Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

Chương 96: Phụng Tuyết, Cố Dung

Chuyển ngữ: Trầm Yên

............................................................

Thẩm Cố Dung không nghĩ tới Mục Trích vậy mà đột nhiên không kịp đề phòng nói ra vấn đề này, y lập tức dại ra trong nửa khắc.

Y bị dọa đến đầu óc trống rỗng, theo bản năng muốn lui về sau, nhưng thân thể giống như bị đóng đinh, hoàn toàn không thể động đẩy, chỉ có thể nhìn Mục Trích bằng sắc mặt tái nhợt đầy hoảng sợ.

Mục Trích hỏi xong cũng tự sửng sốt, mà phản ứng này của Thẩm Cố Dung đã gián tiếp nói cho hắn biết đáp án.

Sư tôn hắn...... Thẩm Phụng Tuyết quả thực bị đoạt xá.

Trong lúc nhất thời, Mục Trích không thể miêu tả được cảm giác của mình, trái tim buồn phiền đến khó chịu, nhưng nhìn thấy Thẩm Cố Dung bị dọa thành như vậy, hắn lại đau lòng đến muốn mạng.

Hắn không biết nên đối mặt như thế nào với Thẩm Cố Dung, cũng không biết rốt cuộc phải làm sao mới có thể bù đắp tổn thương năm đó mình gây ra cho Thẩm Phụng Tuyết.

Dưới cơn hoảng hốt, trong đầu Mục Trích đột nhiên thoáng hiện lên một đoạn ký ức không rõ ràng.

Trong Phiếm Giáng Cư, ngón tay mảnh khảnh của Thẩm Phụng Tuyết nắm lấy tay Tiểu Mục Trích, lẩm bẩm nói: "Ngươi đừng sợ ta."

Mà Mục Trích đã bị cơn đau đớn càn quét toàn thân, không hề nghe thấy bất cứ điều gì, thanh âm nghẹn ngào không thốt nên lời, chỉ có thể mặc cho Thẩm Phụng Tuyết ôm mình vào lòng, cắn thật mạnh lên cánh tay hắn.

Máu lập tức trào ra, Thẩm Phụng Tuyết lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn ôm chặt Mục Trích như cũ.

Trên người cả hai đã tràn đầy máu tươi.

Nhưng khi nhìn kỹ, phần lớn máu kia đều chảy ra từ bụng Thẩm Phụng Tuyết.

Hắn cưỡng ép mổ lấy một nửa nguyên đan của chính mình.

Mà Mục Trích không đau đớn bằng một phần vạn Thẩm Phụng Tuyết lại như si ngốc, cắn chặt người cứu mạng mình, hận không thể nuốt hắn vào trong bụng.

Thẩm Phụng Tuyết không dao động, rũ mắt bi thương nhìn hắn.

Người hắn liều mạng muốn cứu, lại là người hận hắn nhất.

Khóe mắt Mục Trích đột nhiên đỏ lên.

Trái ngược với Mục Trích, Thẩm Cố Dung lại sợ đến run rẩy đôi tay, y hoảng hốt nhìn Mục Trích, trong cổ họng như chứa một ngụm máu đặc quánh, miệng ngập mùi máu tươi.

Mục Trích...... Mục Trích biết chuyện y đoạt xá......

Rõ ràng không phải y tự nguyện đi vào thế giới này, rõ ràng là Thẩm Phụng Tuyết kéo y tới thế giới vốn không thuộc về y, nhưng khi đột ngột bị người khác vạch trần việc đoạt xá, Thẩm Cố Dung vẫn không khống chế được bản thân sợ hãi.

Y chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua một cách khó khăn như vậy, giống như mỗi nhịp hô hấp của mình, mỗi giây yên lặng, đều đang đẩy mình vào nơi vạn kiếp bất phục.

Bị vạch trần việc đoạt xá có lẽ sẽ không làm Thẩm Cố Dung khủng hoảng như vậy, dù sao cũng chỉ mình Mục Trích phát hiện, dù nói cho bọn Hề Cô Hành thì cũng chưa chắc đã có ai tin.

Nhưng Thẩm Cố Dung vẫn sợ hãi.

Y sợ Mục Trích cho rằng y là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, làm ra hành động của quỷ hồn âm phủ, chiếm cứ thân thể Thẩm Phụng Tuyết.

Y sợ Mục Trích sẽ cảm thấy mình là một quỷ tu không từ thủ đoạn......

Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi hoảng hốt, trong lúc nhất thời y vậy mà không rõ rốt cuộc mình từ đâu tới.

Bởi vì người vạch trần y...... là Mục Trích sao?

Khoảnh khắc Thẩm Cố Dung đã sợ hãi đến gần như không thở nổi, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng thở dài mỏng manh.

Y ngẩn ngơ ngẩng đầu, phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, cây mặt người không còn, lá rụng đầy đất biến mất.....

Mục Trích cũng không còn nữa.

Thay vào đó là một vùng tuyết trắng mênh mông, nam nhân mặc bạch y kia hơi nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.

Là Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết chưa đeo băng tiêu, hai mắt đỏ tươi quỷ dị, trên mặt không gợn sóng như giếng cổ, vẫn một khí thế tiên quân thanh lãnh như cũ.

Hắn nhàn nhạt nói: "Đừng sợ."

Thẩm Cố Dung sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ.

Thẩm Phụng Tuyết cuối cùng cũng tới cứu mạng chó của y!

Nhìn thấy Thẩm Phụng Tuyết, hô hấp vẫn luôn căng chặt của Thẩm Cố Dung rốt cuộc cũng chậm rãi nới lỏng, chân y mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất.

Thẩm Phụng Tuyết chậm rãi đi đến trước mặt y, quỳ một gối trước mặt y, nhẹ giọng nói: "Hắn sẽ không làm gì ngươi, ngươi không phải sợ hắn."

Thẩm Cố Dung gật gật đầu, cảm thấy an tâm hơn không ít.

Sau khi y thở hổn hển một hồi, mới ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Phụng Tuyết, mềm giọng nói: "Ta muốn về nhà."

Thẩm Phụng Tuyết sửng sốt.

Thẩm Cố Dung vươn tay túm tay áo tuyết trắng của Thẩm Phụng Tuyết, nhỏ giọng nói: "Số mệnh của Mục Trích và Ngu Tinh Hà đều đã thay đổi, mục đích của ngươi đã đạt được, ta có thể về nhà chưa?"

Thẩm Phụng Tuyết hơi giật mình, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên đáp lại như thế nào.

"Ta muốn về nhà."

Thẩm Cố Dung tựa đang làm nũng, giọng nói mang theo chút tủi thân, y vốn chỉ muốn kích phát lòng trắc ẩn của Thẩm Phụng Tuyết, để hắn thuận lợi đưa mình về nhà, nhưng vừa nói ra, giả bộ tủi thân lại triệt để biến thành tủi thân thật sự.

Năm Thẩm Cố Dung vừa tới đây cũng chỉ mới mười sáu tuổi, ở thế giới tu sĩ có thọ mệnh hàng trăm hàng ngàn tuổi này, y chỉ là một đứa nhỏ không rành thế sự mà thôi.

Y lẻ loi một mình lưu lạc đến thế giới xa lạ này, đưa mắt nhìn quanh tất cả đều là người xa lạ, chỉ có thể dựa vào ký ức rải rác của thân xác Thẩm Phụng Tuyết mà tồn tại một cách gian nan, những người ứng đối với y đều là người y không thân thiết.

Khi vừa tới nơi này, hầu như ngày nào y cũng lo lắng khủng hoảng, sợ hãi nếu bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ, mơ màng hồ đồ vượt qua nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới miễn cưỡng thích ứng được, lại bị người thân cận nhất đột nhiên mở miệng vạch trần không kịp đề phòng.

Thẩm Cố Dung chợt rơi nước mắt, sự khủng hoảng cùng tủi thân tích góp ngần ấy năm trong nháy mắt hoàn toàn bộc phát ra.

"Ta chỉ muốn về nhà." Thẩm Cố Dung túm tay áo Thẩm Phụng Tuyết, khóc đến nghẹn ngào: "Cầu xin ngươi, cho ta về nhà đi. Ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm, có thể đưa ta về nhà không?"

Y không muốn tiếp tục bị giam trong thế giới xa lạ này, dựa vào lá gan lớn bằng hạt mè mạnh mẽ ngụy trang thành Thánh quân Thẩm Phụng Tuyết không gì không làm được ở Tam giới, y không muốn trải qua cuộc sống lo lắng đề phòng này nữa.

Y chỉ là một phàm nhân bình thường, trăm năm thọ mệnh đủ cho y sống rồi.

Chỉ cần có thể về nhà, cái gì y cũng không cần.

Thẩm Cố Dung phát tiết hoàn toàn sự oan ức tủi thân mấy năm nay của mình, Thẩm Phụng Tuyết rũ mắt bi thương nhìn y.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Cố Dung khóc mệt, ngước đôi mắt đỏ bừng, gần như cầu xin mà nhìn Thẩm Phụng Tuyết, nức nở nói: "Cho ta về nhà, được không?"

Thẩm Phụng Tuyết nhẹ giọng hỏi y: "Vì sao ngươi lại muốn về nhà như vậy?"

Thẩm Cố Dung như đứa trẻ sụt sịt nói: "Ta nhớ cha mẹ ta, còn có huynh trưởng, muội muội, tiên sinh tư thục......."

Thẩm Phụng Tuyết nghe câu nói này, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười kia tựa hồ trào phúng, lại phảng phất như hoài niệm.

Hắn nhấc tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tràn đầy nước mắt của Thẩm Cố Dung, nói: "Chờ thêm một chút."

Tay đang lau nước mắt của Thẩm Cố Dung đột nhiên khựng lại, mờ mịt nói: "Chờ cái gì?"

Thẩm Phụng Tuyết nói: "Chờ đến khi ngươi có thể hoàn toàn vứt bỏ thế giới này."

Thẩm Cố Dung nghe không hiểu: "Cái gì?"

Thẩm Phụng Tuyết đặt một chùm sáng vào lòng bàn tay Thẩm Cố Dung, để y nhẹ nhàng nắm lấy, nói: "Nếu ngươi có thể vứt bỏ tất cả, vậy hãy bóp nát cái này, bóp nát nó, ngươi có thể về nhà."

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn chùm sáng trong tay, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"

Y ngẩng đầu: "Ta phải vứt bỏ cái gì? Thế giới này không phải của ngươi sao?"

Thẩm Phụng Tuyết lại chỉ hỏi y: "Ngươi có thể vứt bỏ Mục Trích sao?"

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ.

"Nếu ngươi rời khỏi thế giới này, nghĩa là vĩnh viễn không thể gặp lại hắn nữa."

Thẩm Cố Dung hơi nóng nảy: "Nhưng mà... nhưng mà đây không phải thế giới của ta, hắn cũng không phải đồ đệ của ta mà."

Thẩm Phụng Tuyết cười: "Ngươi không thích hắn?"

Thẩm Cố Dung ngẩn ngơ, ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn hắn.

Thẩm Phụng Tuyết nói: "Ta ở ngay trong lòng ngươi, ngươi không giấu được ta."

"Giấu... giấu cái gì?" Thẩm Cố Dung lắp bắp nói: "Hắn... ta chỉ coi hắn là đồ đệ."

Thẩm Phụng Tuyết không tiếp tục vấn đề này, chỉ kéo Thẩm Cố Dung tới, nói: "Đi thôi, nói cho hắn biết, ngươi không đoạt xá."

Thẩm Cố Dung bị ép buộc quay lưng về phía Thẩm Phụng Tuyết, y còn giãy giụa quay đầu lại, nói: "Từ từ, câu vừa rồi ngươi nói nghĩa là sao? Ngươi nói rõ ràng đi! Từ từ! Ngươi...!"

Thẩm Phụng Tuyết không chờ y dài dòng, nhẹ nhàng đẩy lưng y, Thẩm Cố Dung lảo đảo một cái, cảnh vật xung quanh thay đổi, y lại lần nữa trở về dưới tàng cây.

Mục Trích vẫn an tĩnh nhìn y, chờ đợi câu trả lời của y.

Trái tim Thẩm Cố Dung vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu kinh hoàng, mặc kệ Thẩm Phụng Tuyết nói vậy, y vẫn tiếp tục sợ hãi.

Mục Trích nhẹ giọng gọi: "Sư tôn?"

Thẩm Cố Dung khẽ nhắm mắt, đọc đi đọc lại lời Thẩm Phụng Tuyết dạy cho mình:

[ Ta không đoạt xá, ta không đoạt xá, ta vốn không đoạt xá. ]

Mục Trích sửng sốt.

Tiếp theo trong nháy mắt, Thẩm Cố Dung mở mắt, gần như phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Mục Trích, nói: "Đúng, ta đoạt xá đấy, ngươi gây khó dễ được ta sao?!"

Mục Trích: "......"

Thẩm Phụng Tuyết: "......"

Vốn dĩ Mục Trích là người 'hưng sư vấn tội' vạch trần con át chủ bài của sư tôn, nhưng Thẩm Cố Dung tự bạo thân phận vậy mà lại tự bạo ra một loại cảm giác 'Ngươi phiền quá đi, chẳng qua chỉ là đoạt xá mà thôi, ngươi ngạc nhiên như thấy chuyện lạ vậy làm gì?'.

Mục Trích mơ mơ màng màng, trong hoảng hốt cũng đột nhiên xuất hiện ảo giác 'Hình như y không sai, người sai chính là ta'.

Thẩm Cố Dung hùng hổ nói xong liền rũ mắt xuống, lại bắt đầu sợ hãi.

Y không dám nhìn vào mắt Mục Trích, trong lòng lại tràn đầy sự chua xót, tủi thân đến đòi mạng.

[ Ta cũng đâu cố ý đoạt xá? Ta chỉ bị ép buộc, ta vốn không muốn như vậy. Vì sao phải chất vấn ta chứ? ]

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung nói chuyện có chút lộn xộn, tủi thân đến mắt đỏ hoe.

[ Dù ta không phải Thẩm Phụng Tuyết, nhưng ta làm sư tôn ngươi ngần ấy năm, chẳng lẽ ngươi không nhận ta sao? ]

[ Bạch nhãn lang, tiểu bạch nhãn lang, ta nên trục xuất ngươi khỏi sư môn....... ]

Khi Mục Trích vì xúc động nhất thời mà hỏi ra câu kia, đã lập tức hối hận, đến cuối cùng người khiến hắn động lòng vẫn luôn là sư tôi bề ngoài kiên cường giả vờ bình thản, nội tâm lại hoảng loạn khiêu thoát, mà không phải là Thánh quân Thẩm Phụng Tuyết thanh lãnh gặp được khi còn bé.

Hắn đối với Thẩm Phụng Tuyết nhiều nhất chỉ là cảm kích, áy náy, muốn xin lỗi đền bù cho hắn, nhưng đối với Thẩm Cố Dung lại là dục vọng chiếm hữu đặc quánh, hận không thể xoa y trong lòng suốt kiếp không xa rời.

Mục Trích rất tỉnh táo, có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau giữa hai người này.

Khi hỏi ra câu kia, hắn đã đoán trước Thẩm Cố Dung sẽ phủ nhận, hoặc là cười chêm chọc lừa gạt cho qua, nhưng chưa từng nghĩ tới y vậy mà trực tiếp thừa nhận.

Hơn nữa còn thừa nhận đến đúng lý hợp tình, giống như Thẩm Phụng Tuyết ép buộc y phải đoạt xá vậy.

Mục Trích bị nghẹn họng, hắn lo lắng đề phòng e sợ xuất hiện hiềm khích gì với sư tôn, nhưng hiện tại xem ra hiềm khích gì đó giống như hoàn toàn không tồn tại trong thế giới của Thẩm Cố Dung.

Y là người yêu hận rõ ràng, cũng sẽ không cố ý nói dối, khẩu thị tâm phi, cả người tựa như một ngọn lửa rực rỡ, thiêu đốt sáng ngời.

Mục Trích cảm thấy bản thân dường như càng luân hãm sâu hơn.

Chẳng qua Thẩm Phụng Tuyết......

Suy nghĩ của Mục Trích đột nhiên đặt lên cơ duyên mình liều mạng cướp về.

Nếu dùng cơ duyên này lên người sư tôn, có phải vừa giữ lại được Thẩm Cố Dung, cũng đồng thời giúp Thẩm Phụng Tuyết trở lại không?

Không.

Ý nghĩ này vừa mới nổi lên đã bị Mục Trích phủ định.

Như vậy quá nguy hiểm, nếu nhất thời không cẩn thận chỉ sợ sẽ làm người khiến hắn xiêu lòng rời khỏi khối thân xác này.

Mục Trích vốn là một người máu lạnh vô tình, tất cả nhiệt ý của bản thân đều dành cho Thẩm Cố Dung, tuy rằng hắn hổ thẹn với Thẩm Phụng Tuyết, nhưng lại không dám đẩy Thẩm Cố Dung rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Việc này, còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Thẩm Cố Dung hoàn toàn không biết Mục Trích đang nghĩ gì, y còn tưởng Mục Trích đang trách tội mình, trong lòng tủi thân không chịu nổi, cũng may mới vừa rồi đã khóc xong một trận, y gian nan giữ vững dáng vẻ đóa hoa cao lãnh của Thẩm Phụng Tuyết, không nhụt chí mà khóc lên.

Y suy nghĩ có chút khổ sở: [ Ta chỉ không muốn nói dối ngươi. ]

Thẩm Cố Dung vốn định nói 'Không đoạt xá', nhưng khi buột miệng thốt ra vẫn thừa nhận việc đoạt xá như cũ.

Mục Trích được xem như người thân thiết nhất với y ở thế giới này, y không muốn dùng lời nói dối vụng về này phá hỏng tình cảm hai người.

Hơn nữa một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối khác che lấp, y tự nhận bản thân không có năng lực nói dối lấp liếm này, đơn giản trực tiếp ngả bài.

Thích chết thì chết đi.

Mục Trích hít sâu một hơi, bước nhanh tiến lên, nói: "Sư tôn, xin lỗi, vừa rồi là ta lỡ miệng."

Thẩm Cố Dung nghiêng đầu giận dỗi, không muốn nhìn hắn:

[ Đừng gọi ta là sư tôn, sư tôn ngươi chết rồi. ]

Mục Trích nói: "Sư tôn, ngài đừng giận ta."

Thẩm Cố Dung rầu rĩ nói: "Ngươi còn nhận người sư tôn này là ta sao?"

Mục Trích vội vàng nói: "Tất nhiên là nhận, bất kể ngài là ai, vẫn luôn là sư tôn của ta."

Trái tim vẫn luôn căng chặt của Thẩm Cố Dung cuối cùng cũng hạ xuống, y lặng lẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, hơi nhướng mày nhìn về phía Mục Trích.

Mục Trích đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

"Nhưng ta không nhận ngươi." Thẩm Cố Dung nói: "Ta muốn trục xuất ngươi khỏi sư môn. Tới đây. Chúng ta giải Đệ Tử Khế. Ngay bây giờ."

Mục Trích: "......"