Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

Chương 22

Biên tập: Cải

Bằng không, Hoắc Đình Diễm như thế nào sẽ nói đỡ cho cô chứ.

Đời trước làm fan của Hoắc Đình Diễm, Khương Yên tự nhiên biết anh là loại người gì. Anh tuy rằng là người lạnh nhạt nhưng bởi vì tuổi không lớn, vẫn còn mang theo hơi thở thiếu niên trên người, ngẫu nhiên sẽ tỏ ra thành thục nhưng ngẫu nhiên cũng có chút trẻ con. Sự đan xen này làm người thích không thôi.

Fan nhiều rất dễ xảy ra vấn đề, fan của Hoắc Đình Diễm cũng không ngoại lệ. Fan của anh được chia làm mấy loại, có fan phật hệ chân ái, fan dỗi người chân ái, antifan chuyển thành fan,.....

Anh mỗi lần gặp chuyện gì, các fan đều sẽ ra sức liều mình khống chế bình luận, bảo vệ anh.

Nhưng fan đôi khi cũng sẽ bị mắng đến máu chó phun đầu, Khương Yên am hiểu những vất vả của fan hâm mộ.

Thân là một nghệ sĩ, Hoắc Đình Diễm tự nhiên cũng biết đến những sự việc lộn xộn lung tung thường phát sinh trên mạng đó. Anh không có dùng ngôn ngữ biểu đạt cảm kích sự yêu mến của fan, nhưng mỗi một lần đều dùng hành động tới làm fan cảm động.

Người ta mắng anh giọng không tốt, fan đứng ra thay anh giải thích, thời điểm trả đũa, Hoắc Đình Diễm trực tiếp báo danh tham gia một cuộc thi ca hát. Chương trình kia đặc biệt nổi tiếng, anh không những vào được vòng trong mà còn giành được giải nhất, được tất cả mọi người công nhận.

Anh tham gia, nhận được giải nhất, làm fan cảm thấy tự hào cũng vô hình chung đánh cho antifan một cái tát vào mặt.

Thời điểm sinh nhật cùng các ngày hội này nọ, Hoắc Đình Diễm ngẫu nhiên sẽ đem một ít video chúc phúc của fan cắt nối biên tập hoặc là ảnh chụp cùng fan đăng lên weibo.

Anh quý trọng những người đã dành tình cảm cho mình nhưng không nói ra thành lời, chỉ nỗ lực dùng hành động hồi báo lại những tình cảm đó.

....

Mà hôm nay, kiến nghị kia của Hoắc Đình Diễm ở văn phòng giáo viên kỳ thực là đang giúp đỡ cô.

Kỳ thật, Khương Yên cũng định nói ra cái kiến nghị này nhưng không ai nghe cô, những giáo viên kia chỉ biết cảm thấy cô sẽ lại giở trò quỷ gì, nghĩ muốn lừa dối bọn họ, nhất quyết không chịu tán đồng. Nhưng Hoắc Đình Diễm nói ra, bọn họ nhất định sẽ suy xét.

Trừ bỏ bởi vì anh là minh tinh, còn bởi vì quan hệ giữa anh và các bạn học đều như nhau, ngày thường cũng không có cùng bạn học nữ nào ở trong lớp thân thiết, giáo viên tự nhiên sẽ tin tưởng lời anh nói.

Khương Yên cảm thấy, sở dĩ Hoắc Đình Diễm chịu nói chuyện giải vây cho cô nhất định là bởi vì anh đã tin tưởng cô là fan của mình, bằng không cũng sẽ không làm ra hành động như vậy.

Hoắc Đình Diễm che chở fan hâm mộ đến mức nào, thân là một fan chân ái, Khương Yên phi thường phi thường biết rõ!!!!

Hoắc Đình Diễm "....."

Anh nhìn gương mặt tươi cười trước mặt chỉ cảm thấy có chút thần kỳ. Vừa mới nãy, ở văn phòng giáo viên, cô một bộ tinh thần sa sút, như thế nào hiện tại đã vui vẻ đến mức toàn thế giới đều có thể nhìn ra như vậy?

Nữ sinh, quả nhiên là một giống loài thần kỳ.

Anh trầm mặc một lát, hỏi ngược lại "Không phải chính miệng cậu đã nói sao?"

"Cái gì?" Khương Yên nghe không hiểu, hồ nghi nhìn anh "Tớ nói cái gì a?"

"Là fan của tớ"

Nghe vậy, Khương Yên nhoẻn miệng cười "Đúng vậy, tớ vốn dĩ chính là fan của cậu nha! Chính là loại fan chân ái đấy! Cậu tin tưởng sao?"

Hoắc Đình Diễm tạm dừng một lát, khó có khi nói lời vui đùa "Không phải là fan mẹ ruột là được rồi"

Khương Yên ngạnh hạ, buột miệng thốt ra "À không! Tớ chính là fan mẹ ruột!"

Cô nói, hứng thú bừng bừng hỏi "Fan mẹ ruột thì sao a? Fan mẹ ruột rất tốt nhá, tớ nói cho cậu biết, trong giới fan hâm mộ, chỉ có fan mẹ ruột là người thương cậu nhất!"

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh cũng không phải thực yêu cầu người khác tới sắm vai mẹ hiền thương yêu chính mình.

Anh mím môi, trực tiếp không phản ứng Khương Yên "Đi học"

Khương Yên đi theo phía sau anh, cười cười, nhẹ giọng nói "Mặc kệ cậu có tin tớ là fan của cậu hay không, hôm nay thực sự cảm ơn cậu hỗ trợ"

Cô rất vui vẻ, siêu siêu vui vẻ!!!!

Nam thần ra mặt trợ giúp mình một phen, Khương Yên quyết định cuối tuần này phải hảo hảo làm một cái video đẹp đẽ cho Hoắc Đình Diễm!

....

Sau khi trở lại phòng học, giáo viên tiếng anh nhìn hai người một trước một sau tiến vào cũng không có nói thêm cái gì, tiếp tục giảng bài.

Một tiết học cứ yên bình trôi qua liền tới giờ ăn cơm trưa

Vừa tan học, Nguyễn Nghiên Nghiên đem sách vở gấp lại, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Khương Yên, đem người lôi kéo hướng nhà ăn chạy.

"Khương Yên, nhanh lên! Trưa nay có sườn xào chua ngọt a!"

Khương Yên "..."

"Được" cô bất đắc dĩ đáp ứng.

Lại nói, trưa nay có sườn xào chua ngọt không phải là vấn đề mà vấn đề ở đây là nhà ăn siêu siêu đông người!!! Trường bọn họ lớn, học sinh đặc biệt nhiều, nhà ăn tuy rằng có vài cáu nhưng mỗi lần đến thời điểm ăn cơm vẫn sẽ thực chen chúc.

Hai người thuận thuận lợi lợi đi đến nhà ăn, lại thuận thuận lợi lợi mua được cơm trưa.

Cũng may bọn họ đến sớm, nhà ăn hiện tại còn chưa nhiều người lắm, Khương Yên cùng Nguyễn Nghiên Nghiên chọn một chỗ có tầm nhìn tốt, lại không phải chen chúc ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Nghiên Nghiên liền bắt đầu vừa ăn cơm, vừa tìm hiểu tin tức của cô.

"Cô giáo gọi cậu lên văn phòng là có việc gì?" Cô ngồi ở đối diện, ăn một miếng cơ hỏi "Có phải hay không là vấn đề liên quan đến thành tích kỳ thi tháng lần này của cậu?"

Nguyễn Nghiên Nghiên cũng nghe được không ít tin tức. Nói thật, thời điểm nhìn thấy thành tích của Khương Yên cô cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng cô tin tưởng, kia tuyệt đối là thành tích thật của Khương Yên. Hơn một tháng ở chung, cô cảm thấy mọi người dường như đối với Khương Yên có hiểu lầm cùng định kiến lệch lạc. Khương Yên không có phải giống như mọi người đồn đại, là một người cố chấp cùng không để tâm học tập. Ngược lại, cậu ấy đặc biệt lễ phép, hiểu chuyện lại có mục tiêu.

Mỗi người đều sẽ có thời điểm phạm sai lầm, chúng ta không thể bởi vì một hai cái sai lần đó liền đem người ta một gây tre đóng đinh, cảm thấy họ sẽ luôn xấu như vậy. ai rồi cũng có lúc thay đổi.

Đây cũng là nguyên nhân mà Nguyễn Nghiên Nghiên nguyện ý làm bạn với Khương Yên. Cha mẹ từ nhỏ đã giáo dục cô, chúng ta nên cho người khác cơ hội sửa chữa sai lầm của bản thân, bởi vì sở dĩ bọn họ phạm sai lầm là bởi khi ấy họ chưa có tư tưởng chính xác cùng người dẫn đường đúng đắn.

Khương Yên không nhanh không chậm gật đầu "Đúng vậy"

Việc này cũng không có gì hảo thừa nhận.

Khương Yên ngước mắt cười cười, nhẹ giọng nói "Tớ có thể hiểu được suy nghĩ của các thầy cô"

Đại bộ phận giáo viên trong trường đều không thích cô, hơn nữa, kỳ thật sự cạnh tranh giữa các giáo viên với nhau cũng thực kịch liệt, người mà họ nhằm vào không chỉ có cô mà còn có cô giáo Triệu nữa. Cô giáo Triệu mới tới Nhất Trung không lâu, tuổi còn trẻ nhưng năm nào cũng được giữ chức chủ nhiệm lớp thực nghiệm. Lớp Khương Yên là đợt hai lớp thực nghiệm, trước đó hai năm cô giáo Triệu cũng đã theo một khóa lớp thực nghiệm cho đến khi họ tốt nghiệp.

Ở trường bọn họ, giáo viên chủ nhiệm của lớp thực nghiệm tiền thưởng so với những giáo viên khác cao hơn không ít, cơ hội thăng chức cũng tự nhiên cao hơn. Lớp thực nghiệm có rất nhiều nhân tài, nếu có thể xuất hiện một cái thủ khoa gì đó, giáo viên không chỉ hãnh diện mà còn có thể nhận được rất nhiều tiền thưởng. Tóm lại, đây là vị trí mà nhiều người khao khát.

Mối quan hệ giữa giáo viên với nhau cũng không có thuần túy như mọi người vẫn nghĩ. Cô giáo Triệu tính cách tốt, có phương pháp dạy dỗ học sinh của riêng mình, không giống như những giáo viên chủ nhiệm đã lớn tuổi lại cũ kỹ, cái này không cho phép, cái kia không cho phép, cho nên trường học đối với cô giáo Triệu tương đối coi trọng. Sự coi trọng này cũng đồng nghĩa với việc không tránh khỏi bị những giáo viên khác ghen ghét.

Lúc này bởi vì thành tích của Khương Yên, bọn họ nghĩ nếu có thể bắt được nhược điểm này nọ liền có thể mở cuộc họp khiển trách phương pháp giáo dục của cô giáo Triệu có vấn đề.... Tóm lại, phương diện này cất giấu tâm tư còn rất nhiều.

Nguyễn Nghiên Nghiên nghe, trợn trắng mắt cạn lời nhìn cô "Cái gì mà có thể hiểu được suy nghĩ của các thầy cô, tớ chính là không thể lý giải a! Như thế nào, trước đây thành tích kém liền hiện tại không thể tiến bộ sao?"

Khương Yên nghe, trong lòng có điểm ấm áp, cũng có chút cao hứng. Trừ bỏ hai người là cô giáo Triệu cùng Hoắc Đình Diễm, Nguyễn Nghiên Nghiên chính là người thứ ba tin tưởng mình không có gian lận, không có chơi tiểu xảo.

"Nguyễn Nghiên Nghiên"

"A?" Nguyễn Nghiên Nghiên gặm gặm xương sườn, kinh ngạc ngước mắt nhìn cô "Làm sao vậy?"

Khương Yên đem hai miếng sườn ở trong bát mình gắp sang cho Nguyễn Nghiên Nghiên, cong cong khóe miệng nói "Cảm ơn"

Tình hữu nghĩ giữa nữ sinh có đôi khi chính là đơn giản như vậy.

Nguyễn Nghiên Nghiên liếc nhìn cô, ngượng ngùng cười cười "Không có gì, đều là bạn bè, đừng khách khí"

Cô ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm miếng sườn của Khương Yên "Đương nhiên, nếu cậu đem toàn bộ sườn cho tớ, tớ cũng không ngại"

Khương Yên "...."

"Việc kia cuối cùng là giải quyết như thế nào?"

"Buổi tối đến văn phòng giáo viên làm mấy đề, chứng mình một chút thực lực bản thân"

"Kia cũng có thể" Nguyễn Nghiên Nghiên cỗ vũ "Cậu cố lên!"

"Được"

Cô sẽ, Khương Yên cô sẽ không làm cô giáo Triệu cùng nam thần thất vọng! Bọn họ tin tưởng mình, bảo hộ mình như vậy, cô nhất định phải hảo hảo nỗ lực!

Nguyễn Nghiên Nghiên "ai da" một tiếng, uống một ngụm canh "Chúng ta không nói đến chuyện này nữa, nói chuyện khác đi"

"Chuyện gì?"

"Chuẩn bị đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường rồi, nhà trường chuẩn bị bắt đầu tuyển chọn tiết mục biểu diễn, cậu có muốn báo danh hay không?"

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của bọn họ là tổ chức vào ngày 20 tháng 12. Bởi vì gần sát với lễ Giáng Sinh cùng tết Dương lịch, buổi lễ này tổ chức cực kỳ long trọng. Mỗi năm đều có rất nhiều hoạt động ca hát, khiêu vũ, tiểu phẩm,... hơn nữa, đại khái bởi vì trường có rất nhiều minh tinh đã và đang theo học cho nên nhà trường đặc biệt chú trọng phương hướng phát triển văn nghệ.

Lễ kỷ niệm năm ngoái, trường bọn họ mời một đàn anh đã tốt nghiệp trở về. Vị đàn anh kia hiện tại là một ca sĩ, lúc ấy còn hát vài bài, đem không khí ngày lễ kỷ niệm xào đến bùng nổ.

Bởi vì còn phải tập luyện cùng tổng duyệt cho nên trường bọn họ thường bắt đầu chọn tiết mục biểu diễn vào tháng 11, sau đó trải qua từng vòng từng vòng tuyển chọn, cuối cùng chỉ lưu lại hai mươi hoặc mười mấy tiết mục.

Khương Yên giật mình, vừa định trả lời liền nghe thấy cách đó không xa có giọng nam quen thuộc vang lên "A Diễm, bên kia còn có chỗ trống, chúng ta qua đó ngồi đi"

Cảnh Hóa chỉ chỉ vào vị trí Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khương Yên bên này.

Nguyễn Nghiên Nghiên cũng nghe thấy, kích động nói "Đến đây đi!"

Cảnh Hoán cùng Nguyễn Nghiên Nghiên quan hệ không tồi, hai người đều là người hoạt bát, ngồi cùng nhau tự nhiên có chuyện để nói. Về phần Khương Yên.... Cảnh Hoán cảm thấy nếu Diễm ca đã thừa nhận cô là fan của mình, thái độ đối với cô cũng không tệ lắm, vậy thì việc ngồi cùng nhau ăn cơm hẳn là có thể.

Nếu đổi lại là trước đây, Cảnh Hoán nếu thấy Khương Yên ngồi chỗ này, tuyệt đối sẽ không đưa ra đề nghị ngồi chung.

Hoắc Đình Diễm cúi đầu, nhìn ánh mắt mê mang lại có chút khiếp sợ của Khương Yên, phi thường bình tĩnh "ừ" một tiếng, bê khay đi đến.

.....

Ngồi xuống, Hoắc Đình Diễm rõ ràng cảm giác được người bên cạnh khẩn trương, tuy rằng biên độ không lớn nhưng trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc, Hoắc Đình Diễm phát hiện mỗi lần cô khẩn trương, hô hấp liền có chút rối loạn, tuy rằng anh cũng không biết bản thân vì cái gì mà lại chú ý đến điểm này.

Sau khi hai người ngồi xuống, Cảnh Hoàn trực tiếp cùng Nguyễn Nghiên Nghiên hàn huyên, nói chuyện.

"Các cậu đang nói cái gì vậy?"

Nguyễn Nghiên Nghiên hơi kích động nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Không phải sắp đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường sao? Hoắc Đình Diễm, cậu có đăng kí tham gia biểu diễn không?"

Hoắc Đình Diễm hát hay mọi người đều biết rõ, lễ kỷ niệm năm trước anh có đàn ghi ta hát một bài.

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm hơi hơi ngừng động tác trên tay, trầm ngâm giây lát, nói "Có"

Cô giáo cũng có nói qua việc này với anh.

Cảnh Hoán cười nhạo, liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Nghiên Nghiên "Cậu như thế nào không hỏi tớ có báo danh không?"

Nguyễn Nghiên Nghiên liếc nhìn cậu ta một cái "Ngũ âm không đầy đủ, cậu báo danh cái gì?" Cô ngước mắt nhìn về phía Khương Yên "Cậu còn chưa có nói cho tớ biết cậu có báo danh hay không a"

Nháy mắt, ánh mắt của ba người đều nhìn về phía Khương Yên.

Khương Yên "..."

Cô hiện tại đang rất khẩn trương đó!

Không biết vì cái gì, rõ ràng trước đó đã từng ngồi ăn cơm với Hoắc Đình Diễm nhưng hiện tại trong trường ngồi cùng nhau ăn cơm, cô cứ cảm thấy quái quái. Cô thực lo lắng mọi người bởi vì cô mà sẽ có ấn tượng không tốt với nam thần!

Ô ô ô.... Là một fan thời thời khắc khắc đều suy nghĩ cho idol, Khương Yên cảm thấy tâm, thật mệt.

Khương Yên ngước mắt, chống lại ba cặp mắt chăm chú kia, nói "Không báo danh, tớ cũng không có tài nghệ gì"

Kỳ thật, cô có rất nhiều tài nghệ, vô luận là Khương Yên kiếp trước hay là Khương Yên hiện tại. Kiếp trước, cha mẹ hòa thuận, đối với cô rất tốt. Khi còn nhỏ nhà có tiền, mẹ cô thường xuyên đăng kí cho cô đi học mất lớp tài năng, chỉ là sau khi ba mẹ mất, Khương Yên liền không tiếp tục đi đến những lớp kia nữa nhưng mà cơ sở thì vẫn còn. Hơn nữa, thời điểm cấp ba thích Hoắc Đình Diễm, biết anh là một thần tượng ưu tú, đa tài đa nghệ, cô liền nghiêm túc học lại những tài nghệ mà bản thân bỏ dở, nghiêm túc học hai năm.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~