Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 36: Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới •

Edit: Shion.
Lập nhóm gì gì đó… Vừa nghe là đã thấy không đáng tin rồi.

Yến Đôn cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều với hai tên cuồng phạm pháp này, nếu bảo là nhận sự giúp đỡ thì cậu càng thiên về việc nhận sự giúp đỡ từ Ngạn Tảo. Ít ra cậu biết rằng anh ấy sẽ không hại mình.

Yến Đôn cúp điện thoại của Bạch Lệ Tô, cậu chuẩn bị sắp xếp một chút rồi rời khỏi công ty để nghỉ ngơi. Nào ngờ thông qua hot search, tất cả mọi người trong công ty đều đã biết chuyện Yến Đôn làm gián điệp thương mại, ai nấy đều chỉ trỏ vào Yến Đôn, tuy cậu cảm thấy không được thoải mái nhưng cứ coi như không nhìn thấy gì cả, cậu định nghỉ phép lẹ lẹ, lúc ra khỏi công ty cũng tính nhắm mắt làm ngơ luôn.

Ấy vậy mà thư kí Chu đi ngang qua lại cười lạnh, nói: “Yến Đôn, cậu phải thu dọn đồ đạc rồi cút khỏi đây à?”

Nếu thư kí Chu đã bị Bạch Lệ Tô mua chuộc, lại còn chủ động làm lộ tin tức cho Bạch Lệ Tô để cô mua hot search vấy bẩn Yến Đôn, vậy thì lúc này đây, việc thư kí Chu giả vờ đi ngang qua phòng làm việc của Chủ tịch rồi chạy đến đây để chọc giận Yến Đôn cũng có thể là mưu kế mà Bạch Lệ Tô bày ra.

Yến Đôn cảm thấy hơi bất ngờ, nhất là đối với sự thù địch phát ra từ nội tâm của thư kí Chu.

Nhưng để tránh lớn chuyện, Yến Đôn vẫn nhường nhịn nói: “Tôi chỉ đi nghỉ phép thôi ạ.”

“Hồi trước tôi có nghe nói cậu định đi nghỉ phép đâu?” Khóe miệng thư kí Chu nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, “Sao lại đột ngột vậy? Chắc không phải cậu làm gì sai rồi tạm thời bị cách chức, sau đó lấy chuyện nghỉ phép ra để che đậy đấy chứ?”

Thư kí Chu châm biếm Yến Đôn như vậy đã tương đương với việc không nể mặt cậu rồi. Những người khác trong văn phòng đều hóng hớt mà nhìn về phía này, muốn xem cảnh tượng náo nhiệt.

Đương nhiên Yến Đôn sẽ không thừa nhận, bèn nói: “Thư kí Chu, anh có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Cái gì mà cách chức tạm thời cơ? Nếu tôi bị cách chức tạm thời thì chẳng lẽ công ty không đưa ra thông báo à? Anh đừng có nói hươu nói vượn!”

Thư kí Chu chỉ tay lên, cười lạnh: “Vụ bê bối mà cậu làm ra đã lên hot search rồi! Đúng là cái loại xấu xa, dám làm mà không dám nhận!”

Quần chúng vây xem cũng khe khẽ nói nhỏ, thảo luận:

“Đúng đó, đúng đó… Tự dưng lúc này lại bảo đi nghỉ phép, rõ ràng là đang bị cách chức tạm thời mà.”

“Cậu ta là người thân cận với Giám đốc Ngạn và Chủ tịch Ngạn mà lại xảy ra bê bối như vậy, phía trên còn dùng việc ‘nghỉ phép’ để che đậy giúp cậu ta nữa chứ.”

“Sao lại phải che đậy cho cậu ta đây? Cậu ta là người được Chủ tịch Ngạn chỉ đích danh muốn đề bạt lên, nếu cậu ta làm ra chuyện gièm pha thì không phải là vả mặt Chủ tịch Ngạn à? Đây là để giữ thể diện cho Chủ tịch Ngạn đó!”

“Thật uổng công Chủ tịch Ngạn để tâm đến cậu ta như vậy, đúng là một tên ăn cháo đá bát!”

……

Yến Đôn không còn sức để mắng nữa: Nếu nói chuyện trước mặt người ta thì mấy người đâu cần lớn tiếng vậy đâu!

Bây giờ thư kí Chu là Thư kí Giám đốc cao cấp nhất, dựa theo truyện cung đấu thì chẳng khác nào đại thái giám, tuy chức vị không cao nhưng lại có địa vị to lớn. Anh ta lên tiếng nói rằng Yến Đôn là một tên ngốc, chẳng khác nào đập chết cậu trước mặt mọi người.

Thư kí Chu lại kêu hai trợ lí tới rồi nói: “Cô, và cậu, lại đây!”

Hai trợ lí nhỏ bèn ngoan ngoãn đi đến trước mặt thư kí Chu.

Thư kí Chu lại nói: “Hai người trông coi Yến Đôn, giám sát cậu ta sắp xếp đồ đạc. Đừng để cậu ta mang gì của công ty đi, biết chưa?”

Hành vi này của thư kí Chu đồng nghĩa với việc thông báo rằng Yến Đôn là một “kẻ trộm”, phải theo dõi cậu, đề phòng cậu trộm cướp. Nhưng thật ra cũng đâu cần đề phòng kiểu này chứ? Thư kí Chu làm như vậy chỉ vì muốn sỉ nhục Yến Đôn trước mặt mọi người mà thôi.

Yến Đôn cũng cảm nhận được sự nhục nhã, trong lòng cậu cũng có hơi tức giận: “Thư kí Chu, anh bị điên à? Anh là thư kí của Giám đốc mà lại đến trêu chọc đồng nghiệp ư?”

Thư kí Chu cười lạnh, nói: “Đây là Ngạn thị, tôi là nhân viên của Ngạn thị nên có trách nhiệm phải bảo vệ tài liệu của công ty. Một kẻ trộm từ bên trong như cậu thì đáng bị trừng phạt.”

Yến Đôn bực mình nở nụ cười: Đây là cái lời thoại ngâu si gì đây?

Nhưng đúng là hành động của thư kí Chu đã khiến cho Yến Đôn cực kì khó chịu. Cậu nghẹn họng, trừng mắt nói: “Tôi chỉ mang túi đồ của mình đi thôi, được chưa?” Nói xong, Yến Đôn quơ quơ túi xách trong tay, cố ý dùng giọng điệu lố lăng để nói: “Chẳng lẽ thư kí Chu còn định kiểm tra túi của tôi?”

Thật ra thư kí Chu không định kiểm tra túi của Yến Đôn, anh ta chỉ đến để nhục mạ Yến Đôn bằng lời nói dựa theo sự căn dặn của Bạch Lệ Tô mà thôi. Thư kí Chu còn chưa nói gì thì Yến Đôn đã dùng giọng điệu khiêu khích nói tiếp: “Không dám hả? Tôi biết cả rồi, anh chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi. Trong văn phòng Giám đốc thì địa vị của anh kém hơn tôi, cũng không được Giám đốc Ngạn yêu thích như tôi. Bây giờ anh lại ‘đắc chí mà nói bừa’, anh cũng chỉ dám nói mà thôi, chứ căn bản là chẳng dám đụng một ngón tay vào tôi đúng không?”

Thư kí Chu cứ như bị giẫm phải đuôi.

Cái câu “trong văn phòng Giám đốc thì địa vị của anh thấp hơn tôi, cũng không được Giám đốc Ngạn yêu thích như tôi” của Yến Đôn là sự thật, cũng chính là cái gai trong lòng thư kí Chu. Thư kí Chu đi theo Ngạn Trì đã nhiều năm rồi, Yến Đôn lại mới tới, vậy mà cậu lại được Ngạn Trì tin cậy, chỉ trong khoảng thời gian nhậm chức ngắn ngủi mà địa vị của cậu lại vượt xa thư kí Chu, điều này khiến cho thư kí Chu ghen ghét đến mức đỏ cả mắt. Nếu đã loại bỏ được mầm móng đố kị từ lâu thì thư kí Chu cũng sẽ không dễ dàng bị Bạch Lệ Tô xúi giục như vậy.

Bạch Lệ Tô chính miệng nói với thư kí Chu rằng Yến Đôn được Ngạn Trì yêu thích nhờ các thủ đoạn xấu xa. Điều này khiến thư kí Chu thầm được trấn an kiểu “hóa ra không phải là mình không giỏi, mà là do mình không hèn hạ như Yến Đôn”, anh ta cảm nhận được sự thống khổ của việc “Yến Đôn đã có được cái mình không có bằng thủ đoạn rẻ tiền”. Tâm lí mâu thuẫn đan xen như vậy khiến thư kí Chu vô cùng căm thù Yến Đôn.

Thư kí Chu nghĩ Bạch Lệ Tô cũng căm hận Yến Đôn giống như mình, nhưng không ngờ rằng Bạch Lệ Tô chỉ đang giả vờ. Trái lại, thư kí Chu lại tự mình cảm nhận được sự phẫn nộ thật sự.

Lúc bấy giờ, bị Yến Đôn kích động trước mặt mọi người, thư kí Chu cũng bất chấp thể diện, anh ta tóm lấy túi của Yến Đôn rồi nói: “Sao tôi lại không dám?”

Yến Đôn thấy thư kí Chu tóm lấy túi của mình thì thả tay ra ngay. Thư kí Chu không ngờ Yến Đôn lại buông tay, bản thân mình lại dùng quá nhiều sức, anh ta cứ thế nắm lấy quai túi làm nó rớt thẳng xuống đất. Yến Đôn thấy túi rơi xuống đất thì đã đạt được mục đích, bèn sử dụng Kĩ năng bí mật của nhân vật chính – giả khóc: “A! Túi của tôi!” Yến Đôn ôm lấy túi, ra vẻ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, cậu lục lọi lư hương đồng mạ vàng hình hoa mẫu đơn và bánh thơm trong túi.

Yến Đôn nói: “Những cái này có giá trên chục triệu, anh làm vỡ rồi tính đền kiểu gì đây!”

Phản ứng đầu tiên của thư kí Chu là: Đây không phải là ăn vạ à? Cái tên Yến Đôn này đúng là vô liêm sỉ mà! Mấy chuyện này mà cũng nói ra mồm được!

Thư kí Chu cười lạnh: “Cái gì mà hơn chục triệu? Việt Nam Đồng ấy hả? Cậu tưởng tôi ngu à?”

Mọi người cũng thấy buồn cười: “Cái thể loại ăn vạ hèn hạ gì đây?”

“Đúng vậy, mấy cái bị vỡ trong túi mà có thể lên đến hơn chục triệu ư?”

Lưng Yến Đôn lại thẳng tắp: “Trong túi có đựng đồ cổ mà Chủ tịch Ngạn tạm thời để ở chỗ tôi, nếu mấy người không tin thì có thể hỏi anh ấy.”

Thư kí Chu biết rằng Yến Đôn và Chủ tịch Ngạn có quan hệ tốt, anh ta vừa nghe vậy thì nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Yến Đôn, trông cậu không giống như là đang nói dối, vậy nên anh ta bèn có chút nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy?”

“Cậu ấy nói thật đấy.” Không biết Ngạn Tảo xuất hiện từ khi nào, anh nói: “Đó là lư hương cổ và bánh thơm tôi để ở chỗ cậu ấy.”

Ngạn Tảo vừa nói câu này thì cả văn phòng chợt rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Yến Đôn cũng không ngờ Ngạn Tảo sẽ xuất hiện nên cậu ngây ra, chỉ biết chớp chớp mắt. Sắc mặt thư kí Chu sạm dần: “Gì cơ…?”

Trên thực tế, Ngạn Tảo đã đưa quà tặng quý giá cho Yến Đôn thì đương nhiên là cậu sẽ không tùy tiện để người khác phá hư. Lư hương và bánh thơm đều đã được bọc mấy lớp báo ở bên ngoài để giảm xóc, vậy nên một cái đập như thế cũng không thể làm vỡ được. Yến Đôn chỉ muốn dọa thư kí Chu một chút mà thôi.

Mà thư kí Chu thật sự bị dọa đến mức hồn vía lên mây: “Chủ tịch Ngạn, tôi không biết…”

Yến Đôn cố ý mở từng lớp báo ra một cách thật chậm rãi, thưởng thức sắc mặt trắng bệch của thư kí Chu, lại nói: “Tôi thấy lư hương không bị hư hỏng gì, xem ra anh gặp may rồi.”

Ngạn Tảo lại bảo: “E rằng bánh thơm bị nứt rồi.”

Yến Đôn ngẩn ra: “Vậy sao ạ?” Vừa nói vậy thì Yến Đôn đã cảm thấy rất hối hận: Đây là bánh thơm Ngạn Tảo làm mà!

Ngạn Tảo vươn tay mở giấy gói dầu, quả nhiên nhìn thấy một vết rạn xuất hiện trên mặt bánh thơm.

Sắc mặt thư kí Chu xám ngoét: “C-cái bánh thơm này cũng là đồ cổ sao ạ?”

“Không phải.” Ngạn Tảo chỉ chỉ vào lư hương, “Đây là đồ cổ có giá ba triệu của tôi. Bánh thơm thì không phải.”

Thư kí Chu nhẹ nhàng thở ra: “À…”

“Nhưng bánh thơm này còn đắt hơn cả lư hương.” Ngạn Tảo bổ sung.

Thư kí Chu muốn quỳ xuống luôn: Lư hương đã ba triệu rồi… Bánh thơm này lại còn đắt hơn nữa? Vậy phải có giá bao nhiêu đây?

Yến Đôn thấy sắc mặt trắng bệch của thư kí Chu thì cũng không nhẫn tâm hoàn toàn được, cậu đành nói: “Nứt rồi vẫn dùng được mà đúng không ạ?” Suy cho cùng thì bánh thơm cũng chỉ được dùng để đốt, đừng nói là nứt ra, ngay cả nát bấy cũng có thể dùng được.

“Đúng vậy.” Ngạn Tảo nói, “Cậu không cần bồi thường đâu.”

Lúc bấy giờ, thư kí Chu mới cảm thấy máu chậm rãi chảy về, cái cổ cứng ngắc cũng có thể hoạt động lại.

Ngạn Tảo lại tiếp tục nói: “Thế nhưng việc cậu tung tin đồn và làm rối loạn trật tự trong văn phòng thì phải bị xử phạt.”

“Tôi… Tôi không có…” Thư kí Chu cứng ngắc nói.

Ngạn Tảo cũng không muốn nghe thư kí Chu giải thích, anh ngắt lời: “Tôi sẽ nói người ta thông báo kết quả xử phạt của cậu.”

“Chủ tịch Ngạn!!” Thư kí Chu thật sự rất luống cuống, “Tôi…”

“Về văn phòng Giám đốc của cậu đi.” Ngạn Tảo lạnh nhạt nói, “Cậu là người của em trai tôi, trước hết tôi sẽ không đụng đến cậu. Cậu cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.”

Thư kí Chu như bị vả một bạt tai, trên mặt nóng rát đến đau đớn, anh ta cũng không dám không tuân theo, đành buồn bã mà bỏ đi.

Ngạn Tảo quét mắt qua văn phòng, nói: “Yến Đôn làm việc chịu khó, kể từ lúc gia nhập công ty vẫn chưa được nghỉ lần nào. Lần này tôi phê chuẩn cho cậu ấy nghỉ đông chứ không phải là cách chức tạm thời. Tôi không mong rằng sẽ nghe thấy bất kì tin đồn không chính xác nào nhằm vào cậu ấy.”

Mọi người vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Vâng, thưa Chủ tịch Ngạn.”

“Chúng tôi hiểu rồi, Chủ tịch Ngạn…”

“Bọn tôi nhất định sẽ không nói linh tinh, thưa Chủ tịch Ngạn…”

……

Ngạn Tảo biết Yến Đôn vừa bị mất mặt trước mọi người, nên anh càng phải cho Yến Đôn nhiều thể diện hơn, chẳng những nói đỡ cho Yến Đôn mà anh còn tự mình tiễn Yến Đôn đi.

Sau khi vào thang máy, Yến Đôn ảo não nói: “Thật sự xin lỗi, tôi đã làm rơi bánh thơm ạ.”

“Đây không phải là lỗi của cậu.” Ngạn Tảo nói, “Là do thư kí Chu không an phận.”

Yến Đôn không biết thời điểm chính xác mà Ngạn Tảo tới, cũng không rõ anh có chứng kiến toàn bộ quá trình hay không. Thế nhưng Yến Đôn vẫn thật thà báo cáo: “Là tôi cố tình khiến anh ta đánh rơi ạ, vậy nên đây có thể được xem như là lỗi của tôi.”

“Cậu bọc kín giấy báo quanh đồ đạc như vậy thì đương nhiên là không vỡ được rồi.” Ngạn Tảo nói.

Yến Đôn lại nói: “Đâu phải đâu ạ? Không phải bánh thơm đã nứt ra rồi sao?”

Ngạn Tảo cười với cậu, nói: “Là do tôi nặn đó.”

Vậy nên là, lúc Ngạn Tảo chạm vào giấy dầu thì anh đã cố ý dùng lực tay để nặn vỡ bánh thơm.

“…” Yến Đôn hiểu luôn: Hóa ra anh mới là cao thủ ăn vạ à.

Yến Đôn ngẫm lại trong túi mình có nhiều đồ vật đắt tiền như vậy, cậu thấy hơi hơi bất an, bèn nói: “Suy cho cùng thì tất cả là do mấy thứ này đều rất quý giá. May mà lần này không bị phá vỡ, chứ lần sau…”

“Cũng chẳng sao.” Ngạn Tảo nói, “Chỉ là đồ vật mà thôi, đều để dùng cả. Nếu bị sứt mẻ trong quá trình sử dụng thì cũng bình thường. Đó là chưa nói đến việc bánh thơm vốn được sử dụng bằng cách đốt lên. Cậu càng nâng niu nó thì lại càng không tôn trọng nó.”

Yến Đôn không thể không thừa nhận rằng Ngạn Tảo nói rất có lý, thế nhưng đối với Yến Đôn thì việc thực hành lại rất khó. Cậu đành nói: “Món quà này rất quý giá, tôi không dám nhận ạ.”

Ngạn Tảo nói: “Tiền chỉ là mấy tờ giấy mà thôi.”

“…” Trong lúc Yến Đôn im lặng, hệ thống lại nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Đối với tôi tiền chỉ là mấy tờ giấy] √

Thang máy “leng keng” một tiếng rồi mở cửa.

Yến Đôn nhận ra thang máy đang đến bãi đỗ xe.

Bình thường Yến Đôn có thói quen ké xe ông chủ để về nhà, bây giờ mới sực nhớ ra, tuy mình có lương một năm một triệu nhưng vẫn thuộc thành phần không có xe. Cho nên Yến Đôn cười nói: “A, ấn nhầm tầng rồi ạ.”

Ngạn Tảo nói: “Cậu không lái xe đến à?”

Yến Đôn nghĩ bụng: Tui có xe quái đâu.

Yến Đôn đành nói: “Tôi đi tàu điện ngầm về là được rồi ạ.”

“Tàu điện ngầm?” Hình như Ngạn Tảo cảm thấy rất thú vị, “Tôi chưa đi thử bao giờ, hay đi cùng nhau nhé?”

Yến Đôn chớp mắt: “Thật sao ạ? Bây giờ không phải đang trong giờ làm sao?”

Ngạn Tảo nói: “Giờ làm việc đối với tôi chỉ là vài con số mà thôi.”

Yến Đôn: …Hay ghê, ngang ngược dễ sợ.

Yến Đôn cũng tò mò lắm, cuộc sống tổng tài bá đạo của Ngạn Tảo trống rỗng đến mức nào mà lại đi tàu điện ngầm cùng mình để trải nghiệm nhân sinh vậy?

Yến Đôn tò mò nhìn Ngạn Tảo: “Anh muốn ngồi chỗ nào ạ?”

Ngạn Tảo nói: “Cậu ngồi chỗ nào, tôi ngồi chỗ đó.”

Yến Đôn gật gật rồi mua vé cho Ngạn Tảo.

Ngạn Tảo thấy dòng người tới lui trong sảnh tàu điện ngầm, trong lòng anh bỗng nảy sinh một cảm giác quen thuộc rất kì lạ, tựa như anh đã từng ngồi tàu điện ngầm vô số lần rồi vậy.

Thế nhưng đây là việc không có khả năng. Ngạn Tảo nhớ rõ là mình đã ngậm thìa vàng từ thuở lọt lòng, từ nhỏ đến lớn đều đi bằng phương tiện riêng, sau có thể ngồi tàu điện ngầm được chứ?

Một mặt thì Ngạn Tảo cảm thấy rất nghi ngờ, mặt khác anh lại theo sát Yến Đôn vào toa tàu trong vô thức. Bây giờ không phải giờ cao điểm nên không có quá nhiều người, trên tàu điện ngầm cũng còn nhiều ghế trống. Yến Đôn chỉ chỉ một chỗ trống: “Anh ngồi đi ạ.”

Ngạn Tảo nói: “Cậu không ngồi à?”

Yến Đôn chỉ chỉ một chỗ khác: “Tôi ngồi đó là được rồi ạ.”

Trong lòng Ngạn Tảo không thấy thoải mái lắm, hai chỗ ngồi, một cái ở ngay bên cạnh, một cái lại ở tít bên kia, khoảng cách hơi bị xa.

Anh không muốn cách xa Yến Đôn.

Mà Yến Đôn lại cười cười với Ngạn Tảo, cậu lấy ra một cái tai nghe không dây, cực kì quen thuộc mà đeo vào tai trái của Ngạn Tảo — Động tác quá phận này lại hết sức lưu loát và tự nhiên, cứ như Yến Đôn đã từng làm vô số lần vậy.

Ngạn Tảo có một loại ảo giác rằng động tác này đã từng phát sinh rất nhiều lần, nếu không thì tại sao anh không những không bài xích mà còn tự nhiên nghiêng người sang để tiện cho Yến Đôn làm chứ.

Ngạn Tảo ngồi ở một đầu, mà Yến Đôn lại ngồi ở một đầu khác, hai người bọn họ, mỗi người đeo một bên tai nghe không dây, lắng tai nghe cùng một bài hát.

Đây là thói quen mà hai người đã nuôi dưỡng từ trước.

Khi xưa, lúc lập nghiệp một cách cực khổ, hai người thường xuyên đi phương tiện công cộng cùng nhau, cũng rất hay không ngồi chung hoặc bị chia rẽ vì quá đông người.

Ngạn Tảo ngồi trên xe ghi nhớ sổ sách, đọc văn kiện, nghe nhạc bên tai trái. Anh không cần phải phân tâm để nghe thông báo, bởi vì mỗi khi đến trạm, Yến Đôn sẽ gửi tin nhắn thoại rằng “Tới rồi, sếp Tảo”. Cứ thế, chỉ cần Ngạn Tảo nghe được giọng nói truyền đến từ tai trái là biết mình phải xuống xe.

Một đôi tai nghe không dây, Ngạn Tảo đeo tai trái, Yến Đôn nghe tai phải, cùng nhau thưởng thức một bài hát. Dù có cách xa nhau thì cũng hệt như được kết nối bằng một sự ăn ý âm thầm.

Trong khoảnh khắc đó, Yến Đôn như được trở về khi xưa.

Giọng hát của nữ ca sĩ du dương ấm áp:

Giữa khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới,

Rõ ràng là yêu, ấy vậy mà không biết ngỏ lời với người ra sao…

Ánh mắt Yến Đôn lướt qua đoàn người đang lắc lư, dừng lại ở bóng lưng màu xanh đậm nọ.

Bên tai người đó cũng vang lên cùng một đoạn nhạc:

Giữa khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới,

Rõ ràng là sâu đậm nhưng lại không dám bao bọc lấy người.

Cứ ngẩn ngờ chờ đợi — cảm giác được rồi lại mất.

Dù chẳng thể ngắm nhìn khuôn mặt mà mình yêu thương, nhưng vẫn không dám vươn tay ra — chạm vào.

Hết chương 36.