Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Kiều Ngọt Hệ Hàng Ngày

Chương 54

Biên tập: Cải

Đạt được mục đích khiến Khương Yên vui sướng đến muốn nổ tung!

Cô dường như đã biết mệnh môn của Hoắc Đình Diễm ở chỗ nào!

Hoắc Đình Diễm người này chính là sợ nhất người khác làm nũng, sợ nhất bị người khác gọi ca ca, một khi fan vừa làm như vậy, người này liền một chút sức lực chống cự cũng không có!

Khương Yên nếu như gọi con trai gì đó, anh chỉ biết dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, cảnh cáo cô, hoặc là ghét bỏ cách gọi của cô. Nhưng nếu như Khương Yên gọi ca ca, người này liền triệt triệt để để không có biện pháp, liền sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.

Khương Yên nở nụ cười giống như tiểu hồ ly, tròng mắt xoay chuyển nói "Quyết định vậy đi!"

Hoắc Đình Diễm "......"

Anh bất đắc dĩ "ừ" một tiếng "Nhưng mà nói trước, trước khi đến cùng tôi nói trước một tiếng, để tôi còn sắp xếp"

Khương Yên vẫy vẫy tay, buột miệng nói "Không cần, tớ đối với chỗ đó khá quen thuộc"

"A?" Hoắc Đình Diễm ngừng lại, ngước mắt nhìn cô.

Khương Yên "....."

Cô hậu tri hậu giác nhận ra mình đã lỡ lời, trầm mặc một lúc, lúng ta lúng túng nói "Ý của tớ là, ở trên TV cùng Weibo tớ đã nhìn rất nhiều, biết mọi người là như thế nào thăm ban, cậu không cần lo" Cô đối diện với Hoắc Đình Diễm, nghiêm túc nói "Cậu cứ an tâm đóng phim, tớ sẽ điệu thấp đi thăm ban"

Cô biết bộ phim này còn đang trong giai đoạn bảo mật, Hoắc Đình Diễm sở dĩ đáp ứng cô không chỉ bởi vì cô là fan của anh mà còn bởi vì bọn họ là đồng học..... hoặc là hơn thế nữa, là bạn bè.

Kỳ thật, trước kia cô đã từng đi thăm nơi Hoắc Đình Diễm đóng phim rất nhiều lần, biết trình tự như thế nào, cũng biết như thế nào để không ảnh hưởng đến công việc của anh.

Hoắc Đình Diễm không hé răng, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.

"Tùy cậu"

Khương Yên "...."

Như thế nào lập tức cảm xúc lại không đúng rồi?

Bất quá Khương Yên không kịp nghĩ nhiều, giáo viên liền bước vào lớp.

Những ngày kế tiếp, Khương Yên trên cơ bản đều là lâm thời ôm chân Phật, vì không muốn tiếp tục đứng nhất từ dưới đếm lên, vì muốn đi thăm nơi Hoắc Đình Diễm đóng phim.

Bất quá việc thăm ban không có thuận lợi như trong tưởng tượng của cô.

....

Thi xong về nhà, Khương Yên tuy rằng là ở ký túc xá trường nhưng cũng không quá nhiều đồ vật muốn mang đi.

Chỉ một vali hành ký nho nhỏ, có hai cái vỏ chăn phải mang về nhà giặt, quần áo gì đó cô đều đã giặt sạch phơi trên trường, không tính mang về nhà.

Cô trước khi tan học liền nhắn tin cho mẹ Khương, nói chính mình được nghỉ, mẹ Khương cũng không có nhắn lại, Khương Yên liền tự hiểu là bà hẳn là còn đang đi du lịch..... Tuy rằng lần đi du lịch này có chút dài nhưng cô cũng quá rõ quan hệ giữa mẹ con hai người, cho nên cũng không bắt buộc.

Chỉ là, sau khi mang theo vali bước vào nhà, Khương Yên liền sửng sốt.

Cô nhìn cửa nhà đã mở ra, ước chừng sửng sốt một lát mới bước vào.

Người còn chưa có đi vào, Khương Yên đã thấy được người trong nhà, đó là người đàn ông mà kể từ khi cô xuyên đến đây chưa hề được thấy qua lần nào, ba của Khương Yên. Mà sau lưng ông ta còn có một người phụ nữ cùng một cô gái nhìn qua tuổi không chênh lệch lắm so với cô.

Cô đứng ở cửa nhìn, người bên trong cũng đồng dạng đang nhìn cô.

Khương An Quốc thời điểm nhìn thấy con gái đứng ở cửa liền sửng sốt, sau đó liền vui vẻ tiến gần Khương Yên "Yên Yên?"

Khương Yên mang theo vali, lạnh mặt nhìn một nhà ba người bên trong, cô nhướng nhướng mày, phá lệ lãnh đạm mà nhìn người đàn ông trước mắt "Ông là ai?"

Khương An Quốc trên mặt cứng đờ, ho khan che dấu sự xấu hổ của bản thân "Yên Yên, là ba ba a, như thế nào lại không nhận ra ba rồi?" Ông ta nói, theo bản năng muốn xoa đầu Khương Yên nhưng nhanh chóng bị cô tránh né.

Nghe vậy, Khương Yên trầm mặc nói "Phải không, hẳn là không phải đâu"

Cô mỉm cười nói "Tôi hẳn là không có ba"

Cô nhướng mày, nhìn gương mặt đang tươi cười của Khương An Quốc, từng câu từng chữ nói "Rốt cuộc thì sẽ không có người ba nào cả một học kỳ đều không có tới xem con gái một cái, không trở về nhà một lần nào"

Đáy lòng Khương Yên, đã sớm thất vọng đối với người ba này.

Nhưng tuyệt vọng thì tuyệt vọng, nguyên chủ đối với ông ta, như cũ vẫn ôm một tia chờ đợi.

Ông ta ngoại tình..... nhưng trong lòng hẳn là vẫn yêu người con gái này, nhưng hiện tại xem ra... Khương Yên có chút không chắc.

Người đàn ông như vậy, cũng khó trách mẹ Khương cảm thấy nản lòng thoái chí, liên lụy đến cô cũng phải chịu vắng vẻ. Nếu đổi lại là cô, khả năng còn không thể chịu đựng được.

Sắc mặt Khương An Quốc cứng đờ nhìn Khương Yên, bị cô làm mất mặt mũi nên có chút chịu không được "Khương Yên, sao còn có thể nói như vậy!" Thanh âm của ông ta đầy lạnh lùng "Mẹ con có phải hay không không có dạy dỗ con thật tốt? Hiện tại lại có thể đối với ba ba không lễ phép như vậy?"

Khương Yên cười lạnh "Ba tôi còn bận đi dạy dỗ con gái con gái nhà người khác, còn quản chuyện tôi có được dạy dỗ tốt hay không sao?"

Cô biết Khương An Quốc là tại thời điểm cô học cấp hai liền bắt đầu ngoại tình, cho dù có ở bên ngoài cùng người ta sinh con cũng không có khả năng lớn như vậy, cho nên.... Người con gái đứng cách đó không xa hẳn là con riêng của người đàn bà kia.

Không thể không nói, suy đoán của Khương Yên là hoàn toàn chính xác.

Người con gái kia quả thực cùng Khương An Quốc không hề có quan hệ huyết thống.

Khương An Quốc bị cô chọc giận, duỗi tay muốn đánh Khương Yên nhưng lại bị người trong phòng ngăn cản.

"An Quốc" Người đàn bà kia cười khanh khách mà tiến lại gần, nhìn Khương Yên nói "Đây hẳn là Yên Yên đi, xin chào, dì là...."

Lời còn chưa nói xong đã bị Khương Yên đánh gãy.

"Tôi mặc kệ bà là ai, hiện tại ngay lập tức cút ra khỏi nhà tôi" Khương Yên mang theo hành lý đi vào, lạnh lùng nói "Tôi không quen biết bà, nếu trong vòng một phút đồng hồ mà các người còn không có rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Khương Yên nhớ rõ, căn biệt thự này chính là do mẹ của cô đứng tên.

Mà điểm châm chọc chính là, đây chính là món quà mà Khương An Quốc tặng cho mẹ cô thời điểm cảm tình của hai người bọn họ còn tốt.

Người đàn bà kia bị dọa sợ, theo bản năng trốn sau lưng Khương An Quốc.

Khương An Quốc trừng mắt nhìn Khương Yên, chỉ tay vào mặt cô nói "Tôi thật muốn gọi điện thoại cho mẹ cô hỏi một chút xem cô ta dạy dỗ cô như thế nào, đây là khách do tôi mời đến, như thế nào, cô còn có thể đuổi đi?"

Khương Yên nhướng mày, phá lệ lãnh đạm "Phải không?"

Khương An Quốc trừng mắt nhìn cô, vừa định mắng tiếp thì người đàn bà phía sau đột nhiên kéo kéo áo ông ta, dặn dò "Nói trọng điểm"

Khương An Quốc lúc này mới nhớ đến việc chính, ông ta trừng mắt nhìn Khương Yên hơi có chút vô lực nói "Đây là em gái con, bằng tuổi con, năm sau sẽ chuyển tới học ở trường con, về sau con hãy cố gắng chăm sóc em thật tốt"

Nghe vậy, Khương Yên theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta.

Ánh mắt kia, khiến Khương An Quốc hoảng sợ.

Con gái của ông ta, từ khi nào lại có loại ánh mắt như thế này? Có lực uy hiếp.

Khương Yên nhẹ cười nhạo, không nói gì.

Cô nhướng mày, thong thả ung dung đi vào trong bếp rót cốc nước, bình tĩnh một lát, Khương Yên cũng không định cùng người trước mặt này cãi nhau.

"Vậy ông trước tiên hỏi qua ý kiến của mẹ tôi đi" Khương Yên lạnh lùng nói "Nếu như bà ấy đồng ý cho ông làm như vậy tôi liền sửa họ Lâm"

Mẹ cô họ Lâm.

Nói xong, Khương Yên cũng không để ý mấy người ở phòng khách, mang theo hành lý lên lầu ba.

.....

Thẳng đến sau khi trở về phòng, Khương Yên mới đem chính mình bao ở trên giường, trong chăn, cô có chút khó chịu.

Mới vừa rồi lúc giằng cô cùng Khương An Quốc cũng không cảm thấy gì, lúc ấy gan lớn, cũng đủ tự tin, nhưng giờ phút này, cô quả thực có chút khó chịu.

Ở trong trí nhớ của cô, Khương An Quốc người ba này tuy rằng không đáng tin cậy nhưng đối với cô vẫn rất sủng ái, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, phần tình cảm này dần dần biến chất, ông ta bắt đầu thời gian dài không trở về nhà, ở bên ngoài nuôi tình nhân. Ban đầu, mẹ Khương cũng hỏng mất, cũng nháo qua nhưng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.

Sau đó, tâm mẹ Khương nguội lạnh, liên lụy đến Khương Yên, người con gái này cũng chịu lạnh nhạt.

Mà Khương An Quốc càng ngày càng không chịu trở về nhà. Lên cấp ba, sau khi Khương Yên biểu lộ ý muốn đến học ở Nhất Trung, mẹ Khương vì muốn Khương An Quốc đền bù cho cô, cưỡng bách ông ta quyên tiền cho trường học, cô mới có thể vào được lớp thực nghiệm.

Đến bây giờ.....

Khương Yên đã xem không hiểu Khương An Quốc người này.

Ông ta mỗi cuối tuần cuối tháng sẽ đúng hạn mà gửi tiền cho cô, ngẫu nhiên gửi tin nhắn cho ông ta, ông ta cũng sẽ trả lời tuy rằng thực ít lời nhưng Khương Yên lúc ấy vẫn còn cảm thấy..... người này hẳn là đối với con gái của mình còn có tình cảm, nhưng mà sau chuyện hôm nay, cô có chút không xác định.

Cô làm sao còn dám hy vọng xa vời người này đối với con gái ruột còn có cảm tình chứ?

Nghĩ, Khương Yên có chút vì nguyên chủ mà cảm thấy khổ sở, cũng có chút đau lòng.

Đây rốt cuộc là cái gia đình gì a! Gia đình như thế này, nguyên chủ không bị áp lực mới là lạ.

Khương Yên buồn buồn ở trong chăn nghĩ sau đó liền thiếp đi lúc nào không hay.

Thời điểm tỉnh lại, ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh.

Khương Yên duỗi tay sờ sờ khóe mắt, trên mặt còn lưu lại một chút nước mắt.

Tay cô dừng lại một chút, lặng im một lát rồi mới xốc chăn lên, đem đèn trong phòng bật lên. Khương Yên đoán, mấy người kia hẳn đã rời đi.

Ở một mức độ nào đó, Khương An Quốc đối với mẹ cô vẫn là có điểm kiêng kỵ.

Rửa mặt xong mới xuống lầu, dưới lầu quả nhiên là một mảnh đen nhánh cùng an tĩnh.

Khương Yên nhìn xung quanh một vòng, đi đến sô pha cầm lấy di động, chuẩn bị gọi cơm hộp.

Thuận tiện, tiếp tục xem chương trình Hoắc Đình Diễm tham gia.

Lúc này, đại khái chỉ còn có chương trình do Hoắc Đình Diễm tham gia mới có thể an ủi cô.

Khương Yên vừa mới đem TV mở ra, mẹ Khương liền gọi điện thoại tới.

Cô chần chờ hai giây, vẫn là bắt máy.

"Mẹ" giọng Khương Yên đặc biệt ngoan ngoãn.

Giọng mẹ Khương nghe có chút sốt ruột, bà trực tiếp đi vào vấn đề chính "Ba con hôm nay trở về?"

Khương Yên "vâng" một tiếng "Hiện tại đã đi rồi"

"Còn mang theo người trở về?" Âm lượng của mẹ Khương tăng cao "Phải không?!"

Khương Yên tiếp tục đáp "Vâng"

Cô nhỏ giọng hỏi mẹ Khương "Mẹ, mẹ hiện tại còn đang đi du lịch sao? Con không có chịu khi dễ, mẹ đừng có lo lắng"

Mẹ Khương ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, mắng "Khương An Quốc ông ta chán sống rồi"

Khương Yên "...."

Trước đó như thế nào lại không phát hiện mẹ cô đáng yêu như vậy?

Mẹ Khương trực tiếp bỏ xuống một câu "Con đêm nay nhớ rõ phải khóa trái cửa đi ngủ, nếu sợ mấy người kia quay lại, con liền đi tìm bảo vệ thay chìa khóa, đổi luôn cả mật mã đi"

Khương Yên ngoan ngoãn đáp ứng "Vâng, ngày mai con liền đổi"

Cô nghĩ nghĩ nói "Mẹ, mẹ còn chưa trở về được sao? Sắp Tết rồi, chuyến du lịch còn chưa có kết thúc sao?"

Kỳ thật quan hệ giữa nguyên chủ cùng mẹ rất phức tạp.

Mẹ Khương đối với cô thực lạnh nhạt nhưng trên thực tế bà rất yêu con gái của mình, chẳng qua yêu nhưng cũng xen một chút hận, mỗi lần bà nhìn thấy Khương Yên liền nhớ tới Khương An Quốc, nhớ tới người đàn ông ngoại tình kia.

Cho nên, mẹ Khương đối với Khương Yên, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, không nhìn cũng không tiếp xúc, để cho tâm trạng mình có thể nhẹ nhàng một chút.

Bà có thể đối với Khương Yên lãnh đạm nhưng không thể nhìn Khương Yên bị người khác bắt nạt.

Nhưng mà muốn để bà biểu đạt tình yêu với Khương Yên, hòa hoãn mối quan hệ của hai người, trên cơ bản là rất khó. Mẹ Khương sẽ không cho Khương Yên cơ hội này.

Trước kia Khương Yên không rõ điểm này, nhưng hiện tại cô minh bạch, rốt cuộc thì xem nhiều trải qua nhiều.

Cô nghĩ, đợi mẹ Khương bên kia trả lời.

Một hồi lâu sau, mẹ Khương bên kia mới nói "Tết sẽ về"

"Được" Khương Yên hưng phấn nói "Vậy con chờ mẹ trở về"

"Ừ"

.....

Cúp điện thoại, Khương Yên phát ngốc hai phút mới tiếp tục đi xem TV.

Chương trình còn chưa có bắt đầu, cơm hộp của cô cũng chưa có giao đến.

Khương Yên nhìn phim truyền hình, cảm thấy có chút nhàm chán.

Thời điểm đang muốn xem cơm hộp đã đi đến đâu, di động liền nhận được tin nhắn.

Là Hoắc Đình Diễm gửi đến!

Là Hoắc Đình Diễm chủ động gửi tin nhắn!

Đây là lần đầu tiên, trừ bỏ chính sự, Hoắc Đình Diễm lần đầu tiên gửi tin nhắn cho cô!

Khương Yên trừng mắt nhìn tin nhắn kia, từng câu từng chữ đọc lên.

Hoắc Đình Diễm..... Hoắc Đình Diễm thế nhưng hỏi cô đã ăn cơm chưa!

A a a a a, idol thế nhưng quan tâm tôi!

Khương Yên hưng phấn, tâm tình khó chịu nháy mắt liền biến thành mây khói.

Cái gì cũng không có quan trọng bằng Hoắc Đình Diễm, khó chịu là cái gì? Cô không biết.

Khương Yên cầm điện thoại, ngây ngô cười.

Nháy mắt, Hoắc Đình Diễm lại gửi thêm một tin nhắn đến: Không ở nhà?

Khương Yên lập tức ngồi thẳng dậy, cúi đầu nghiêm túc trả lời.

Nói thế nào cũng không thể để idol liên tục nhắn ba cái tin nhắn a! Khương Yên nhận không nổi!

Khương Yên: Đang đợi cơm hộp, cậu ăn chưa?

Hoắc Đình Diễm nhìn mẹ đang bận rộn trong bếp, tiếp tục viết: Ăn rồi, cậu gọi cơm hộp gì, loại siêu cay?

Khương Yên héo héo nhắn lại: Ừ.... Không biết ăn cái gì liền chọn loại siêu cay.

Cô chính là cuồng ăn cay, mỗi ngày đều muốn ăn nhưng cũng biết ăn cay nhiều không tốt cho nên sẽ cố kiềm chế một chút, một tuần chỉ ăn một hai lần. Mà Hoắc Đình Diễm sở dĩ biết, là bởi vì ở trường học đã nhìn thấy quá nhiều lần, cô cùng Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khổng Hâm ăn que cay, cũng không biết tại sao, mỗi lần cô ăn que cay đều sẽ đụng phải Hoắc Đình Diễm, đây cũng coi như là một loại duyên phận quỷ dị.

Hoắc Đình Diễm: Tôi ngày mai tiến tổ, ăn ít đồ cay thôi.

Khương Yên ngoan ngoãn đáp ứng: Được, nghe lời ca ca.

Hoắc Đình Diễm nhìn mấy chữ bằng mặt không bằng lòng cô gửi đến, không nhịn được mà cười nhạo, vừa lúc bị mẹ Hoắc từ phòng bếp đi ra nhìn thấy được.

Bà nhìn ý cười trên mặt con trai, có chút kinh ngạc "Nhắn tin với bạn học?"

"Vâng" Hoắc Đình Diễm nhìn đĩa trái cây mẹ mới mang ra, dừng một chút hỏi "Mẹ, trái cây đều rửa hết rồi sao?"

Mẹ Hoắc ngẩn ra, sửng sốt "Không, con còn muốn?"

Hoắc Đình Diễm để điện thoại sang một bên, đi vào phòng bếp "Con rửa một chút mang đến nhà hàng xóm?" Anh dừng lại, giải thích "Hàng xóm nhà bên cạnh là bạn học cùng lớp với con"

Nghe vậy, mẹ Hoắc kinh ngạc nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn con trai mình hai giây, cười cười, cũng không hỏi nhiều "Để mẹ rửa cho, bạn học của con.... Mẹ nhớ ra rồi, cô gái nhỏ nhà bên cạnh xác thật bằng tuổi con, bất quá mẹ không nghĩ tới thì ra con bé học cùng lớp với con, thành tích hẳn là rất tốt?"

Hoắc Đình Diễm ho khẽ, bật cười "Không tốt lắm"

Mẹ Hoắc "...."

Bà nhoẻn miệng cười "Không tốt cũng không sao, chắc là không quá thích học nhưng người khẳng định thông minh" Nói nói, mẹ Hoắc đột nhiên nghĩ tới sự tình nhìn thấy lúc chiều "Ai...."

Bà quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm "Ba của cô gái nhỏ nhà bên chiều nay có phải hay không trở lại a? Lúc mẹ về liền nghe thấy mấy hàng xóm xung quanh thảo luận, nói cái gì mà mang theo tiểu tam....." Nói được một nửa, mẹ Hoắc liền mắc kẹt.

Bà cũng không biết những lời này nói với con trai có phù hợp hay không.

Hoắc Đình Diễm thật ra cũng không cảm giác gì, anh rũ mi ở bên cạnh hỗ trợ rửa dâu tây, nói "Con có nhìn thấy"

Thời điểm anh trở về liền nhìn thấy cảnh một nhà ba người kia đi ra, thậm chí còn nghe được vài câu oán giận của người phụ nữ cùng với tiếng hống của người đàn ông. Nghĩ vậy, Hoắc Đình Diễm đột nhiên có chút hiểu rõ tại sao trước kia Khương Yên lại có những cảm xúc cùng hành động cực đoan như vậy.

Mẹ Hoắc nhìn sắc mặt của con trai, không nói thêm gì. Đem trái cây rửa xong để vào trong khay đưa cho anh "Đưa qua đi"

"Cảm ơn mẹ"

Mẹ Hoắc nhìn anh "Tiểu tử thối, nhanh chóng về a"

"Vâng"

"Bạn học của con đã ăn cơm chưa?"

Hoắc Đình Diễm gật đầu "Nói là đã gọi cơm hộp"

Mẹ Hoắc "...."

Nói xong Hoắc Đình Diễm cũng không chờ mẹ Hoắc có phản ứng gì, mang theo khay trái cây đặc biệt xinh đẹp đi đến nhà cách vách.

....

Thời điểm chuông cửa vang lên, cơm hộp của Khương Yên cũng vừa được giao đến nơi, còn chưa có mở ra.

Cô hồ nghi nhìn cửa, có chút tò mò giờ này còn có ai tới gõ cửa, thời điểm nhìn thấy người đứng ở cửa, Khương Yên khó có thể tin trợn tròn mắt!

Là Hoắc Đình Diễm?!

Hoắc Đình Diễm tới gõ cửa nhà cô???

Đây vẫn là lần đầu tiên a!!! Hoắc Đình Diễm chủ động đi đến nhà cô!

Từ từ, Khương Yên tiếp tục nhìn nhìn, sau khi nhìn thấy đồ vật trên tay anh thì càng thêm sửng sốt..... mang theo một khay trái cây đến đây để làm gì?

Cô trong đầu thiên nhân giao chiến, kích động đến quên mất phải mở cửa cho Hoắc Đình Diễm.

Chờ đến lần thứ hai Hoắc Đình Diễm ấn chuông cửa, Khương Yên mới luống cuống tay chân chạy ra mở cửa, chớp chớp đôi mắt "Ca ca.... Cậu...."

Ánh mắt Hoắc Đình Diễm tối sầm, nhìn người xuất hiện sau cánh cửa "Mẹ tôi mua trái cây hơi nhiều"

"A?" Khương Yên theo bản năng gật đầu.

Hoắc Đình Diễm hơi biệt nữu[1] nói "Ngày mai tôi đi tiến tổ rồi, ba mẹ cũng cùng tôi đi"

[1] Biệt nữu: Nghiện lại còn ngại, ngoài lạnh trong nóng, làm ra vẻ,.....

Khương Yên tiếp tục chớp mắt, chờ câu tiếp theo của anh.

"Ăn không hết để đó cũng sẽ bị hư, cho nên mang một chút cho cậu"

Khương Yên "!!!!"

Cô kích động đến mặt đỏ bừng, vội không ngừng gật đầu nhìn Hoắc Đình Diễm "Được được được, tớ đã biết"

Hoắc Đình Diễm "...."

Lời này nghe, như thế nào lại cảm thấy có lệ a, có chút không thích hợp?

= = =

tác giả có lời muốn nói: Hoa quả đều đã đưa, đưa người con xa sao!!!!

Editor có lời muốn nói: Thôi thì hít chút hương thức ăn cho chó!!!

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~