau mau tới Hàm Châu làm thịt con thú tặc ngu xuẩn kia thôi."

Mục Trích: "......"

Tiểu sư tôn hắn mắng chửi người vẫn thoát tục như trước.

Mục Trích bất đắc dĩ thở dài một hơi, thu tay về, nói: "Hàm Châu không phải nơi có thể dễ dàng đi vào."

Thẩm Cố Dung nghi hoặc: "Cho nên?"

Mục Trích kiên nhẫn trả lời y: "Cho nên chúng ta tạm thời không thể đi."

Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy kỳ quái: "Nhưng mà chờ ở Ly Nhân Phong một thời gian là có thể dễ dàng đi vào Hàm Châu sao?"

Mục Trích: "......"

Mục Trích bị y làm cho hơi nghẹn.

"Ở chỗ này trơ mắt nhìn, nói không vào được Hàm Châu thì có ích lợi gì, hửm?" Thẩm Cố Dung thắt qua loa vạt áo, thuận miệng nói: "Có vào được hay không, phải đến Hàm Châu mới biết."

Mục Trích: "......"

Mục Trích hoảng sợ, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy lời sư tôn hắn nói vậy mà rất có đạo lý!

Thẩm Cố Dung mặc y phục chỉnh tề, nhướng mày nói: "Đi chưa?"

Mục Trích lập tức quên mất nhiệm vụ ngăn cản sư tôn tới Hàm Châu của Hề Cô Hành, gật đầu nói: "Đi."

Thời điểm Hề Cô Hành biết chuyện, suýt nữa lại phun ra một búng máu, hắn rít gào nói: "Không được đi! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi?! Còn ngươi nữa, Mục Trích! Ta bảo ngươi ngăn y lại, sao giờ lại thành ngươi hồ nháo với y hả?!"

Thẩm Cố Dung bị Hề Cô Hành mắng đến co ro như chim cút, Mục Trích lại rất bình tĩnh, hắn nói: "Sư tôn nói rất có đạo lý, dù chúng ta có chờ ở Ly Nhân Phong bao lâu thì bên Hàm Châu cũng không có bất kỳ thay đổi gì, ngược lại còn cho Ly Canh Lan cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, như vậy không ổn."

Nghe thấy có người tán thành ý kiến của mình, Thẩm Cố Dung giả bộ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đúng là như thế."

Hề Cô Hành còn lâu mới tin bọn họ: "Các ngươi có chắc là tới đó không phải đi chịu chết?! Không được đi!"

Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy kỳ quái: "Sư huynh, ta cũng đâu ngốc, sao có thể biết rõ nguy hiểm mà vẫn xông lên chịu chết?"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành thoáng sửng sốt, mới nhíu mày nói: "Đệ gọi ta là gì?"

Thẩm Cố Dung à à à: "Chưởng giáo."

Hề Cô Hành: "......"

Cút!!

Hề Cô Hành biết mỗi lần Thẩm Thập Nhất gặp phải chuyện của Ly Canh Lan đều sẽ bạo nộ thành một người khác, lúc này thấy y lại bắt đầu giống như bình thường, mới dần yên lòng.

Hề Cô Hành cứng rắn nói: "Dù sao cũng không thể đi, đệ đã bị sư tôn trói buộc linh lực, ngay cả Ly Nhân Phong cũng không ra được."

Thẩm Cố Dung kéo kéo sợi tơ đỏ trên cổ tay mình, nhàn nhạt nói: "Nhờ sư tôn giải không phải xong rồi sao?"

Hề Cô Hành cười nhạo một tiếng: "Đệ cho rằng sư tôn sẽ dễ dàng bị đệ thuyết phục?"

Một lát sau, Hề Cô Hành mặt không biểu cảm, suýt nữa ghen ghét đến phun tiếp một búng máu ra.

Nam Ương Quân thế mà thật sự gỡ Khốn Linh Tác cho y!

Hề Cô Hành: "Sư tôn! Trước đó ngài còn nói......"

Nam Ương Quân lại nói: "Y đã khôi phục lý trí, sẽ không chủ động đi chịu chết."

Hề Cô Hành: "Nhưng mà......"

"Để y đi thôi." Nam Ương Quân nhẹ giọng nói: "Ngần ấy năm trôi qua, cũng nên chấm dứt rồi."

Thẩm Cố Dung vừa mới trở về Ly Nhân Phong một ngày lại muốn nhích người tới Hàm Châu, cũng may tu sĩ một ngày đi ngàn dặm, sẽ không phải bôn ba như phàm nhân, thành ra không cảm thấy mệt mỏi gì.

Khi Thẩm Cố Dung chuẩn bị rời đi, Lâu Bất Quy rốt cuộc cũng phản ứng kịp, hắn túm Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do chạy tới Phong Vũ Đàm tràn đầy khói độc, như là đứa nhỏ hiến vật quý, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nói: "Xem nha, Thập Nhất, xem kìa, Thập Nhất xem kìa."

Thập Nhất xem, trong tầm mắt vẫn là khói độc Ly Hồn đầy trời.

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, huynh lại nghiên cứu Ly Hồn? Nếu Chưởng giáo sư huynh biết chắc chắn lại mắng huynh cho mà xem."

Đôi mắt Lâu Bất Quy đã sáng rỡ: "Ta không sợ mắng, Thập Nhất, Ly Hồn cuối cùng cũng có thể sử dụng được rồi, Thập Nhất, Thập Nhất."

Hắn nhìn qua hết sức kích động, luôn không tự giác mà gọi Thập Nhất.

Thẩm Cố Dung biết đầu óc Lâu Bất Quy không tốt lắm, đành phải khen hắn cho có lệ, chờ từ Hàm Châu trở về rồi nói tiếp.

"Được rồi, sư huynh thật lợi hại, nghiên cứu nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có thể sử dụng Ly Hồn."

Lâu Bất Quy nghe không hiểu đây là lời có lệ, còn tưởng rằng Thẩm Cố Dung đang thật lòng khen hắn, đôi mắt càng sáng hơn, hắn túm tay áo Thẩm Cố Dung, thúc giục nói: "Thập Nhất dùng đi."

"Dùng?" Thẩm Cố Dung có chút xấu hổ: "Không, không được đâu, ta không muốn ngây dại ba ngày."

Lâu Bất Quy vội vàng nói: "Không, sẽ không ngây dại, ta đã nghiên cứu thấu đáo, Ly Hồn có thể tróc tâm ma của đệ ra."

"Tâm ma?" Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Ta không có tâm ma."

Lâu Bất Quy gấp đến độ sắp khóc: "Thập Nhất, đệ dùng đi."

Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng phát hiện ra Lâu Bất Quy không ổn.

Từ mười năm trước, Lâu Bất Quy tựa hồ đã vô cùng mê muội nghiên cứu Ly Hồn, luôn vội vội vàng vàng ném y vào Ly Hồn, mà hiện tại......

Thẩm Cố Dung thử nói: "Sư huynh, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại chấp nhất với Ly Hồn như thế?"

Lâu Bất Quy ngước mắt mờ mịt nhìn y, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt, hắn vội vàng thúc giục: "Thập Nhất dùng Ly Hồn, là có thể hoàn toàn biến trở về Thập Nhất, sư huynh...... sư huynh không muốn đệ có tâm ma, Ly Hồn có thể tróc tâm ma của đệ ra, là thật đó, ta nghiên cứu trăm năm......"

Lâu Bất Quy nói một lúc mới phát hiện ra mình rơi nước mắt, hắn nghi hoặc xoa xoa khuôn mặt, thấy trên tay mình toàn là nước mắt, ngờ vực hỏi Thẩm Cố Dung: "Đây là cái gì?"

Lâu Bất Quy... ngốc đến nỗi ngay cả nước mắt của mình cũng không biết là cái gì, lại vẫn nhớ thương Ly Hồn bao nhiêu năm như vậy.

Một trăm năm, thật sự có người sẽ vì một thứ đồ vô dụng mà hao phí thời gian trăm năm sao?

Trái tim Thẩm Cố Dung đột nhiên kinh hoàng, y nắm lấy tay Lâu Bất Quy, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh, tâm ma theo như lời huynh... rốt cuộc là cái gì?"

Lâu Bất Quy mờ mịt nhìn y, lại hỏi: "Đệ không cần sao?"

Thẩm Cố Dung nói: "Ta không có tâm ma, dùng cái này cũng uổng phí."

Lâu Bất Quy ngẩn ngơ nói: "Đệ vẫn còn trách ta?"

Thẩm Cố Dung bật cười, lời này lại đến từ đâu?

Không biết có phải đầu óc Lâu Bất Quy bị độc cho ngốc hay không, ngày thường đã rất khó giao lưu, hiện tại lời thốt ra từ miệng hắn càng lộn xộn, khiến người ta không thể hiểu nổi hắn đang muốn nói cái gì.

Đạo Lữ Khế bay tới từ nơi không xa, đậu lên vai Thẩm Cố Dung, Mục Trích đang giục y.

Thẩm Cố Dung nói: "Ta phải đi bây giờ đây."

Y chụp bả vai Lâu Bất Quy, nói: "Sư huynh, ta đi Hàm Châu một chuyến trước, khi trở về lại nói tiếp, được không?"

Lâu Bất Quy ngơ ngác nhìn y, gật đầu theo bản năng.

Thẩm Cố Dung lúc này mới nở nụ cười, đang muốn quay người rời đi, Lâu Bất Quy lại như phản ứng kịp, đột nhiên nói: "Thập Nhất."

Thẩm Cố Dung quay đầu lại: "Ừm?"

"Ta không biết......" Lâu Bất Quy lẩm bẩm nói.

Thẩm Cố Dung không nghe rõ: "Gì cơ?"

Lâu Bất Quy tựa như si ngốc, nước mắt rơi xuống không ngừng: "Ta không biết nó là Dịch Độc."

Thẩm Cố Dung sửng sốt.

Dịch Độc?

Lâu Bất Quy lẩm bẩm nói: "Đại sư huynh lấy độc kia để ta chế giúp hắn, ta không biết nó là Dịch Độc U Châu."

Thẩm Cố Dung hơi nghiêng đầu, đại sư huynh? Dịch Độc?

Lâu Bất Quy đang nói cái gì?

Lâu Bất Quy nói xong, nhấc tay lên, dùng hết linh lực trên người bao quanh khói độc dai dẳng trong Phong Vũ Đàm mười mấy năm, linh lực cuốn theo khói độc chậm rãi ép vào, cuối cùng ngưng tụ dần thành một hạt châu nhỏ bằng đốt ngón tay.

Hắn nâng hạt châu đưa cho Thẩm Cố Dung, còn dùng đôi mắt ngập nước tràn đầy chờ mong nhìn Thẩm Cố Dung như trẻ nhỏ.

"Cho đệ." Lâu Bất Quy nói: "Không có tâm ma, Thập Nhất vẫn là Thập Nhất lúc trước, được không?"

Hắn hơi nháy mắt, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.