Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 11: Thứ Hồ Đồ

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.................................................

Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua đám đệ tử đang im ru như ve sầu mùa đông, nhịn xuống sự sung sướng trong lòng, mở miệng nói: "Các con chơi 'Bắt quỷ trốn' bao giờ chưa?"

Ly Tác vội nói: "Chơi rồi ạ, nhưng con chỉ chơi trò này khi còn bé."

Thẩm Cố Dung: "Vậy hôm nay chơi lại lần nữa —— cho mấy đứa thời gian một nén nhang. Tìm chỗ nấp kỹ rồi thì lấy Tĩnh Tâm Phù ra, nếu Tĩnh Tâm Phùng nứt mà bị ta bắt được thì sẽ tính là không đạt tiêu chuẩn."

Mọi người: "....."

Chưa từng nghe qua khóa Tĩnh Tâm còn có cách học như vậy!

Thẩm Cố Dung thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, hình như đều ngẩn người ra, cười như không cười nói: "Một nén nhang."

Lời vừa nói ra, Ly Tác lập tức dẫn người xông ra ngoài.

Ngu Tinh Hà cũng muốn chạy theo, Mục Trích chợt túm chặt tay hắn, nhíu mày nói: "Chúng ta không học khóa Tĩnh Tâm."

Đôi mắt Ngu Tinh Hà tỏa sáng: "Chơi trốn tìm với sư tôn chắc vui lắm!"

Mục Trích: "......."

Tiếng cười như thú dữ kia của Thẩm Cố Dung vẫn còn văng vẳng bên tai hắn. Mục Trích mím môi, lại nói một câu: "Chắc chơi không vui đâu. Nghe ta nói, đừng đi."

Ngu Tinh Hà chớp chớp mắt: "Nhưng mà......"

Ngu Tinh Hà đang tuổi ham chơi, Mục Trích thấy hắn không nghe khuyên bảo, đành phải thả tay cho hắn đi.

Chỉ trong vài phút, toàn bộ Tri Bạch Đường chỉ còn lại Thẩm Cố Dung và Mục Trích đang luyện chữ.

Cửa sổ bằng gỗ khắc hoa hai bên Tri Bạch Đường mở ra, rèm trúc rủ xuống, gió cuốn hơi nóng từ bên ngoài vào.

Thẩm Cố Dung cũng không vội vàng đi tìm những đệ tử đang trốn khắp mọi ngõ ngách ở Trường Doanh Sơn, ngược lại chậm rãi ngồi lên đệm hương bồ cạnh Mục Trích, khoác áo choàng trên vai, chống cằm khép hờ mắt, mơ màng sắp ngủ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại Truyện YY

Vốn Mục Trích còn có thể mặt không đổi sắc mà luyện chữ, nhưng nửa canh giờ trôi qua, Thẩm Cố Dung chống cằm dường như đã ngủ, hắn rốt cuộc không nhịn được buông bút, nhẹ giọng nói: "Sư tôn."

Hắn cứ có cảm giác..... Thẩm Cố Dung hình như đang chơi xỏ bọn Ly Tác.

Thẩm Cố Dung hàm hồ đáp một tiếng, thanh âm vì buồn ngủ mà mang theo chút giọng mũi: "Sao thế?"

Giọng y trầm thấp câu hồn người, lỗ tai Mục Trích hơi ngứa, hắn có chút mất tự nhiên sờ sờ vành tai, nói: "Đã nửa canh giờ rồi ạ."

Thẩm Cố Dung thấy hơi buồn ngủ, có lẽ do vết thương nặng chưa lành, y rề rà đáp: "Ừ."

Nói xong, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Mục Trích nói: "Ngài không đi tìm bọn họ sao?"

Hắn nói xong lập tức hối hận.

Thẩm Phụng Tuyết là nhân vật ra sao, bất kể làm điều gì cũng đều có lý do của y, cho dù là cố ý trêu đùa thì cũng không tới lượt hắn nhúng tay.

Mục Trích mặt tái nhợt cúi đầu, bởi vì Thẩm Phụng Tuyết nhiều ngày nay luôn dịu dàng, khiến Mục Trích suýt nữa quên mất bản chất y là người thế nào.

Thẩm Cố Dung lười nhác mở mắt, nghiêng đầu liếc Mục Trích một cái, đột nhiên nói: "Con sợ ta?"

Hai tay Mục Trích khẽ run lên, trúc trắc đáp: "Không dám ạ."

Thẩm Cố Dung không nhiều lời, trả lời vấn đề trước của hắn: "Khóa Tĩnh Tâm yêu cầu duy trì phù Tĩnh Tâm đủ hai canh giờ mới không bị nứt, lúc này mới nửa canh giờ, việc gì phải vội?"

Mục Trích ngẩn ra, tựa hồ không ngờ Thẩm Cố Dung sẽ trả lời vấn đề này.

Thẩm Cố Dung không thấy vẻ mặt hắn khác thường, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bản tính Thẩm Cố Dung ưa làm bậy, hai ngày nay phải làm ra vẻ lạnh nhạt bình thản khiến y nghẹn mãi, bỗng nhiên được thả lỏng một lúc, nếu không có Mục Trích ở đây, y chắc chắn sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất.

Y vừa thả lỏng, liền trực tiếp ngủ tận ba canh giờ trong Tri Bạch Đường.

Mục Trích chuyển từ suy nghĩ "Có phải y đang chơi xỏ các sư huynh thật không?" thành "Y quả thực tự tìm trò vui cho mình."

Cuối cùng Mục Trích nhớ tới Ly Tác bệnh nặng mới khỏi, lá gan lớn hơn, gọi Thẩm Cố Dung: "Sư tôn, sư tôn?"

Thẩm Cố Dung không biết học được ở đâu, chỉ ngồi ở kia nghỉ ngơi mà băng tiêu che hai mắt đã bị lăn rớt, sau khi bị đánh thức, y hàm hồ đáp, không biết nói gì, theo bản năng vuốt hết vạt áo đến đai lưng, đôi mắt mông lung.

Mục Trích: "......"

Khóe môi Mục Trích hơi giật giật, hắn khom mình tiến lên, nhặt băng tiêu trên vạt áo đặt vào lòng bàn tay Thẩm Cố Dung.

Lúc này Thẩm Cố Dung mới đeo băng tiêu lên, y lười nhác nói: "Bao lâu rồi?"

Mục Trích một lời khó nói hết: "Đã ba canh giờ trôi qua."

Thẩm Cố Dung: "......"

Ầy, đã sang chiều rồi.

Y đứng dậy, hàm hồ nói: "Nên đi ngủ trưa."

Mục Trích: "......"

Mục Trích không thể nhịn được nữa, hít sâu một hơi, uyển chuyển nhắc nhở y: "Sư tôn, nhóm sư huynh Ly Tác còn đang nấp ở Trường Doanh Sơn."

Thẩm Cố Dung ngủ đến ngu người, nghe Mục Trích nhắc nhở mới nhớ ra chuyện thiếu đạo đức y đã làm.

Y cũng không hoảng hốt, lấy Ngọc Tủy trong tay áo ra tìm Hề Cô Hành.

Rất nhanh sau đó, giọng Hề Cô Hành vang lên trong Ngọc Tủy: "Đệ lại muốn chết?"

Thẩm Cố Dung ngáp một cái, uể oải nói: "Huynh đến đây tìm bọn Ly Tác đi."

Hề Cô Hành: "Cái gì?"

"Bọn chúng nấp ở Trường Doanh Sơn cả buổi, hẳn là khóa học Tĩnh Tâm này đã đạt tiêu chuẩn."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành đại khái đã đoán được phương thức dạy học của Thẩm Cố Dung, yên lặng hồi lâu mới nói: "Thẩm Phụng Tuyết, bọn nó mắng đúng đấy, đệ đúng là đồ mặt người dạ thú."

Thẩm Cố Dung: "......."

Tốt bụng dạy thay ngươi một buổi, ngươi còn dám mắng chửi người ta?

Sau nửa canh giờ, Hề Cô Hành dẫn theo một đám đệ tử bị mặt trời chói chang phơi đến héo úa đi vào Tri Bạch Đường.

Thời tiết buổi trưa ở Trường Doanh Sơn nóng như lò lửa, đám đệ tử kia vì quá sợ Thẩm Cố Dung, sau khi trốn đi không dám động đậy chút nào, bởi vì quá tập trung tinh thần nên Tĩnh Tâm Phù giữa trán vậy mà duy trì suốt ba canh giờ chưa từng bị nứt.

Tâm các đệ tử đã tĩnh đến mức muốn thoát khỏi hồng trần, nếu Hề Cô Hành tới chậm một chút nữa, chỉ sợ phần lớn đệ tử Ly Nhân Phong sẽ chuyển sang tu Phật hết.

Chúng đệ tử khô héo đứng cạnh thư án, hơi khoanh tay, khom mình hành lễ với Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua, phát hiện sự sợ hãi của các đệ tử này với y hình như lại gia tăng.

Thẩm Cố Dung không biết là thú dữ nơi nào, thấy người khác sợ mình, tâm trạng y rất sung sướng, cười như không cười: "Đạt tiêu chuẩn chứ?"

Hề Cô Hành cũng ngoài cười nhưng trong không cười: "Tất cả đều đạt tiêu chuẩn, vẫn là Thánh quân dạy giỏi."

Thẩm Cố Dung rụt rè nói: "Quá khen."

Hề Cô Hành: "......"

Các đệ tử im ru như ve sầu mùa đông, ngay cả Ly Tác bình thường sôi nổi cũng không dám hé răng.

Hề Cô Hành phất tay: "Tan học đi, lần tới nếu khóa học Tĩnh Tâm vẫn không đạt tiêu chuẩn thì hãy ngẫm lại buổi giảng bài của Thánh quân Phụng Tuyết hôm nay."

Mọi người lại run lên.

Ly Tác khom mình hành lễ, cùng những đệ tử khác trăm miệng một lời nói: "Đa tạ Thánh quân dạy bảo."

Một khóa học này, suốt đời khó quên.

Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Cố Dung chống cằm, giọng nói chứa sự lười biếng mới tỉnh ngủ: "Sư huynh, khóa Tĩnh Tâm lần tới là khi nào?"

Hề Cô Hành tức giận liếc y một cái: "Đệ còn muốn trêu đùa bọn nó? Có chút lương tâm đi Thẩm Thập Nhất."

Khóe môi Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng cong lên: "Nhưng khoảng thời gian này đệ không thể vọng động linh lực, suốt ngày ngồi ở Phiếm Giáng Cư quá buồn chán."

Hề Cô Hành nhìn lướt qua bảng chữ mẫu của Mục Trích, trong mắt toàn là lạnh lẽo.

Mục Trích biết Chưởng giáo không thích mình, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, động tác thu dọn vội nhanh hơn.

Hắn ôm bảng chữ mẫu đứng lên, cúi người hành lễ.

Khi đang muốn rời đi, Thẩm Cố Dung đột nhiên nói: "Mục Trích ở lại."

Thẩm Cố Dung vẫn luôn muốn đến Tàng Thư Lâu tra bản đồ, xác nhận xem "Hồi Đường Thành" rốt cuộc có tồn tại trong thế giới này hay không? Tuy rằng rất không có khả năng, nhưng Thẩm Cố Dung vẫn cảm thấy nên xác định thử mới ổn thỏa.

Truyện được đăng tải duy nhất tại Truyện YY

Nếu không khi đối diện với chính gương mặt của mình, kiểu gì cũng sẽ có chút lo lắng và khủng hoảng.

Thẩm Cố Dung chỉ nhớ mang máng vị trí Tàng Thư Lâu của Ly Nhân Phong, loại mù đường có thể đi lạc đến 800 con phố như y dựa vào chính mình chắc chắn không đến nơi được.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Cố Dung vẫn quyết định để Mục Trích dẫn y đi, thuận tiện tìm một lý do kéo gần mối quan hệ giữa sư đồ hai người.

Nhưng trong mắt Mục Trích, mỗi lần Thẩm Phụng Tuyết lạnh như băng nói ra bốn chữ "Mục Trích ở lại" này, hắn vẫn luôn cảm giác được sự đau đớn như bị tra tấn trong địa ngục.

Mục Trích nghe câu này, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã run lên theo bản năng.

Hề Cô Hành liếc thấy ánh mắt không cất giấu nổi vẻ sợ hãi của hắn, cười lạnh một tiếng: "Không cần ở lại, đi."

Sắc mặt Mục Trích càng khó coi hơn, hai chân hơi nhũn ra, mấp máy môi nói "Vâng", xoay người rời đi.

Sau khi Mục Trích ra khỏi Tri Bạch Đường, nhớ lại vẻ mặt lạnh tựa băng sương của Thẩm Cố Dung, cảm thấy trái tim hơi chua xót.

Hắn đứng ngoài Tri Bạch Đường nhìn chằm chằm mặt trời một hồi, mới do do dự dự thử vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Tiếng nói của Thẩm Cố Dung oanh tạc, suýt nữa dọa Mục Trích run bắn lên.

[ Đừng đi, đừng đi chứ!!!! ]

[ Mục Trích đi rồi ai dẫn ta tới Tàng Thư Lâu?! ]

[ Hề Cô Hành thứ hồ đồ này! ]

Mục Trích: ".....:

Tâm trạng Mục Trích vốn đang phức tạp, nghe xong mấy câu này suýt nữa tắc thở, lồng ngực nghẹn ứ.

Thẩm Cố Dung không hề hay biết nam chính nhỏ đã sớm nhìn thấu bản chất của mình, còn đang hỏi Hề Cô Hành chuyện lớp sớm.

Hề Cô Hành: "Năm đó lớp sớm Ly Nhân Phong đệ chưa từng dạy buổi nào, bây giờ tự nhiên lại muốn giảng bài, nghĩ cũng đẹp quá ha."

Thẩm Cố Dung bẻ mấy viên linh kỷ nhai nhai, hàm hồ mà nói: "Hiện tại dạy bù có kịp không?"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành nhìn y, một lời khó nói hết: "Đệ đang tự tìm thú vui cho mình à?"

Thẩm Cố Dung không hé răng.

Hề Cố Hành vẫn chưa thích ứng được với tính tình hiện tại của Thẩm Cố Dung, hắn cầm lấy sáo trúc bên cạnh gõ gõ chân Thẩm Cố Dung, lạnh lùng nói: "Ngồi thẳng lên. Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, sư tôn dạy đệ như thế này sao?"

Thẩm Cố Dung sớm đã không kiêng kỵ gì, trực tiếp dựa nửa người lên bàn nhỏ, tóc dài xõa ra sau lưng, dáng vẻ mơ màng sắp ngủ: "Nhưng mà đệ mệt."

Hề Cô Hành vô cùng bất mãn với kiểu lười biếng không xương cốt này của Thẩm Cố Dung, ngoài cười trong không cười nói: "Đã nói rồi, đừng có làm nũng với ta."

Thẩm Cố Dung: "......."

Thẩm Cố Dung suýt nữa nhảy dựng lên mắng hắn, nhẹ giọng nói chuyện một chút là thành làm nũng?

Sao không giáng một đạo thiên lôi không có mắt xuống đánh chết Hề Cô Hành này đi?

Hề Cô Hành thấy y trừng mình, lúc này mới hơi hơi thích ứng.

Có điều nghĩ thông suốt điều này xong, sắc mặt Hề Cô Hành biến đổi, thầm mắng mình đê tiện.

Thẩm Thập Nhất ngoan hơn mà hắn lại không thích ứng được, chẳng lẽ hai người gặp mặt lúc nào cũng phải cào cấu nhau mới vừa lòng sao?

Hề Cô Hành liếc y, tức giận nói: "Đệ muốn dạy lớp sớm thì cứ dạy, chỉ cần đừng gây thêm phiền phức cho ta là được."

Hắn nói xong, đứng dậy muốn đi.

Thẩm Cố Dung nói: "Đa tạ Chưởng giáo....."

Hề Cô Hành quay đầu lại, trong mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

Thẩm Cố Dung kinh hãi, bổ sung thêm hai chữ: "...... Sư huynh."

Lúc này Hề Cô Hành mới phất tay áo bỏ đi.

.................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Túng Túng (Túng:kinh hãi) có phương pháp dạy học khác người.