"Giữ chặt, mau giữ chặt hắn lại!"
Đại đội trưởng nhanh chóng gọi người, quản lý trị an Lí Hướng Dương cũng không thể mặc kệ, hắn chạy nhanh tới ôm chặt lấy Trần Thanh Phong, hô to: "Tiểu Lục, cậu bình tĩnh một chút!"
Trần Thanh Phong buồn bực: "Nhà bọn họ khi dễ người!"
Lúc này, lão Khương gia bắt đầu khóc, chẳng qua Đại đội trưởng liền quát lớn một tiếng, nói: "Câm miệng cho tôi! Nhà các người có cái thể diện gì mà khóc! Đừng cho là tôi không biết quỷ tâm của các người, nghĩ muốn khi dễ tiểu cô nương người ta? Có cần tôi lấy công văn đoạn tuyệt quan hệ năm đó ra không? Cái đồ vật kia ở đại đội vẫn còn một bản đấy! Toàn gia các người lang tâm cẩu phế không biết xấu hổ là gì, thật sự làm mất mặt Phong Thu Đại Đội chúng ta! Khương Điềm Điềm có quan hệ gì với các người! Các người thấy tiểu cô nương cô đơn nên nghĩ dễ bắt chẹt sao! Hôm nay, tôi nói rõ ràng cho các người biết.
Cho dù Khương Điềm Điềm chỉ có một người, tôi không bao giờ chấp nhận các người khi dễ người ta, hiện tại đã là xã hội mới.
Các người đem ý tưởng dơ bẩn này vứt hết cho tôi.
Nếu để tôi biết các người lại tìm Khương Điềm Điềm gây phiền toái, tôi liền đem các người đi công xã nhận giáo dục!"
Ông liếc Kế toán Trần một cái, thấy ông ấy nhíu mày, Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Thôn chúng ta, không phải cái loại địa phương bỉ ổi nhìn thấy tiểu cô nương chỉ có một mình, liền hận không thể uống máu trên người người ta! Từ hôm nay trở đi, mọi người đến giám sát, chỉ cần ai khi dễ Khương Điềm Điềm, tôi liền nói được làm được! Chính tôi sẽ đem người đó đến công xã nhận giáo dục, những người còn lại trong nhà sẽ bị đưa đi khai hoang hết!"
"Đại đội trưởng, chúng tôi..."
"Các người đều cút cho tôi! Ít ở đây làm mất mặt!!!"
Cả nhà Khương gia đụng phải ván sắt, còn bị Đại đội trưởng dằn mặt, chỉ là ai cũng sợ Đại đội trưởng.
Thậm chí ở một số địa phương mà nói, đại đội trưởng không khác gì hoàng đế.
Ở đại đội bọn họ, so ra thì tiên tiến hơn, không có chuyện như vậy.
Cho dù là vậy, mọi người cũng không dám cùng Đại đội trưởng đối nghịch, người nhà lục đục đỡ lão Khương gia đứng lên.
Đều nói trong quan hệ chị em dâu trong nhà, thích nhất là phân cao thấp lẫn nhau, chi thứ nhất và chi thứ hai của Khương gia cũng giống như vậy.
Bởi vì chuyện cha của Khương Điềm Điềm làm con thừa tự, hai nhà huyên náo đến nỗi cả đời không qua lại với nhau.
Mặc dù Vương Hồng Hoa, bà tử(vợ) của chi thứ hai, tuy rằng không muốn nhìn thấy Khương Điềm Điềm, nhưng nhìn cảnh Đại phòng Khương gia chịu thiệt, thật sự là vui muốn chết.
Bình thường ỷ vào mình đông con, hiện tại đã biết lợi hại đi?
Bà cực kỳ đắc ý, hận không thể quăng cho mấy cục đá*, chỉ là Đại đội trưởng còn ở đây, bà chỉ có thể nhịn xuống.
(*Người ta bỏ đá có cục đá xuống giếng, bà định quăng tận mấy cục, sợ á)
Thế nhưng, hiện tại không thể nói, không có nghĩa là chờ một chút không thể nói! Bà nhanh chóng đuổi kịp bước chân Đại phòng Khương gia.
"Bà đi theo chúng tôi làm gì!"
"Ta cũng về nhà, như thế nào lại thành đi theo các người." Vương Hồng Hoa lý lẽ hùng hồn đáp trả.
Người Khương gia vốn nghĩ rằng, Khương Điềm Điềm một tiểu cô nương thì dễ bắt chẹt, lúc này mới để vợ lão Tứ ra trận, nhưng lại không ngờ tới, sự tình cùng ý muốn không hề giống nhau.
Lão Trần gia đó thật là vì phòng ở mà phát rồ lên.
Bọn họ lúc này, đúng là trộm gà không thành còn mất cả gạo mà.
"Đại nương, ít nhiều còn có mọi người."
Giọng nói Khương Điềm Điềm truyền đến, người Khương gia quay đầu nhìn về phía Khương Điềm Điềm, đúng lúc này, Khương Điềm Điềm đột nhiên nhìn bọn họ, cơ hồ trong khoảnh khắc, một nụ cười méo mó và âm trầm xuất hiện nơi khóe miệng cô, đôi mắt sâu kín nhìn họ.
"Chết tiệt!"
Con cả Khương gia, theo huyết thống là đại bá của Khương Điềm Điềm, hắn bị nụ cười vặn vẹo này của Khương Điềm Điềm dọa cho cứng người liền lảo đảo một cái, đụng phải lão cha hắn ngã lăn, tất cả mọi người đều bị đánh tơi tả, thân thể suy nhược, kết quả kéo nhau cùng ngã lăn ra thành một xâu kẹo hồ lô.
Đương nhiên, ngoài người Khương gia không một ai thấy nụ cười ấy của Khương Điềm Điềm.
Thậm chí, bà tử Vương Hồng Hoa chi thứ hai cũng thấy được, bà hoảng sợ còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị những người chi thứ nhất Khương gia đụng ngã, nắm mắt cá chân gào khóc.
Bất quá kêu thì kêu to, trong lòng lại run rẩy từng cơn.
Có thể nói, nụ cười quỷ dị này của Khương Điềm Điềm, thật sự là dọa cho từ trên xuống dưới của Khương gia thiếu chút tiểu ra quần.
Từ nay về sau, nhìn Khương Điềm Điềm, đều có bóng ma tâm lý.
Ngay cả sau này, Khương Điềm Điềm còn chờ bọn họ đến kiếm chuyện.
Kết quả phát hiện, một người cũng không thấy.
Thật ra...!
Bọn họ vì né Khương Điềm Điềm mà đều đi đường vòng! (Tội haha) ヘ( ̄ω ̄ヘ)
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Đoạn nhạc đệm qua đi, người biết chút chuyện đều mắng một câu "Xứng đáng".
Khương gia đầu sỏ gây chuyện đi rồi, mọi người lúc lắc rời đi.
Người Trần gia thì cùng Khương Điềm Điềm vào nhà, Khương Điềm Điềm nhẹ giọng: "Cám ơn mọi người."
Trần đại nương: "Cảm tạ cái gì ah! Đều là việc nên làm! Đại nương biết ngay kiểu gì cũng sẽ có một ít đầu trâu mặt ngựa, lòng dạ rắn rết xuất hiện mà, có điều không nghĩ trước hết lại là Khương gia thoạt nhìn trung thực kia.
Thật sự cẩu cắn người thì không sủa.
Năm đó dễ dàng đem đứa con đi tặng, quay đầu thì kiên quyết không chịu đem con về.
Đúng là lang tâm cẩu phế!."
Khương Điềm Điềm chớp chớp mắt, gật đầu.
Trần đại nương: "Chờ ta cùng Vương bà tử thương lượng một chút, để bọn họ ít nhiều gì cũng lưu tâm chiếu cố con, con yên tâm, chúng ta là người một nhà, đại nương sẽ không để ai khi dễ con."
Cô nghiêm túc: "Con biết, mọi người đều là người tốt."
Cô giữ chặt Trần Thanh Phong, nói: "Con cũng tin là, tiểu Phong ca ca sẽ bảo vệ con."
Trần Thanh Phong đau lòng: "Dọa đến em rồi?"
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô, quay đầu lại nói: "Mẹ, cái kia, mẹ cho con 1 khối tiền mua lễ?"
Trần đại nương: "!!!"
Đang êm đẹp, thế nào tự nhiên lại đòi tiền!
Đề tài chuyển quá bất ngờ bà không kịp đỡ!
Trần Thanh Phong: "Con đưa Điềm Điềm đi huyện một chuyến, giải sầu một chút, chuyện lần này thực là dọa đến em ấy rồi!"
Hắn nói lời lẽ chính đáng như vậy, Trần đại nương do dự một giây, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sầu khổ, khẽ cắn môi: "Được!"
Bà nói: "Con dẫn con bé đi giải sầu, Điềm nha đầu đừng sợ, có việc gì cứ gọi cho mọi người.
Xem đại nương có biến người đó thành mảnh khoai vụn hay không."
Khương Điềm Điềm nhẹ giọng đáp, mềm mại nhu nhu: "Dạ."
Người Trần gia cũng không có ở lâu, dặn dò vài câu, liền rời đi tới đại đội.
Bất quá Trần Thanh Phong thật ra không muốn đi, hắn bắt đầu nói lý: "Điềm Điềm bị kinh hách, lại không nấu cơm, con ở lại giúp em ấy làm cơm." (cao thủ k bằng tranh thủ ahhh)
Trần đại nương be like: (╯ರ ~ ರ)╯︵ ┻┻
Edit by @QuynQuyn175 (wattap)
Ánh mắt Trần đại nương thập phần lợi hại, lạnh lẽo liếc con trai.
Trần Thanh Phong nhấc tay: "Thật sự, con thề, con chỉ muốn giúp em ấy nấu cơm."
Trần đại nương giật giật khóe miệng, rốt cuộc cũng không nói thêm gì, chỉ là cho hắn một cái ánh mắt "Ngươi cẩn thận cho ta ", theo mọi người rời đi.
Thế nhưng, thời điểm rời đi còn dặn dò riêng với Tô Tiểu Mạch, Điềm Điềm nghe được bà nói cái gì mà "Phải nhiều chiếu cố em dâu con" vân vân và mây mây.
Sau khi mọi người rời đi, Trần Thanh Phong meo meo nhích lại gần cô, thấp giọng nói: "Có phải rất sợ hay không?"
Khương Điềm Điềm liếc mắt một cái, nói: "Anh đang nói chuyện ma quỷ gì ah? Em sợ cái gì? Em đoán được sớm muộn gì cũng có người tìm tới rồi."
Cô tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không ngu ngốc, thời điểm cô biết cha cô còn có thân thích, cô liền dự đoán được căn nhà này sớm muộn gì cũng rước đến phiền toái cho cô.
Chỉ là sớm hay muộn thôi.
Bằng không, cô cũng không nhất quyết đem nhà đi tặng nha.
Nhưng ngay bây giờ, không phải đúng rồi sao.
Cô dùng phòng ở để đổi một cuộc sống an ổn, không có gì xấu, đã đủ!
Khương Điềm Điềm vỗ vỗ bả vai Trần Thanh Phong, nói: "Không có vấn đề gì đâu, không phải em còn mẹ anh chống lưng sao."
Trần Thanh Phong gật đầu, mỉm cười nói: "Vợ anh quả nhiên thông minh, thật là rất xứng với anh."
Khương Điềm Điềm cười hì hì: " Em xứng với anh như vậy, anh đi làm cho em một chút đồ ăn được không?"
Trần Thanh Phong: "Được nha."
Hắn nhìn nhìn lương thực ở nhà Khương Điềm Điềm, Điềm Điềm cười hì hì: "Bột ngô, đây là lương thực tốt nhất của nhà em nga."
Cô cảm khái: "Đã lâu em không được ăn bột mì rồi."
Có chút thê lương.
Trần Thanh Phong: "Ngày mai chúng ta đi huyện, đi khách sạn quốc doanh là ăn được nha."
Điềm Điềm Ừ một tiếng, nói: "Tốt nha."
"Anh...mua ít đồ ăn vặt, cho em ăn ngon."
"Tốt, tốt nha."
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, Điềm Điềm nhìn Trần Thanh Phong lưu loát nấu cơm, nhướng mày nói: "Tiểu Phong Ca Ca, anh thật có bản lĩnh."
Trần Thanh Phong: "Đó là, anh đương nhiên có bản lĩnh ah! Thời điểm học trung học, anh ở trọ tại trường.
Mọi người đều đem theo lương thực, có thể giao cho căn tin, cũng có thể tự mình thổi lửa nấu cơm.
Anh chọn cái sau."
Khương Điềm Điềm: "Tại sao ah?"
Trần Thanh Phong: "Sư phụ nấu cơm ở căn tin trường anh nấu rất khó ăn, còn cắt xén phân lượng."
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh đại ngộ: "Nga."
Mắt thấy Trần Thanh Phong làm tốt hết thảy, đang ngồi cảm khái: "Nhà em, thật sự là còn gì."
Trách không được, mỗi ngày đều ăn khoai nướng (haiz).
Lão đại nổi tiếng lười biếng trong thôn, hiện tại thập phần nhiệt tình nấu cơm, hắn nói: "Em ăn như vậy không được, người không thể không ăn rau.
Hay là..."
Trong nháy mắt, nhìn về phía Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm: "Ân?"
Trần Thanh Phong: "Anh thấy tài sản chúng ta đen ăn đen.
À không, là cướp của người giàu chia cho người nghèo, lấy ra 1 khối tiền để mua một số thứ."
Khương Điềm Điềm: "???"
"Ngày mai chúng ta đi huyện về mua một bao đường, dùng đường để đổi nấm, em thấy được không? Không thì đổi một chút rau dại vân vân, anh thấy trời dần ấm lên, trên núi cũng có nhiều quả chín! Lại thêm vài ngày, trong sông có chút tôm, cá nhỏ, cũng có thể đổi.
Chúng ta chọn mấy đứa nhỏ trong thôn xuống tay!" Trần Thanh Phong HẮC HẮC HẮC cười, không một chút nào giống người tốt.
Khương Điềm Điềm nhanh nhảu: "Được!"
Dù gì cô cũng không phân biệt được nấm, nếu có thể đổi như vậy, cô cực kỳ nguyện ý.
Dù sao, không phải ai cũng thích làm việc! Khương Điềm Điềm cảm thấy, cho dù chính mình xuyên qua một vạn lần đi nữa, thì cũng không thể nào có thêm lòng nhiệt huyết yêu lao động, truyền thống mỹ đức này.
(mỹ = đẹp, đức = phẩm chất, đạo đức)
Không bao giờ!
Thế nhưng, cô lại hỏi: "Liệu có vấn đề gì không? Có thể bị người ta đoán được chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo không anh?"
Những lọn tóc nhỏ của Khương Điềm Điềm khẽ run lên, ánh mắt rất nghiêm túc.
Trần Thanh Phong: "Tiền của Dương Thạch Đầu bọn họ đó là đồng tiền lớn, chúng ta chỉ là tiền nhỏ việc nhỏ! Nhà ai mà không có số tiền nhỏ chứ, người khác sẽ không để vào mắt.
Vả lại, chúng ta có thể xuống tay với người quen thuộc trước ah."
Hắn thực quyết đoán: "Anh nghĩ, Đại Hổ, Đại Nữu bọn nhỏ chắc chắn muốn kiếm khoảng tiền này."
Khương Điềm Điềm yên lặng đích nhìn về bếp củi trong phòng, gật đầu: "Đúng vậy."
Hai người không chút xấu hổ khi đánh chủ ý lên tiểu hài tử, lập tức hưng trí bừng bừng nghiêm túc thảo luận xem rốt cuộc đổi thế nào là thích hợp nhất.
Khương Điềm Điềm cực kỳ vui vẻ, cô nói: "Không nghĩ tới, em đã là người có tiền ah."
Thực sự, từ trước tới giờ, cô đã là một nhà giàu!
Tuy rằng, hoàn toàn không có thịt ăn.
Nhưng cũng là nhóc con giàu có!
Chính là giàu!
Mặc dù ở thập niên 60, cô cũng có thể sống rất khá, hì hì!
Khương Điềm Điềm cực kỳ hài lòng!!!
Trần Thanh Phong trong lúc cả hai nói chuyện với nhau, càng hạ quyết tâm mau chóng đặt lễ đính hôn sớm hơn.
Điềm Điềm của hắn đơn thuần như vậy, đáng yêu như vậy, tuy rằng siêu cấp thông minh, siêu siêu cấp thông minh, nhưng vẫn còn chưa rành thế sự (chưa hiểu sự đời), bàn về kỹ năng bếp núc, thì mơ mơ hồ hồ.
Cô như vậy, hắn càng phải dụng tâm chăm sóc, chiếu cố hơn.
Rốt cuộc, lúc cô ấy vẫn chưa kết hôn thời điểm đó cha cô ấy vẫn sống tốt.
Bây giờ thì không tiện để hắn chăm sóc cô.
Hơn nữa, mẹ kế của cô đối xử tỉ mỉ với cô ấy khi cha cô vẫn còn sống.
Mẹ kế, đó không phải là thân phận gì là "Tốt".
Người yêu cô nhất trên đời là hắn đây, sao có thể khiến cô đau khổ?
Như vậy không được!
Không bao giờ! (ỏ).