Biên tập: Cải "Được...Được a" Cô kích động đến mức nói lắp.
Hoắc Đình Diễm đánh đàn cho cô nghe a!!!
A a a a a!! Đây là chuyện hưng phấn đến mức nào a!! Đây rốt cuộc là loại đãi ngộ gì a!!!! Cô thế nhưng lại có thể gặp được!
Ô oa oa oa!!! Idol thực quá mê người.
Khương Yên ngước nhìn bóng dáng anh, cả người kích động đến muốn nhảy dựng lên.
Sau khi bị Hoắc Đình Diễm nhìn một cái, Khương Yên cố nén tâm tình kích động, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đè nén khóe môi đang giương cao của mình, thanh âm run run "Cậu đàn, tớ nhớ kỹ"
"Được"
Tay Hoắc Đình Diễm rất đẹp, cả người chỗ nào cũng đẹp, Khương Yên nhìn không chớp mắt, chuyên chú nghe, cô nhìn bóng dáng Hoắc Đình Diễm, miễn bàn có bao nhiêu cảm động.
Kỳ thật Khương Yên thích Hoắc Đình Diễm, đến tình trạng chết cũng vẫn mãi thần tượng, rất nhiều thời điểm đều là do người này thật sự quá tốt. Anh là người luôn suy nghĩ cho người khác, chiếu cố đến cảm thụ của những người xung quanh.
Đến một đoạn nhạc, Hoắc Đình Diễm đột nhiên ngừng lại, ghé mắt nhìn cô "Đoạn này"
Anh đàn xong, Khương Yên mới hậu tri hậu giác "a" một tiếng "Tớ vừa rồi hình như đàn sai rồi?"
"Ừ"
Cô ghé lại gần, cúi đầu nhìn "Là đoạn này sao?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Vừa rồi có sai một nốt, tuy rằng nhanh nhưng vẫn có thể nhận ra được"
Khương Yên mím môi, nghiêm túc nghe "Tớ biết"
Đánh đàn kiêng kỵ nhất là đàn sai, bạn có thể đàn không dễ nghe nhưng một chút cũng không được đàn sai, một khi đàn sai, sẽ có vô số người bắt đầu nói bạn. Mặc dù đây chỉ là một trận thi đấu nho nhỏ nhưng Khương Yên cũng muốn cẩn thận đối đãi, huống chi cô còn có tham vọng giành được giải nhất!
Hai người nói chuyện một lúc, Hoắc Đình Diễm đột nhiên chỉ chỉ vị trí bên cạnh "Cậu ngồi xuống"
"Cái gì?" Cô trợn mắt há mồm nhìn về phía Hoắc Đình Diễm.
Hoắc Đình Diễm hơi rũ mi, hàng mi dài đen nhanh đem cảm xúc trong mắt anh chặn lại, anh nói "Thử một chút xem"
Khương Yên chớp chớp mắt, lại nhìn anh, lại chớp chớp mắt, lắp bắp hỏi "B... Bốn tay đánh đàn?"
Nói xong, Khương Yên "a" một tiếng, nhanh chóng hoàn hồn "A,a, tớ biết rồi, tớ đánh thử cho cậu nghe đúng không?"
"Ừ"
Khương Yên kích động ngồi xuống, muốn đánh đàn.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Hoắc Đình Diễm đang ở bên cạnh nhìn, cô liền tránh không được có chút kích động cùng khẩn trương, ngay nốt đầu tiên đã đàn sai.
Khương Yên: QAQ, này cũng thực sự quá mất mặt rồi!
Hoắc Đình Diễm cũng không có nói gì, chỉ nhẹ giọng hỏi "Khẩn trương?"
"Ừ" Khương Yên cực kỳ thành thật thừa nhận "Idol ngồi bên cạnh nhìn tớ đánh đàn, tớ sao có thể không khẩn trương"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm rũ mi, nhàn nhạt hỏi "Phải không?"
Khương Yên "...."
Cô như thế nào lại cảm thấy những lời này của idol lại mang theo điểm hoài nghi chứ? Toàn thân cô hiện tại có nơi nào không khẩn trương, tuy rằng cô có chút không sợ trời không sợ đất nhưng cố tình đối với idol lại có lòng cuồng ái nhiệt tình a!!! Idol ngồi bên cạnh nhìn cô đàn chính là ước mơ tha thiết đời trước của Khương Yên, trước kia việc này cũng chỉ dám nghĩ ở trong mơ, hiện tại lại trở thành sự thật, còn không cho phép cô khẩn trương sao???
Khương Yên hít sâu một hơi, khẩn trương thì khẩn trương, cô hiện tại cần thiết phải biểu hiện thật tốt trước mặt Hoắc Đình Diễm, hảo hảo đem thực lực của mình bày ra cho anh xem.
Cô dùng sức thôi miên bản thân, đừng khẩn trương, Khương Yên đừng khẩn trương.... Không có gì phải khẩn trương cả, đàn hay "con trai" mới có thể thích.
Nghĩ, Khương Yên cũng điều chỉnh tốt tâm thái của bản thân, bắt đầu nghiêm túc đánh đàn.
Thời điểm cô nghiêm túc làm việc, thực sự cũng đủ chuyên chú. Cô đem những gì Hoắc Đình Diễm vừa chỉ bảo toàn bộ đều ghi nhớ trong đầu, tuy rằng thời điểm ban đầu vẫn có chút khẩn trương nhưng cuối cùng cô vẫn đắm chìm vào trong khúc Canon.
Ngón tay linh hoạt múa trên phím đàn, tất cả cảm tình đều khuynh nhập vào trong bản nhạc, bởi vì từ nhỏ đã học đàn, ngón tay cô thon dài trắng nõn, ấn ở trên phím đàn, có một loại mỹ cảm đặc biệt.
Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm Khương Yên, một lúc sau mới thu lại ánh mắt của bản thân.
Khúc nhạc kết thúc, Khương Yên khẩn trương quay đầu lại nhìn anh "Sao... Thế nào, có được không?"
Hoắc Đình Diễm đứng lên, hơi gật đầu "Nhớ luyện tập thêm"
Khương Yên "...Được"
Cô biết thực lực bản thân còn chưa đủ, lâu lắm mới động đến đàn, nói thật có chút trúc trắc.
Hoắc Đình Diễm ngừng một chút, liếc nhìn cô, cúi đầu mỉm cười "Cậu luyện tiếp đi, tôi đi trước"
"Cậu không luyện đàn sao?"
"Ừ, còn có chút chuyện"
Nghe, Khương Yên nháy mắt có chút không vui, rũ khóe miệng nói "Ừ!"
Tuy rằng Hoắc Đình Diễm không luyện đàn nhưng hôm nay cô cũng đã thỏa mãn rồi!
Khương Yên nghĩ nghĩ, cong cong khóe miệng nhìn anh "Hoắc Đình Diễm, cảm ơn cậu!! Đây không phải là lời cảm ơn từ vị trí của một fan hâm mộ, mà là vị trí của bạn học cùng lớp với cậu!!!"
Bước chân đang bước ra ngoài của Hoắc Đình Diễm hơi ngừng một chút, tay vịn cửa nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói "Bốn tay đánh đàn...."
"A?" Khương Yên kinh ngạc ngẩng đầu, chờ mong đoạn sau.
"Chờ cậu dành được giải nhất rồi nói"
Nói xong, Hoắc Đình Diễm trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
....
Mà Khương Yên, trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa đóng lại cùng bóng dáng đã khuất dần sau cánh cửa, một hồi lâu mới hoàn hồn.
Cô hung hăng nhéo một cái lên cánh tay, xác định chính mình vừa rồi không có nghe nhầm, mới khó nén hưng phấn mà a a a nhảy loạn lên!!! Mẹ của con ơi, cô vừa mới nghe được cái gì???
Giành được giải nhất liền có thể cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau đánh đàn!!!
Bốn tay đánh đàn a!!!
Khương Yên kích động, trưa hôm đó, thực sự chạy xuống dưới lầu chạy vài vòng.
Thời điểm Nguyễn Nghiên Nghiên nhìn thấy liền sợ đến ngây người, Khương Yên con người này chính là mắc bệnh ung thư lười thời kỳ cuối, như thế nào đột nhiên lại yêu vận động vậy???
Cô hồ nghi nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy dưới sân thể dục, thật sự có chút nghĩ không ra.
Trong lòng Nguyễn Nghiên Nghiên, Khương Yên quá lười, tiết thể dục chạy 800m đã kêu trời kêu đất, mỗi khi có người tìm cô đánh cầu lông, Khương Yên đều cự tuyệt tuy rằng Khương Yên đánh rất tốt nhưng người quá mức lười nhắc, một chút cũng không thích vận động, cô (Khương Yên) tình nguyện ngồi trong lớp học đọc sách viết linh tinh chứ nhất quyết không chịu đứng dậy vận động.
Nguyễn Nghiên Nghiên đeo tai nghe ngồi bên cạnh Khổng Hâm, yên lặng ăn khoai lát nhìn.
Bởi vì Nguyễn Nghiên Nghiên nhiệt tình hơn nữa Khương Yên ngồi cùng bàn nên quan hệ giữa Khổng Hâm cùng hai người họ không tệ, ba người bọn họ hiện tại ở chung một phòng cũng rất hài hòa.
Khổng Hâm siêu ngầu lại kiệm lời nhưng mỗi một câu đều có chút độc miệng, nhất châm kiến huyết, hơn nữa cô còn thường xuyên chìm đắm trong thế giới riêng, hiếm khi cùng người khác giao lưu. Nguyễn Nghiên Nghiên tuy rằng hoạt bát nhưng có đôi khi cũng không dám chạy đến làm phiền Khổng Hâm, tổng cảm thấy vẫn có chút khoảng cách, nhưng Khương Yên thì không, cho nên Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khương Yên nói chuyện tương đối nhiều, có thể đem không khí làm nóng lên.
Nguyễn Nghiên Nghiên ngồi ăn khoai lát, đếm đếm số vòng Khương Yên chạy được, một vòng lại một vòng.
Thẳng đến khi chạy xong sáu vòng, Khương Yên cuối cùng cũng dừng lại, thở hổn hển hướng chỗ Nguyễn Nghiên Nghiên đi tới.
Nguyễn Nghiên Nghiên ngước mắt nhìn bộ dáng mồ hôi đầm đìa của cô, cắn cắn miếng khoai lát, chớp chớp mắt hỏi "Cậu hôm nay... uống lộn thuốc?"
Không ăn cơm chiều lại còn nói muốn chạy bộ, làm cho hai người các cô cũng không đi đến nhà ăn, chạy đến đây xem xem Khương Yên có phải thực sự muốn chạy bộ hay không.
Khương Yên nhận lấy khăn lông Nguyễn Nghiên Nghiên đưa, nhướng nhướng mi đầy vẻ hưng phấn "So với uống lộn thuốc còn cao hứng hơn"
Nguyễn Nghiên Nghiên "...."
Có chút không hiểu nổi tâm tư của mấy người trẻ tuổi.
Khổng Hâm ngẩng đầu nhìn Khương Yên, nói "Đại khái là có liên quan đến "con trai" của cậu ấy"
Nguyễn Nghiên Nghiên gật đầu phụ họa "Tớ cũng cảm thấy thế, chỉ có việc liên quan đến "con trai", Khương Yên mới có thể trở nên không bình thường như thế"
Khương Yên liếc nhìn hai người "Có đói bụng không?"
"Không đói bụng, tớ ăn rất nhiều đồ ăn vặt, Khổng Hâm không ăn"
Khổng Hâm lắc đầu "Tớ không thích ăn đồ ăn vặt, tạm thời còn chưa đói bụng"
Khương Yên "a" một tiếng, thấp giọng nói "Vậy tớ về ký túc xá tắm rửa một cái?"
"Đi thôi, cùng nhau đi"
Ba người thừa dịp còn chưa có vào học, cùng nhau trở về ký túc xá.
Không chỉ Nguyễn Nghiên Nghiên cảm thấy việc Khương Yên chạy bộ kỳ quái mà cả hai người Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đang chơi bóng ở sân thể dục cũng cảm thấy vậy. Hai người bọn họ cùng Nguyễn Nghiên Nghiên quan hệ không tồi, quan hệ với Khương Yên cũng tương đối, thỉnh thoảng cũng nghe được Nguyễn Nghiên Nghiên nói một chút về sinh hoạt cùng thói quen của Khương Yên.
Hai người liếc nhìn nhau, hồ nghi "Khương Yên đây là bị giáo viên phạt chạy?"
Quách Tuấn Trì lắc đầu "Không biết"
Cậu ta nhìn Hoắc Đình Diễm đang đi đến, hô lên "A Diễm tới"
"Ừ" Hoắc Đình Diễm cất điện thoại, ngước mắt nhìn về phía hai người.
Cảnh Hoán thuận thế ngồi xuống, xoa xoa trán nói "Fan nhỏ của cậu bị làm sao vậy? Lại khiến giáo viên không vui? Như thế nào tự nhiên lại chạy bộ a?"
Hoắc Đình Diễm ngẩng đầu nhìn người đang chạy trên sân thể dục, Khương Yên chạy cũng không nhanh, đại khái là do thể lực có chút không tốt, chạy chậm rì rì, giống như một con ốc sên nhỏ. Trên người mặc đồng phục to rộng, không nhìn rõ thân hình.
"Không rõ lắm"
Quách Tuấn Trì cười nhạo nhìn anh "Như thế nào hôm nay lại luyện nhanh vậy?"
Hoắc Đình Diễm không cùng bọn họ chơi bóng, nói là muốn đi luyện đàn. Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì đều có thể hiểu được, rốt cuộc thì người này cũng thực yêu thích âm nhạc.
Bất quá trước kia, thời điểm Hoắc Đình Diễm đi luyện đàn luôn là đến tiết tự học buổi tối mới xuất hiện trong phòng học, tuyệt đối không có khả năng lại tới sân thể dục.
Hoắc Đình Diễm dừng một chút, liếc mắt nhìn cậu ta nói "Bên kia có người"
"Nga"
Anh đứng dậy, nhìn về phía hai người "Về ký túc xá"
"Đi thôi"
Vài người cùng nhau đi, nói nói cười cười trở về ký túc xá.
Hoàng hôn chạng vạng ở phía sau bọn họ, đem thân ảnh của bọn họ kéo dài ra, mặt trời lặn, ánh chiều tà dừng ở phía trên đỉnh đầu họ, tàn lưu tốt đẹp.
....
Hai ngày sau, Khương Yên đặc biệt an tĩnh, mỗi ngày trừ bỏ đi học, ngủ, ăn cơm thì chính là chạy đến phòng học đàn.
Nguyễn Nghiên Nghiên chê cô ngốc, chỉ là một lễ kỷ niệm nho nhỏ thôi mà điên cuồng đến vậy.
Nhưng Khương Yên lại không thấy như vậy, cô mỗi lần đối mặt thi đấu đều rất nghiêm túc, vô luận cuộc thi đó lớn hay nhỏ. Lúc này đây, mặc dù không chắc có thể giành được giải nhất nhưng ít ra cô cũng đã nỗ lực hết sức, sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Cũng có thể là, tiếc nuối kỳ thật ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là một chuyện tốt đẹp.
Khương Yên kỳ thật có thể cảm giác được bản thân có tiến bộ. Chính mình đàn như thế nào Khương Yên rõ nhất, ban đầu không tính là thuần thục nhưng sau mấy ngày luyện tập, cô đã đem toàn bộ nhớ kỹ, thậm chí còn lưu sướng, tiếng đàn vô cùng dễ nghe.
Cô đối với khúc nhạc này trút xuống rất nhiều tình cảm, cô còn vì phòng ngừa vạn nhất mà đem Khổng Hâm kéo tới nghe một lần.
Cô đàn xong, nhìn về phía Khổng Hâm "Thế nào?"
Khổng Hâm kinh ngạc nhìn cô, bật cười nói "Tớ thật sự có chút tò mò"
"Tò mò cái gì?"
"Là cái gì làm cậu có động lực như vậy, thời điểm lần trước cậu đàn còn có chút trúc trắc, hiện tại đã tiến vào một cảnh giới khác, lợi hại, lợi hại"
Nghe vậy, Khương Yên ngượng ngùng mím môi cười, nghịch ngợm hướng Khổng Hâm chớp chớp đôi mắt "Idol a, tớ muốn cùng Hoắc Đình Diễm diễn chung"
Mặc dù không phải là bốn tay đánh đàn nhưng Khương Yên cũng rất muốn có thể cùng anh bước lên sân khấu.
Khương Yên biết, lần thi đấu này ngoại trừ tìm ra bạn diễn chung với Hoắc Đình Diễm thì còn yêu cầu tìm ra một người đánh đàn nữa. Cô yêu cầu không cao, có thể cùng Hoắc Đình Diễm đánh chung một cái đàn là tốt nhất nhưng nếu không thể, vậy liền tranh thủ cơ hội được lên sân khấu, ít nhất thời điểm chụp hình, hai người họ cũng ở chung trong một khung ảnh.
Khổng Hâm ngẩn ra, nghe được lời này của Khương Yên thì trầm mặc một hồi mới nói "Tớ hiểu"
Một khi thần tượng ai đó, bạn sẽ hao hết tâm tư, tiêu tốn toàn bộ sức lực của bản thân chỉ vì muốn đuổi theo bước chân của người kia.
Mỗi người đều như vậy, Khương Yên là như vậy, mà cô, cũng như vậy. Vì một người, có thể phấn đầu quên mình, có thể đem toàn bộ đều vứt bỏ, chỉ cần cùng người kia có quan hệ, vô luận tốn bao nhiêu sức lực, các cô đều muốn đi làm, các cô đều sẽ nỗ lực làm được.
Khương Yên sửng sốt, nhìn biểu tình của Khổng Hâm có chút không thích hợp, yên lặng "ừ" một tiếng, cũng không đánh gãy suy nghĩ của Khổng Hâm.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~