Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 131: Một Đạo Phân Thần

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..........................................................

Đạo Lữ Khế hóa thành linh điệp, đánh mạnh vào cửa sổ nhà gỗ.

Thẩm Cố Dung một thân hồng y, trên người không một vết bẩn, nhưng Lâm Hạ Xuân trong tay đã nhiễm đầy máu tươi dơ bẩn, y hơi dừng động tác, nghiêng đầu nhìn về phía song cửa sổ.

Lâm Hạ Xuân đờ đẫn nghĩ thầm: [ Nếu ta là cửa sổ thì tốt rồi. ]

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung hiện tại và Thẩm Cố Dung bốn mươi năm trước không giống nhau.

Năm đó y đối xử với Ly Canh Lan chỉ là đơn phương hành hạ thô bạo đến chết, mà lần này rõ ràng bị Ly Canh Lan khiêu khích như vậy, y lại không hề điên cuồng đến mất lý trí, tự mình đọa ma.

Ngay cả một giọt máu y cũng không muốn dính phải, chỉ sợ làm bẩn chính mình, đôi con ngươi kia dù đỏ đậm nhưng lại sạch sẽ, không bị sát ý đoạt đi toàn bộ lý trí.

Khắp người Ly Canh Lan đầy máu, con ngươi tan rã nằm trên mặt đất, khuôn mặt hắn đầm đìa máu tươi, máu chậm rãi lan ra khắp nhà gỗ, chỉ có khoảng trống dưới chân Thẩm Cố Dung là còn sạch sẽ.

Trận pháp dưới chân hẳn là dùng máu khởi động, hắn chảy càng nhiều máu, trận pháp sẽ càng kiên cố.

Vốn dĩ Thẩm Cố Dung có thể nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, nhưng chờ đến khi y tính xong nợ với Ly Canh Lan, ngoài cửa sổ đã không còn bất kỳ âm thanh nào.

Không biết là linh điệp biến mất, hay là trận pháp ngày càng kiên cố.

Ly Canh Lan đã hấp hối, hắn gần như mất hết cảm giác đau, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vũng máu trước mặt.

Thẩm Cố Dung giơ tay đánh một đạo linh lực vào trong kinh mạch Ly Canh Lan, giữ vững nửa cái mạng cho hắn, nhàn nhạt nói: "Đừng vội chết, không phải ngươi còn muốn xem Thiên Đạo bẻ ta về chính đồ sao?"

Ly Canh Lan khẽ ho một tiếng, phun ra một búng máu từ cổ họng, hắn nghẹn ngào cười một tiếng, gian nan lên tiếng: "Trận pháp sẽ được khởi động ngay bây giờ, dùng tính mạng ma tu khắp Hàm Châu Thành cũng đủ để Thiên Đạo xoay chuyển kết cục Kinh Thế Lục."

Thẩm Cố Dung lại trả về hai chữ: "Buồn cười."

Y vươn tay muốn túm tóc Ly Canh Lan xách hắn lên, nhưng nhìn thoáng qua máu trên tóc đen kia lại ghét bỏ chau mày, liếc Lâm Hạ Xuân.

Lâm Hạ Xuân yên lặng hóa thành hình người, xách Ly Canh Lan lên cho chủ nhân.

Ly Canh Lan rũ mắt nhìn y, không biết vì sao đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng mình thật sự giết được ta sao?"

Thẩm Cố Dung nhìn xuống hắn từ trên cao, trong mắt toàn bộ đều là miệt thị: "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ thứ hiện tại bị ta xách trong tay là chó?"

Lâm Hạ Xuân yên lặng nghĩ thầm: [ Là ta xách. Thôi, ta chính là một công cụ. ]

[ Nếu ta là một công cụ thật thì tốt rồi. ]

Con ngươi Ly Canh Lan nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên ngoài, đợi thêm mấy tức nữa, mới cười sầu thảm, nói:

"Canh giờ đã đến."

Thẩm Cố Dung nhận ra hắn tựa hồ muốn làm cái gì, đồng tử co rụt lại, trước khi hắn kịp hành động nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Hạ Xuân, ầm ầm một tiếng, Lâm Hạ Xuân trong nháy mắt hóa thành thân kiếm đâm vào yết hầu Ly Canh Lan.

Máu lập tức bắn ra.

Đồng tử Ly Canh Lan co mạnh, tiếp theo dần dần tan rã.

Rất nhanh liền yên ắng.

Trận pháp dưới chân y đã khởi động hoàn toàn, vây chặt cứng Thẩm Cố Dung ở một góc.

Lâm Hạ Xuân nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, hắn đã chết......"

Thẩm Cố Dung nắm chuôi kiếm, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi thật sự cho rằng hắn ở lại đây để đợi ta giết hắn cho hả giận sao?"

Đầu óc Lâm Hạ Xuân lười xoay chuyển: "A?"

"Đó là phân thần." Thẩm Cố Dung rút kiếm ra khỏi thi thể, vung tay áo vẩy máu trên người Lâm Hạ Xuân xuống vũng máu, khơi lên từng vòng sóng gợn: "Chắc hẳn hắn chỉ muốn ngăn ta đi tra xét, hơn nửa phân thần đều đặt ở nơi này, muốn vây khốn ta kéo dài thời gian. Hiện tại phân thần đã chết, bản thể hắn có lẽ cũng bị thương nặng."

Lâm Hạ Xuân không nghĩ tới còn có thể chơi như vậy, khô khốc nói: "Chủ nhân đã sớm biết?"

Thẩm Cố Dung nhìn hắn kỳ quái: "Ngươi không biết?"

Lâm Hạ Xuân: "......"

Thật xin lỗi, ta khờ.

Ly Canh Lan dựa vào hơn nửa phân thần vây Thẩm Cố Dung ở đây nửa bước không ra được, cũng coi như một loại bản lĩnh.

Thống khổ và thương thế phân thần phải chịu cũng sẽ xuất hiện tương ứng trên bản thể, Thẩm Cố Dung không biết rốt cuộc Ly Canh Lan đang có ý đồ gì, đơn giản thuận theo mà làm, tiện thể báo thù rửa hận.

Lâm Hạ Xuân hoá thành người, ngồi xổm bên cạnh Ly Canh Lan, vươn một ngón tay chọc vào vũng máu trên mặt đất, hấp thu từng chút máu tràn đầy linh lực của ma tu, hắn nhỏ giọng hỏi: "Không ra được khỏi trận pháp này, vậy chủ nhân phải làm sao bây giờ?"

Thẩm Cố Dung nhìn hắn một cái.

Lâm Hạ Xuân đối diện với ánh mắt của y, trong lòng chợt lộp bộp, cảm thấy bản thân giống như lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn nữa, bởi vì trên mặt chủ nhân hắn viết đầy 'Ngươi thật sự là kiếm của ta sao? Thật sự không phải nhặt bừa bên ngoài về?'

Lâm Hạ Xuân: "......"

Lâm Hạ Xuân lúng ta lúng túng nói: "Thật xin lỗi, nếu ta không nói thì tốt rồi."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung đau đầu day mi tâm, đã bao nhiêu năm trôi qua, tính tình không truy cầu bất cứ thứ gì của Lâm Hạ Xuân vẫn không chút thay đổi, làm y nhìn vào vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

"Hấp thu máu của ngươi đi thôi." Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Chờ xong chuyện lần này ta sẽ đưa ngươi về Kiếm Các."

Lâm Hạ Xuân nghe vậy, con người màu xám hơi sáng lên, lập tức ngoan ngoãn tiếp tục hấp thu máu.

Thẩm Cố Dung vén vạt áo, ngồi xuống nơi sạch sẽ duy nhất, nhắm hờ mắt, nói: "Hiện tại ta cũng là một đạo phân thần, thần thức tách ra không nhiều lắm nên không thể trực tiếp phá hủy nơi này, chỉ có thể tạm ở lại. Ngươi canh giữ ở đây, ta sẽ nhanh chóng trở lại đón ngươi."

Lâm Hạ Xuân: "......"

Ồ, đây là nhân loại sao?

Thật gian xảo.

Nhân loại gian xảo ngừng điều khiển phân thần này, Thẩm Cố Dung nhắm mắt chìm vào thần thức, khi mở to mắt lần nữa đã trở về bản thể.

Bản thể của Thẩm Cố Dung vẫn ở trên linh thuyền tại Phong Đô, vừa hồi thần một lát liền cảm giác được có người đang nhích tới nhích lui trong lòng y.

Thẩm Cố Dung mở mắt nhìn thoáng qua, Thẩm Vọng Lan đang ngồi khoanh chân dựa vào lòng y đọc thoại bản.

Cảm giác được Thẩm Cố Dung tỉnh lại, Thẩm Vọng Lan vui sướng ngẩng đầu: "Cha hai, cha về rồi!"

Thẩm Cố Dung cười vuốt ve đầu hắn, nói: "Đúng, nhưng ta phải đi ngay."

Thẩm Vọng Lan "A" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu nhỏ: "Vâng, Vọng Lan ở đây chờ cha hai và Mục nương nương trở về."

"Thật ngoan."

Thẩm Vọng Lan suy nghĩ, lại nói: "A, đúng rồi, hình như Vọng Lan nói sai gì đó, thời điểm Mục nương nương đi sắc mặt không tốt chút nào."

Nói xong bé con chọt chọt hai ngón tay, sợ hãi nói: "Có phải sau này ngài ấy sẽ không thích Vọng Lan nữa không?"

Thẩm Cố Dung nhớ lại sự khác thường của Đạo Lữ Khế lúc trước, hỏi: "Con nói sai gì?"

Thẩm Vọng Lan nói như vẹt, kể rành rọt cuộc đối thoại của mình với Mục Trích.

Thẩm Cố Dung ngẩn người, mãi mới giật mình phản ứng lại, hình như đã hiểu vì sao Mục Trích không vui.

Lúc trước khi Thẩm Cố Dung mất ký ức từng nói với Mục Trích rằng mình đoạt xá Thẩm Phụng Tuyết, mà hiện tại Thẩm Vọng Lan lại nói những lời này cho Mục Trích, chắc chắn hắn đã biết mình là Thẩm Phụng Tuyết, tám phần đang trách mình lừa hắn.

Thẩm Cố Dung có chút dở khóc dở cười, chuyện này thật sự là hiểu lầm, nhưng y lại không biết nên giải thích với Mục Trích như thế nào, chỉ có thể chờ sau khi mọi chuyện xong xuôi mới giảng giải cho hắn được.

Hiện tại, Mục Trích đột nhiên không kịp chuẩn bị mà biết y 'nói dối', trong lòng xem chừng còn đang giận y lắm.

Thẩm Cố Dung day day mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Không sao, con chưa nói sai gì, là ta làm sai."

Thẩm Vọng Lan chớp chớp mắt, không hiểu ý nghĩa của những lời này.

Thẩm Cố Dung cũng không giải thích, ngẩng đầu vuốt ve mái tóc của Thẩm Vọng Lan, dặn dò một lượt mới tiếp tục theo cửa Sinh tiến vào Hàm Châu.

Y vốn định trực tiếp đi tìm Mục Trích, kể ngắn gọn mọi chuyện cho hắn đỡ phải miên man suy nghĩ, nhưng vừa đến Hàm Châu Thành liền cảm giác được một đạo linh lực quen thuộc đang lao về phía mình.

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, khi quay đầu liền nhìn thấy một Thanh Long chở theo Hề Cô Hành bay nhanh tới, trong giây lát đã tới trước mặt y.

Thẩm Cố Dung: "......"

Y kinh ngạc nói: "Sư huynh?"

Hề Cô Hành không chờ Triều Cửu Tiêu tiếp đất đã vội vàng nhảy xuống từ trên lưng rồng: "Thập Nhất!"

Hắn nhanh chóng xông tới trước mặt Thẩm Cố Dung, kiểm tra y một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện không bị thương ở đâu mới nổi giận mắng: "Ngọc Tủy của ta không cảm giác được khí tức của đệ, suýt nữa bị dọa sợ chết khiếp! Đồ hỗn trướng này, đệ lại mạo hiểm cái gì nữa? Hả?! Nói mau!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung hơi ngửa ra sau, tránh khỏi nước miếng bay tứ tung của Hề Cô Hành, khó khăn lên tiếng: "Chưởng giáo, ta đã không còn là đứa trẻ, huynh như vậy thật sự rất giống nương ta."

Hề · Chưởng giáo · Nương · Cô Hành: "......"

Tai Hề Cô Hành tai đỏ lên, bạo nộ nói: "Xuyên tạc con mẹ nó tám đường!"

Thẩm Cố Dung nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Sao các huynh lại tới? Không phải Hàm Châu rất khó vào sao?"

Hề Cô Hành tức giận nói: "Sau khi biết Yêu chủ và Phong Quân cũng tới Hàm Châu, chúng ta sợ xảy ra chuyện lớn nên theo sát tới đây, là Tam Thủy cho chúng ta trận pháp tiến vào cửa Sinh."

Thẩm Cố Dung yên lặng một lát, mới nói: "Tam Thủy rốt cuộc đồ đệ huynh hay là đồ đệ ta?"

Sao chuyện gì cũng nói với Hề Cô Hành thế?

Hề Cô Hành 'hừ' một tiếng: "Dù sao hiện tại đệ có muốn ngăn chúng ta nhúng tay cũng không được, lần này ta tới đây để thanh lý môn hộ cho Ly Nhân Phong, không phải tới tranh đoạt đầu ma tu với đệ."

Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm bên tai đỏ lên của hắn, nói: "Được, sư huynh, không thành vấn đề, sư huynh. Nhưng nếu mặt huynh không đỏ thì những lời này sẽ càng có sức thuyết phục hơn."

Hề Cô Hành: "......"

Triều Cửu Tiêu đã đáp đất, hóa thành hình người, khoác áo đen, nhướng mày lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói: "Ta còn tưởng ngươi chết rồi, vui mừng phấn khởi tới nhặt xác cho ngươi, quan tài ta cũng đã chọn xong."

Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái.

Năm đó y si ngốc oán hận Ly Nam Ương ngăn cản y giết Ly Canh Lan, dẫn tới Triều Cửu Tiêu khát khao Ly Nam Ương cũng bị y ghét vô cùng, nhưng không biết có phải Thẩm Cố Dung đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh hay không, khi đổi một góc độ khác đánh giá Triều Cửu Tiêu, y chỉ cảm thấy hắn có cái tôi hơi lớn, cũng không khiến người ta ghét đến vậy.

Hơn nữa cơ duyên Triều Cửu Tiêu nhường cho y ở Bí cảnh Cô Hồng kia đã giúp Thẩm Vọng Lan có được nhân thân, Thẩm Cố Dung cũng có chút cảm kích hắn, đơn giản không đối đầu với hắn khắp nơi nữa.

"Đa tạ Tứ sư huynh." Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu: "Ta chắc chắn sẽ rất thích quan tài huynh chọn."

Hề Cô Hành: "......"

Triều Cửu Tiêu: "......"

Triều Cửu Tiêu vốn chỉ quen thói gây sự với Thẩm Cố Dung, đang chờ y chửi mình, không nghĩ tới y lại không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn nói cảm ơn.

Triều Cửu Tiêu...... Triều Cửu Tiêu ngẩn ngơ, cảm thấy bản thân vẫn còn chìm trong giấc mộng.

Vẻ giận dữ trên mặt Hề Cô Hành cũng dần tiêu tan, hắn lo lắng nhìn Thẩm Cố Dung, nói: "Thập Nhất, đệ lại bị cái gì kích thích rồi?"

Thẩm Cố Dung cười cười, nói: "Không sao đâu, ta rất ổn."

Hề Cô Hành...... Hề Cô Hành đột nhiên thấy hơi sợ hãi, cảm thấy đầu óc sư đệ hắn hình như lại gặp vấn đề.

"Ly Canh Lan chắc chỉ còn nửa hơi tàn, lát nữa ta sẽ đi kết liễu hắn, nếu các huynh không có việc gì thì có thể xem thử trận pháp trong Hàm Châu Thành rốt cuộc là thế nào? Có phương pháp phá giải hay không?"

Hề Cô Hành thoáng sửng sốt, mới nhíu mày nói: "Lát nữa đi kết liễu hắn? Vậy hiện tại đệ đi đâu? Còn có chuyện quan trọng hơn cần làm sao?"

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừm, rất quan trọng, cực kỳ quan trọng, liên quan đến cả đời của ta."

Sắc mặt Hề Cô Hành trở nên nghiêm túc: "Vậy đệ mau đi đi, nơi này giao cho chúng ta."

Thẩm Cố Dung nói: "Được."

Triều Cửu Tiêu cuối cùng cũng hồi thần, Thẩm Cố Dung không bình thường khiến hắn bị sặc, có chút không thích ứng được, mất tự nhiên mở miệng tìm đề tài: "Ngươi, ngươi muốn đi làm cái gì? Nguy hiểm không? Ý ta là quan tài có thể sử dụng được không?"

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn hắn, không biết có phải vì không còn thành kiến với Triều Cửu Tiêu hay không, y mơ hồ nghe ra lời này của hắn có ý quan tâm mình, nhưng vẫn không nói tiếng người như cũ.

"Không có gì nguy hiểm." Thẩm Cố Dung nói, "Ta tự làm được rồi."

Y nói năng trịnh trọng lạ thường, Hề Cô Hành vẫn thấy hơi tò mò, nói: "Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?"

Có thể quan trọng hơn cả giết Ly Canh Lan?

Thẩm Cố Dung nghiêm mặt nói: "Dỗ đồ đệ."

Hề Cô Hành: "???"

Thẩm Cố Dung: "Mục Trích hắn giận ta."

Hề Cô Hành: "......"

Cút —— cho ta!!