Xuyên Thành Thư Ký Khổ Bức Trong Truyện Bá Tổng

Chương 40: Khóa Người

Yến Đôn mới vừa đi ra ngoài không lâu thì đã bị Hoa Đại Mạo ngăn cản, trong lòng cậu cũng cảm thấy không yên.

May mắn thay, cậu quay đầu lại thì thấy Ngạn Tảo và Ngạn Trì cũng cùng theo ra ngoài, ngay lập tức, cậu cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, sau một lúc thì cậu cười lạnh: “Giám đốc Hoa, xin anh đừng đi theo tôi.”

Thật sự thì đây cũng là lần đầu tiên mà Yến Đôn dám nhăn mặt với Hoa Đại Mạo như vậy.

Tuy rằng lúc trước cậu cũng không có thiện cảm gì với Hoa Đại Mạo, nhưng ít nhất thì cậu vẫn sẽ giữ thể diện cho đối phương.

Ấy vậy mà bây giờ, Yến Đôn đã biết Hoa Đại Mạo chính là đầu sỏ hãm hại mình, hai người cũng đã giáp mặt nói thẳng ra, coi như là đã lộ bộ mặt thật, nên đương nhiên là cậu không cần cả nể nữa.

Cũng có một phần là do Ngạn Trì và Ngạn Tảo đứng bên cạnh, Yến Đôn có hơi ỷ vào điều đó nên lại càng tùy tiện hơn.

Hoa Đại Mạo chỉ cười: “Tôi không có đi theo cậu, tôi quay về phòng riêng, chúng ta chỉ đi cùng đường mà thôi.”

“…” Dáng vẻ mới gồng của Yến Đôn lập tức trở nên ỉu xìu, “V-vậy sao ạ?”

“Tất nhiên.” Hoa Đại Mạo nói.

Khóe miệng Yến Đôn méo xệch, lại nói: “Vậy anh định đến phòng riêng sao ạ?”

“Đúng vậy.” Hoa Đại Mạo gật đầu.

“Tôi thì không.

Chúng ta không chung đường rồi.

Tôi đi hướng kia…” Yến Đôn chỉ về một hướng khác, “Tôi cũng không biết rõ về rượu vang, đi thử rượu cũng phí công.

Tôi vẫn nên đi về trước vậy.”

Nói xong, Yến Đôn bèn cáo từ, đi thẳng ra bên ngoài.

Ngạn Tảo lại nói: “Tôi cũng đi đây.”

Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo có chút ngạc nhiên: “Anh cũng đi à?”

Ngạn Tảo gật đầu: “Tôi vốn không đến để thử rượu.”

“Đúng nhỉ,” Ngạn Trì ngẫm nghĩ, “Anh cũng đâu nói là sẽ đến.

Sao đột nhiên anh lại tới đây vậy ạ?”

“Anh đi ngang qua.” Ngạn Tảo đáp.

Tuy Ngạn Trì là một tên ngốc nhưng cũng không dễ mắc lừa đến mức độ này: “Không đúng, anh đi ngang qua mà có thể xuống cả hầm rượu ngầm ư?”

Ngạn Tảo nói: “Đi ngang qua đây định mượn nhà vệ sinh.”

“Ồ, thế à.” Quả nhiên Ngạn Trì vẫn là một tên đần, mới có dăm ba câu mà hắn đã bị lừa.

Nhưng Hoa Đại Mạo lại không bị lừa đẹp như vậy, anh ta cười cười, nói: “Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.

Chúng ta cùng đi đi, đi nhanh một chút, nói không chừng còn có thể đuổi theo bé Tiểu Yến.”

Ngạn Tảo nhướng mày, tỏ ý với Ngạn Trì: “Giữ chân Giám đốc Hoa, trong vòng nửa tiếng đừng để cậu ta đi.”

“Được rồi, anh hai.” Ngạn Trì không hề nghi ngờ anh, hắn dứt khoát kéo Hoa Đại Mạo lại.

Hoa Đại Mạo thấy Ngạn Tảo đã đi theo Yến Đôn thì có chút sốt ruột, anh ta đang định đuổi theo thì bị Ngạn Trì giữ chặt lại.

Hoa Đại Mạo bực mình đến độ nở nụ cười: “Cậu lôi kéo tôi làm gì?”

Ngạn Trì đáp: “Anh tôi bảo tôi lôi kéo anh.”

Hoa Đại Mạo đã quen với sự vênh váo của Ngạn Trì, hắn ta ngang tàng đến mức một bước cũng không nhường, đây là lần đầu tiên mà anh ta nhìn thấy một Ngạn Trì vừa khôn khéo lại vừa kiên định, trong lòng cảm thấy hơi khang khác, lại thấy có hơi buồn cười: “Anh ta kêu cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó à? Cậu là cún hay gì?”

Ngạn Trì nói: “Cún thì sao? Tôi không biết cún như nào, nhưng ít ra vẫn mạnh hơn cái tên hồ ly lẳng lơ như anh một trăm lần.”

“…” Hoa Đại Mạo nhịn không nói gì, anh ta chỉ dùng sức vùng ra khỏi Ngạn Trì.

Ngạn Trì có độ trung thành ngang với một chú cún bự, hắn nghe đúng theo mệnh lệnh, mạnh mẽ lôi kéo Hoa Đại Mạo, sống chết không chịu buông ra.

Tuy Hoa Đại Mạo là một tổng tài bá đạo, sức lực được thiết lập rất lớn, thế nhưng mọi người phải nhớ rằng Ngạn Trì cũng là một tổng tài bá đạo nên sức lực cũng vô cùng to lớn, hai sức mạnh siêu to khổng lồ đó dây dưa ngay tại chỗ, trong chốc lát không ai chiếm được ưu thế.

Hai người cứ lần lữa trên hành lang, cũng kéo đến không ít ánh mắt của người qua đường.

“Sao bọn họ lại lôi kéo ở đây vậy?”

“Có phải tranh chấp tình cảm không?”

“Ủa, đây không phải là Hoa Đại Mạo với Ngạn Trì hả?”

“Không phải bọn họ không hợp nhau hả? Chắc là đánh nhau chứ gì?”

“Cái này mà gọi là đánh nhau ấy hả? Rõ ràng là đang nhây qua nhây lại mà.”

……

Hoa Đại Mạo bị ngăn không cho đi, anh ta vô cùng phiền não mà nói: “Cậu đừng có kéo tôi!”

Ngạn Trì cũng tương đối mệt rồi, suy cho cùng, sức chiến đấu mà thiết lập truyện đặt ra cho một tên cuồng phạm pháp như Hoa Đại Mạo là rất lớn.

Sức lực của Ngạn Trì có hơi giảm, nhưng hắn nhớ đến lời dặn dò của anh cả, dốc hết toàn lực, gắt gao siết lấy Hoa Đại Mạo từ phía sau, hắn dùng sức trên toàn thân mà tung chiêu “khóa người”.

Bất kể là thế nào thì Hoa Đại Mạo cũng không ngờ sẽ có một ngày mình bị Ngạn Trì ôm như gấu, thoáng cái đã ngơ ngẩn: “Cậu làm gì vậy?”

Ngạn Trì nói một cách bá đạo: “Anh đừng hòng rời khỏi tôi!”

Người qua đường nghe các tổng tài bá đạo lên tiếng, ai nấy đều phải hít hà:

“Hai người họ không phải đang đánh nhau mà là đang hú hí!”

“Bọn mình đang thấy cảnh gì đây? Ngạn Trì – trai thẳng kì thị đồng tính và Hoa Đại Mạo – đã cong lại còn lẳng lơ…?”

“… Chúng ta dọt lẹ thì hơn, nếu không lát nữa bị diệt khẩu đó…”

……

Thiếu gia họ Từ đi ra khỏi toilet, hắn ta thấy cảnh tượng này thì cũng phải kinh ngạc: Sao lại vầy!

Lúc bấy giờ Bạch Lệ Tô cũng nghe thấy tiếng gió nên đến, trong chốc lát không biết nên nói gì, cô bèn lấy hạt dưa ra chia cho thiếu gia Từ một ít.

Trong lúc Hoa Đại Mạo bị Ngạn Trì ngáng đường thì Ngạn Tảo thuận lợi hợp lại với Yến Đôn.

Yến Đôn mới vừa đi ra khỏi Club thì Ngạn Tảo cũng theo ra cùng.

Yến Đôn nhìn anh, có hơi kinh ngạc: “Sếp Tảo, sao lại… Không phải anh đến để thử rượu sao ạ?”

“Không phải.” Ngạn Tảo đáp, “Tôi không có hứng thú gì với rượu vang.”

Yến Đôn gật đầu: “Cũng đúng…” Ngạn Tảo không thích rượu vang, Yến Đôn có biết đến điều này.

Về mặt ẩm thực thì Ngạn Tảo có phần qua loa, anh không hề nghiên cứu về thịt bò hay là rượu vang.

Bình thường ở công ty anh cũng chỉ ăn đối phó ở bên ngoài — Tất nhiên, đây là Ngạn Tảo ở thế giới thực.

E rằng Ngạn Tảo của thế giới tổng tài bá đạo lại là một người thật sự không thèm để ý đến mấy thứ này, anh ăn uống vô cùng tinh tế.

Yến Đôn hơi ngẩng đầu: “Vậy anh đến đây làm gì ạ?”

Đương nhiên Ngạn Tảo sẽ không dùng câu “đi ngang qua để tìm nhà vệ sinh” với Yến Đôn, nên anh bèn thật thà nói: “Tôi đặc biệt đến tìm cậu.”

Trong lòng Yến Đôn hơi gợn: “Tìm tôi ạ…?”

Câu của Ngạn Tảo là một câu trần thuật, giọng điệu anh không hề lên xuống, ấy vậy mà lại khiến cho Yến Đôn phải kinh ngạc.

Cậu bất ngờ: “Sao anh lại biết tôi ở đây ạ?”

“Cậu lên mạng nhìn thử xem.” Ngạn Tảo nói.

Bỗng dưng Yến Đôn có hơi đau đầu: “Chẳng lẽ tôi lại lên hot search?”

Ngạn Tảo gật đầu.

Yến Đôn chịu thua luôn: Tui cũng có phải ngôi sao đang lên đâu, sao đánh rắm thôi cũng lên được hot search vậy?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Bởi vì lên hot search là yếu tố phổ biến.

Nhân vật chính rất dễ lên hot search cho nên ngay cả đánh rắm cũng lên hot search được ạ.

Yến Đôn vừa mở di động lên đã thấy được hot search # Ngạn Trì Hoa Đại Mạo Yến Đôn #, ngay cả ba cái tên cũng nằm cùng một chỗ, thật sự khiến người ta cảm thấy hoang mang không ngớt.

Yến Đôn nhấn vào, phát hiện ra có một video bị truyền lên.

Đúng là cảnh ba người giằng co ở tiệc rượu ban nãy:

[ Ngạn Trì che chở cho Yến Đôn ở đằng sau, tựa như một bà mẹ già bảo vệ con thơ, giọng nói vang dội hệt như đang kêu lên: “Tên gay chết tiệt, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì! Nếu anh muốn chơi đùa thì đi tìm MB đi.

Đừng có đụng vào Tiểu Yến nhà tôi.”

Hoa Đại Mạo chặn lời vô cùng thẳng thừng: “Sao Tiểu Yến lại là của nhà cậu? Cậu nói tôi là tên gay chết tiệt, tôi thấy cậu cũng chẳng thua kém gì! Cậu bảo vệ bé Tiểu Yến kĩ như vậy, e là do có suy tính riêng thì có!” ]

Đoạn video rất ngắn thế nhưng lượng tin tức lại lớn vô cùng.

Khu bình luận nổ tung luôn:

> Có ai lên tiếng kể một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tui đơ luôn rồi!

> Đơn giản mà nói thì là playboy Hoa Đại Mạo muốn cưa Yến Đôn, Ngạn Trì không cho phép Hoa Đại Mạo cưa Yến Đôn, Hoa Đại Mạo nói Ngạn Trì không cho phép mình cưa Yến Đôn là do chính Ngạn Trì muốn cưa Yến Đôn.

> Vốn là tui nghĩ mình đã hơi hiểu rồi, nhìn lầu trên xong tui lại ngơ tiếp.

> Yến Đôn là lam nhan gây họa hả? Vì cậu ta mà hai tổng tài bá đạo khiêu chiến trước mặt mọi người luôn?

> Không phải bảo Yến Đôn là gián điệp thương mại hả?

> Yến Đôn trâu bò quáaa.

> Hi vọng Yến Đôn viết sách dạy tui cách cưa trai.

> Chỉ có mình mị phát hiện ra Bạch Lệ Tô cũng đứng bên cạnh hả?

> Hình như Bạch Lệ Tô đang cắn hạt dưa?

> Không phải, hình như Bạch Lệ Tô và thiếu gia Từ cùng nhau cắn hạt dưa í?

> Không phải bảo là Bạch Lệ Tô cắm sừng Ngạn Trì để yêu thiếu gia Từ hả? Cho nên bây giờ là Ngạn Trì come out, Bạch Lệ Tô với gian phu đứng cắn hạt dưa hóng hớt à?

……

Nhờ vào phúc của video này mà # Bạch Lệ Tô cắn hạt dưa # cũng lên hot search luôn.

Việc này thật sự rất là vô ý, ấy vậy mà lại giúp Bạch Lệ Tô lấy được hảo cảm:

> Cho nên mấy tin Bạch Lệ Tô cắm sừng là giả nhỉ? Nếu không thì sao cô ấy có thể bình tĩnh cắn hạt dưa với thiếu gia Từ ở trước mặt Ngạn Trì chứ?

> Nói không chừng scandal của Bạch Lệ Tô và Ngạn Trì là giả đó.

Dù gì thì Bạch Lệ Tô cũng chỉ là một người ở hạng mười tám, nếu không phải là thỏa thuận ngầm với Ngạn Trì thì sao cô ấy có thể dán lên người Ngạn Trì mà tương tác được? Có khi Bạch Lệ Tô là hỏa mù mà Ngạn Trì tung ra để che giấu tính hướng đó.

> Đúng á.

Có ai còn nhớ không, hồi trước Yến Đôn và Ngạn Trì đi hẹn hò rồi bị chụp lại, chính xác là kéo Bạch Lệ Tô ra để cản súng đó.

Yến Đôn thoát ra không hề hấn gì, còn Bạch Lệ Tô thì phải ăn một trận chửi bới.

Bạch Lệ Tô thật đáng thương, đúng là một công cụ hình người mà.

> Sao tôi lại cảm thấy Bạch Lệ Tô rất có tố chất nhỉ, lúc cắn hạt dưa cô ấy còn cẩn thận không để vỏ rơi xuống mặt đất, cắn xong thì thả vào túi Chanel luôn.

> Bạch Lệ Tô như này mà gọi là có tố chất ấy hả? Đây gọi là có tiền mới đúng.

Tui cũng muốn được tiện tay thả vỏ hạt dưa vào túi Chanel một cách chanh sả.

> Thay vì thông cảm cho Bạch Lệ Tô thì cứ ngẫm lại xem mình có túi Chanel không cái đã.

……

Bạch Lệ Tô chó ngáp phải ruồi, vốn bị chửi là “gái đào mỏ”, “gái cơm sườn”, bây giờ cô cứ thế được tẩy trắng luôn.

Tuy hồi trước có để lỡ một quảng cáo, thế nhưng bây giờ cô lại chiếm được một cái quảng cáo mới của một công ty hạt dưa.

Yến Đôn xem xong nội dung hot search cũng phải trợn mắt há mồm, cậu ngẩng đầu nhìn Ngạn Tảo, vẻ mặt mê man: “Vậy là anh nhìn thấy hot search này rồi mới đến ạ?”

Thật ra việc này rất không bình thường.

Một quản lí cấp cao trong tập đoàn lớn làm gì có thời gian để xem hot search? Nhưng nhân viên chăm sóc khách hàng nói, tổng tài bá đạo trong thế giới này rảnh lắm, không có việc gì làm, theo dõi hot search rất chi là hợp lí.

Ngạn Tảo chỉ nói: “Tôi đọc đến đây, nghĩ cậu gặp phải chuyện phiền toái nên đến xem sao.”

Trong lòng Yến Đôn ngay lập tức cảm thấy ấm áp, cậu cười nói: “Cảm ơn sếp Tảo.

Anh đến đúng lúc lắm, quả thật là tôi gặp phải phiền toái ạ.

Nếu không có anh thì tôi cũng rất khó thoát thân.”

Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Nếu là vậy, lần sau có chuyện gì thì nhớ liên hệ với tôi.”

“Vâng.” Yến Đôn gật đầu.

Sẵn nói thì cậu còn thấy rất cảm động đó.

Người khác đọc hot search chỉ để hóng hớt, nhưng Ngạn Tảo lại nghĩ Yến Đôn có thể gặp phải phiền toái nên còn đặc biệt đến để giải vây cho cậu.

Gió thổi đến bên người Yến Đôn, cậu co rúm lại trong cái lạnh mùa thu, thoạt nhìn như một chú yến nhỏ mảnh mai và đáng thương.

Ngạn Tảo nhìn Yến Đôn, anh mơ hồ cảm thấy cậu cũng không đơn giản, cả Hoa Đại Mạo, Ngạn Trì, thậm chí là cả em họ Giáng Thần đều thích vây xung quanh Yến Đôn, từng việc từng việc tai họa cũng cứ thế mà rơi xuống người cậu.

Nhìn thế nào thì cậu Yến Đôn thích-hắt-cà-phê cũng khoái gây chuyện thật, dường như cậu đang ôm trong lòng một bí mật khó hiểu nào đó, chứ không ngoan ngoãn và hiền lành như thoạt nhìn.

Ngạn Tảo là một người sắc bén, anh đã cảm thấy hành vi của Yến Đôn kì lạ từ lâu, trong một số hành động của cậu đều có mục đích không thể cho ai biết.

Nhưng một phần của Ngạn Tảo lại liều mạng tin tưởng rằng Yến Đôn quả thực là một người vừa đơn thuần vừa đáng yêu.

Cậu cần sự bảo vệ của anh.

Có đôi khi, thậm chí đến cả Ngạn Tảo cũng không nói rõ được, những lần anh ra tay giúp đỡ cho Yến Đôn thật sự cần thiết sao?

Anh có thể nói với bản thân mình rằng, Yến Đôn gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái, cần anh bảo vệ.

Thế nhưng lại luôn có một giọng nói bảo anh: Cho dù mày không bảo vệ Yến Đôn thì cũng sẽ có người bảo vệ cậu ấy.

Chắc chắn sẽ có người sẵn lòng dâng tiền bạc châu báu để dỗ Yến Đôn vui.

Chắc chắn sẽ có người sẵn lòng dốc sức để giúp đỡ cho Yến Đôn chu toàn.

Chắc chắn sẽ có người sẵn lòng ra tay không chút thủ đoạn vì Yến Đôn.

……

Nói đến nói đi, Ngạn Tảo hi vọng người đó là mình, nên anh mới khó kìm lòng được mà luôn canh giữ bên người Yến Đôn.

Anh không muốn người khác làm tổn thương Yến Đôn, cũng không muốn người khác tiếp cận cậu, anh không muốn có bất kì người nào bảo vệ cậu ngoài mình.

Khi suy nghĩ như vậy lóe lên trong đầu, ngay cả bản thân Ngạn Tảo cũng cảm thấy kinh ngạc.

Rõ ràng anh và Yến Đôn quen nhau chưa lâu, thế nhưng sự mê đắm đối với cậu lại xâm nhập vào tận xương tủy, đây quả thực là chuyện đáng sợ nhất trên thế giới.

Nhưng cũng là chuyện ngọt ngào nhất thế gian.

Thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.

Ngạn Tảo khe khẽ thở dài, đôi mi hơi buông xuống, anh không còn khí thế phấn chấn như bình thường, mà lại có dáng vẻ như đã đầu hàng.

Vẻ mặt anh như vậy khiến Yến Đôn cảm thấy rất kinh ngạc.

Tuy Ngạn Tảo ôn hòa, thế nhưng thực chất lại là một người kiêu hãnh, hiếm khi anh có vẻ suy sụp tinh thần như đang giơ cờ trắng như vậy.

Ngạn Tảo thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, anh nhìn Yến Đôn một cách bất đắc dĩ, nói: “Cậu thật sự có năng lực đấy.” Trong giọng anh có chút buồn, lại có chút tiếc, nhưng nhiều hơn cả là sự luyến lưu.

Trong chốc lát, Yến Đôn không rõ ý nghĩa câu nói của anh nên có chút ngượng ngùng.

Ngạn Tảo lại nói: “Lên xe đi.”

Yến Đôn ngồi lên xe hơi theo Ngạn Tảo.

Không gian trong ô tô tương đối chật chội, luồng khí áp lực trên người Ngạn Tảo lại càng mạnh mẽ hơn, giống như một tầng mây đen to lớn đang vây kín Yến Đôn vậy.

Trong lòng cậu sinh ra cảm giác nguy hiểm, cậu quay đầu nhìn Ngạn Tảo, có hơi khiếp sợ: “S-sếp Tảo…?”

Ngạn Tảo thấy cả người Yến Đôn căng thẳng đến cực độ, cậu như một chú chim sợ cành cong mà không có chỗ trốn.

Lúc này anh mới nhận ra có lẽ mình chưa bày ra sắc mặt hòa nhã, nên anh vô thức khiến nụ cười trên mặt sâu hơn — Nụ cười này không hoàn hảo, càng cười thì lại càng không thích hợp, xém chút nữa là Yến Đôn đã run rẩy nhảy ra khỏi xe rồi.

Ngạn Tảo nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”