Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 22

Edit: Teade

Beta: Snivy 

—————————–

Người của Quận Vương Phủ xuất hiện giải cứu não của thái tử nên Giang Lâm cũng chẳng biết rốt cuộc thái tử ra đường có mang não theo không. 

Tổ tiên của Quận Vương Thanh Hà chính là công thần khai quốc Đại Việt, nhưng đời sau chẳng có triển vọng gì, chức tước cứ bị mất dần, bây giờ cũng chỉ là phủ Quận Vương.

Cũng may Quận Vương đời này làm việc bằng năng lực của mình, hơn nữa đám hoàng thân quốc thích khắp kinh thành cũng có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, Quận Vương Thanh Hà lại biết cách đối nhân xử thế nên sống cũng ổn định.

Quận Vương Thanh Hà không định tổ chức bữa tiệc ngắm hoa lần này, nhưng Giang Cẩm Nguyệt đi đến phủ Quận Vương một chuyến, chẳng biết cô ta đã nói gì với phu nhân và con gái ông ta, hai mẹ con bọn họ quyết tâm muốn tổ chức, Quận Vương Thanh Hà chỉ đành đồng ý. 

Từ ban đầu, Quận Vương Thanh Hà đã biết trò hề trước cửa rồi, theo quan hệ thông gia giữa phủ Quận Vương và phủ An Dương Hầu, hẳn là Quận Vương Thanh Hà nên ra mặt ngăn cản, nhưng hai người làm ầm lên đều là người của phủ An Dương Hầu, một bên là đại thiếu gia với một bên là đại tiểu thư, giúp ai cũng không được.

Trong mắt ông ta, mặc dù Giang Cẩm Nguyệt được cưng chiều hơn Giang Lâm nhưng chung quy cũng chỉ là con gái, không thể so với con trai được. Dĩ nhiên, với thân phận và địa vị của Giang Lâm ở Hầu phủ bây giờ, Quận Vương Thanh Hà cũng không định giúp cậu. Ông ta bèn coi như không biết, để mặc bọn họ gây gổ, dù sao cũng chẳng lật trời được.

Không chỉ không ra mặt mà ông ta cũng không cho những người khác trong phủ nhúng tay.

Quận Vương Thanh Hà ôm ý nghĩ này mới xem kịch vui với những người đến dự tiệc ngoài cửa, còn thấy hay hơn cả nhà hát diễn trò. 

Nhưng sau đó thái tử đến, Quận Vương Thanh Hà không thể coi như không biết gì được nữa, vội vàng chạy đến đón thái tử. 

Mặc dù có một trò hề xảy ra nhưng tiệc ngắm hoa vẫn đang tiếp tục, thái tử được Quận Vương mời vào cửa, không thể công khai ở cùng Giang Cẩm Nguyệt, chỉ có thể để một mình cô ta ở lại đối mặt với Giang Lâm.

Giang Lâm mỉm cười ôn hòa, nhưng trong mắt Giang Cẩm Nguyệt thì biến thành – Nhìn đi, ngươi vẫn nằm trong tay ta.

Giang Cẩm Nguyệt muốn trốn, cô ta dặn dò nha hoàn của mình: “Quay về phủ thôi, ta thấy mệt rồi, hôm nay không ngắm hoa.”

Cái vẻ nóng lòng vội vã muốn chuồn của Giang Cẩm Nguyệt không giống đang mệt, Giang Lâm chẳng thèm cản, chỉ đi theo sau lưng cô ta. Khi Giang Cẩm Nguyệt lên xe ngựa, Giang Lâm vén rèm lên, chỉ cần Giang Cẩm Nguyệt liếc nhìn ra bên ngoài là có thể trông thấy tấm bảng đối diện cô ta ở bên ngoài, bên trên cũng viết một hàng chữ y hệt.

Trông thấy nội dung hàng chữ, Giang Cẩm Nguyệt siết chặt khăn tay, há miệng thở hổn hển vài cái mới nói: “Giang Lâm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Giang Lâm nói: “Của hồi môn, ta chỉ muốn của hồi môn, Giang Cẩm Nguyệt, nếu ngươi dám cược, ta sẽ cố gắng để ngươi qua quýt ta như mẫu thân ngươi từng làm lúc trước, nhưng ta đảm bảo, những gì ngươi nhìn thấy trên tấm bảng gỗ hôm nay sẽ trở thành sự thật.”

“Lấy của hồi môn đổi cả phủ An Dương Hầu, ngươi đoán xem ta làm được không?”

Giang Lâm cười nhẹ nhàng, thả rèm xuống rồi quay người ngoắc Vệ Vân Gia: “Đi, vào thôi.”

Giang Cẩm Nguyệt không tham gia bữa tiệc ngắm hoa,Giang Lâm vẫn phải tham gia chứ, cậu tin rằng hẳn là trong bữa tiệc này còn có trò hay khác.

Trên xe ngựa, trước khi Giang Cẩm Nguyệt đi, cô ta ngây ra một lúc lâu sau mới hoàn hồn, chiếc khăn trong tay cô ta đã bị siết đến mức nhăn nhúm không chịu được. 

Giang Cẩm Nguyệt nghiêm mặt, vì phẫn nộ nên gương mặt hơi vặn vẹo, hoàn toàn không có dáng vẻ mềm mại yếu đuối của đại tiểu thư lúc bình thường. 

Cô ta chất vấn hệ thống: “Không phải ngươi nói cứ làm theo kế hoạch của ngươi thì chắc chắn ta có thể diệt trừ Giang Lâm à? Thế mà bây giờ người bị sỉ nhục là ta, Giang Lâm không hề tổn thương một cọng tóc!”

Hệ thống: “Đang kiểm tra, kế hoạch tiêu diệt của ký chủ chưa bắt đầu, không tồn tại BUG hệ thống.”

Giang Cẩm Nguyệt: “…”

Đột nhiên Giang Cẩm Nguyệt nhớ đến phần trò hay mà hôm nay cô ta sắp xếp đều nằm trong phủ Quận Vương, mà đến giờ cô ta còn chưa bước vào cửa phủ Quận Vương, đã bị Giang Lâm vạch trần ngay trước cửa. 

“Dừng xe, quay về phủ Quận Vương Thanh Hà!” Trong mắt Giang Cẩm Nguyệt lóe lên vẻ ác độc, Giang Lâm dám làm cô ta mất mặt như vậy, thế thì cô ta cũng chả cần để ý đến tình anh em gì cả, cô ta phải làm theo kế hoạch của hệ thống, tiêu diệt Giang Lâm trong hôm nay!

Giọng điệu cô ta không được vui, nha hoàn không dám hỏi nhiều, bảo người đánh xe ngựa quay xe trở về.

Phủ Quận Vương. 

Mặc dù đã gặp nhau ở cửa nhưng sau khi vào phủ, khách khứa trai gái phải chia ra. Vệ Vân Gia cũng có các chị em tốt của mình, vui vẻ chạy theo bọn họ đi mất.

Bên phía Giang Lâm cũng chẳng phải không ai để ý đến cậu, ngoại trừ vài người coi thường cậu, những người khác gặp cậu là sẽ gật đầu coi như chào hỏi. 

Còn có hai tên công tử nhà giàu lúc trước có chơi cùng nguyên thân cũng chạy đến, nhìn Giang Lâm bằng ánh mắt tò mò cảnh giác.

Một lúc lâu sau, một người đàn ông mặc áo xanh lục hỏi cậu: “Giang Lâm, cái gì ấy, à bây giờ ngươi đã thành thân rồi, hẳn là sẽ không nhung nhớ bọn ta nữa chứ?”

Người áo đỏ bên cạnh gật đầu: “Nếu ngươi không nhung nhớ bọn ta, chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt với nhau như trước.”

Nhưng chẳng đợi Giang Lâm nói gì, người áo xanh bèn xua tay ngồi xuống ngay bên trái cậu: “Thôi bỏ đi, có nhớ nhung hay không cũng không quan trọng, ngươi còn sống thì bọn ta vui rồi.”

Giang Lâm: “…” Tình huynh đệ cảm động trời xanh gì thế này. 

Người đàn ông áo đỏ cũng ngồi xuống bên phải Giang Lâm, vỗ vai cậu: “Thật ra ngươi cũng khó khăn đấy, từ nhỏ đã không có mẫu thân, nỗ lực hết mình cũng không được phụ thân yêu thương, danh tiếng không tốt, chắc mấy người nhà họ Vệ cũng không thích ngươi.”

Giang Lâm: “…” Không cần ngươi nói ta cũng biết!

Người áo xanh nói tiếp: “Vì thế ấy mà, thấy ngươi đáng thương nên chuyện lúc trước ngươi dụ dỗ bọn ta, bọn ta không tính toán với ngươi nữa.”

Giang Lâm: “…Có phải ta nên cảm ơn các ngươi không?”

Giang Lâm nói xong, ba người im lặng một lát, khá là lúng túng.

Trong lòng Giang Lâm đang phàn nàn tác giả, dụ dỗ nhiều người đàn ông như vậy còn chưa đủ, ngay cả cây cỏ bên đường cũng không tha, không hổ là thiết lập của vật hy sinh, đã muốn cho người ta chết lâu rồi, sẽ không có cái ngày gặp phải tình huống xấu hổ như thế này. 

Giang Lâm nghĩ ngợi, trợn mắt nói dối: “Các ngươi cứ yên tâm, bây giờ ta nghĩ lại rồi, một lòng yêu thương Vệ Vân Chiêu, những người khác không lọt nổi vào mắt ta.”

Sau đó, cậu cảm giác được rõ ràng hai người bên cạnh mình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, sau này bọn ta sẽ đối xử với ngươi giống như lúc ngươi chưa bị bệnh, bọn ta biết ngươi sống không yên nên có việc gì ngươi cứ nói, hai người bọn ta mà giúp được thì chắc chắn sẽ giúp.”

Cảm giác rất chân thành, rất thật lòng. 

Giang Lâm mỉm cười: “Thật à, thế thì đúng là quá tốt.” Giang Lâm kéo tay áo, lộ ra một góc quyển sách trong tay áo: “Hai người có biết về bí mật của Hầu phủ không?”

Trang đầu tiên của quyển sách có viết: Giang Nam năm ấy, mưa nhẹ hoa mai, ông ta chưa trở thành Hầu gia đã bị tiên tử trên thuyền mê hoặc, lúc đó trong đầu ông ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, ông ta muốn cưới cô ấy!

“Sau đó thì sao? Có cưới được không?” Người áo xanh hỏi.

Vì hành động của Giang Lâm giống hệt như đang chào hàng cấm, nên mọi người im lặng một lát, Giang Lâm cũng chả muốn tác phẩm tối qua cậu miệt mài thức đêm sáng tác chết non, bèn lấy sách ra, còn mở trang đầu tiên cho hai người xem đoạn thứ nhất.

Giang Lâm không nói, người áo đen há mồm hỏi: “Ngươi không thấy hàng đầu tiên viết à, cô ấy chết vào ngày đầu tiên sinh ra đứa bé, chắc chắn là hai người bọn họ đã lấy nhau rồi, hơn nữa cô gái còn mất vì sinh khó nữa.”

Giang Lâm khép sách lại: “Vậy hai người có muốn xem sau này không?”

Hai người lập tức gật đầu mà không hề do dự, một tên công tử chỉ biết ăn chơi thì dĩ nhiên là từ trước đến nay không hề đọc sách đàng hoàng nhưng vô cùng thích thú với những thứ tiểu thuyết như thế này. 

Giang Lâm: “Vậy thì ta nhờ hai người giúp ta một chuyện.” Giang Lâm ra hiệu cho bọn họ đến gần chút, thì thầm mấy câu.

“Ồ, đó không phải là hai tên nhân tình của Giang Lâm à? Giang Lâm, ngươi đã thành thân rồi mà còn không biết kiềm chế như vậy, ngươi không sợ Vệ Vân Chiêu ly hôn với ngươi à?”

“Vậy vừa hay hợp ý cậu ta đấy, ly hôn để cậu ta có cơ hội ra ngoài dụ dỗ đàn ông khác, mấy ngày nay bị nhốt trong nhà họ Vệ, chắc là lòng cô quạnh trống vắng lắm rồi.”

Giang Lâm vừa thì thầm xong, ba người còn chưa ngẩng đầu lên đã nghe hai giọng nói khiến người ta thấy ghét vang lên bên tai. 

Giang Lâm ngẩng đầu, nhìn kĩ người kia, là Từ Thiên Minh và tên người hầu thân cận nhà hắn ta. 

Người này cũng có địa vị, là chó trung thành của Giang Cẩm Nguyệt, có phụ thân tham gia vào bộ thượng thư trong quân doanh, là công tử nhà giàu quần là áo lụa nổi tiếng khắp kinh thành, chuyện dơ bẩn gì cũng nhúng tay vào hết rồi. 

Sở dĩ hắn ta không xử lý nguyên thân là vì Giang Cẩm Nguyệt gọi nguyên thân một tiếng đại ca, hắn ta cảm thấy danh tiếng của nguyên nhân rất xấu, không đủ tư cách làm ca ca của Giang Cẩm Nguyệt, sau đó bắt đầu gây sự với Giang Lâm khắp nơi.

Đường não của liếm cẩu (*) đâu cần bình thường, bọn họ chỉ cần yên lặng trả giá cho nữ chính, diệt trừ chướng ngại vật trên đường giúp nữ chính là được, cái chết của nguyên thân “Giang Lâm” trong tiểu thuyết gốc cũng có liên quan rất nhiều đến Từ Thiên Minh. 

(*) Chỉ những người quan tâm quá mức đến người khác.

Ban nãy khi ở ngoài cửa phủ Quận Vương, Từ Thiên Minh chính là một trong những tên đàn ông đần độn muốn ra mặt bênh vực Giang Cẩm Nguyệt. Có lẽ là do ngại sĩ diện hoặc là người đàn ông đần độn thái tử xuất hiện quá nhanh, lúc đó Từ Thiên Minh không ra mặt.

“Cái mother fucking nhà ngươi! Từ Thiên Minh, ngươi và tên chó săn kia của ngươi mà còn không nói tiếng người, ta sẽ bịt cái mồm chó của các ngươi lại, không cho ra ngoài cắn bậy đấy!”

Hai người ở hai bên trái, bên phải của Giang Lâm lập tức đứng dậy, người áo xanh chỉ vào Từ Thiên Minh mà mắng. 

Người áo đỏ cũng tức giận nhìn đám người Từ Thiên Minh, rõ ràng đã chuẩn bị xông lên mắng bất cứ lúc này.

Từ Thiên Minh cười cợt nhả: “Tức giận ghê thế, đúng là bị ta nói trúng rồi, lúc trước mấy người các ngươi luôn đi cùng nhau, chắc là đã ngủ với nhau từ sớm rồi phải không? Chu Thành Vọng, Đỗ Ngọc Linh, có phải là Giang Lâm rất ngon không?”

“Từ Thiên Minh, ta đệch chó má nhà ngươi!” Người áo xanh – Chu Thành Vọng – là một người nóng nảy, vừa nghe hắn ta nói vậy, Chu Thành Vọng lập tức xắn tay áo muốn đánh hắn ta.

Giang Lâm cản Chu Thành Vọng lại: “Để ta.”

Cậu đứng dậy đi đến trước mặt Từ Thiên Minh: “Giang Cẩm Nguyệt nói mà không làm, quay lại phải không?”

Giang Lâm hỏi: “Ngươi làm liếm cẩu* của Giang Cẩm Nguyệt lâu như vậy, cô ta cho ngươi hưởng thụ mùi vị của cô ta chưa?” 

(*): Liếm cẩu “舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Mặt Từ Thiên Minh đỏ bừng, cảnh cáo cậu: “Cẩm Nguyệt tiểu thư là em gái của ngươi, sao ngươi có thể bôi nhọ danh dự của cô ấy?”

Giang Lâm bật cười: “Đó là em gái ta, liên quan mẹ gì đến ngươi?”

“Từ Thiên Minh, ngươi đã từng nghe câu này chưa? Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến lúc cuối cùng trắng tay, bất kể ngươi làm gì cho Giang Cẩm Nguyệt, ngươi cũng không chiếm được cô ta.” Giang Lâm duỗi cổ ghé sát vào hắn ta: “Vì Giang Cẩm Nguyệt đã là người của thái tử từ lâu rồi!”

“Ngươi nói láo!” Từ Thiên Minh kích động đỏ mắt, giơ nắm đấm định đánh Giang Lâm.

Giang Lâm giơ một tay chộp lấy cánh tay hắn ta: “Trùng hợp quá, ta phải thử thành quả trong thời gian này xem.”