Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 47

Giang Cẩm Nguyệt chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại lụi bại đến mức này, hủy dung, còn phải vào cung để hầu hạ một ông lão không thể giao hợp và hoàn toàn khác với những tưởng tượng mà hệ thống đưa cho cô ta: Cùng Thái tử quân lâm thiên hạ, tiếng thơm muôn đời.

Tất cả đều là vì Giang Lâm, một nhân vật mới không biết xuất hiện từ đâu này, phá hủy tất cả những gì mà cô ta nên có.

Cằm của Giang Cẩm Nguyệt tựa vào vai của An Dương Bá, lại lặng lẽ nâng mắt lên nhìn chằm chằm Giang Lâm, ánh mắt lạnh lẽo giống như con rắn độc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến cắn gãy cổ Giang Lâm vậy.

An Dương Bá nhẹ nhàng vỗ Giang Cẩm Nguyệt hai cái, an ủi cô ta: “Nguyệt Nhi, Hoàng thượng chính là người tôn quý nhất thiên hạ, ngươi có thể đi hầu hạ người cũng là có phúc.”

Giang Cẩm Nguyệt vừa nghe thấy lời này thì bị kích thích, cô ta buông An Dương Bá ra rồi cật lực lắc đầu: “Ta không muốn, cha, không phải người yêu thương nữ nhi nhất sao, người biết nữ nhi yêu thích Thái tử, sao có thể để nữ nhi vào cung hầu hạ Hoàng thượng chứ.”

Cô ta lại giơ tay ra nắm chặt lấy tay áo của An Dương Bá: “Phụ thân, người tin nữ nhi, nữ nhi có cách để Thái tử đăng cơ, đến lúc đó nữ nhi sẽ là Hoàng hậu, An Dương Bá Phủ nhất định có thể biến thành Hầu Phủ lần nữa, phụ thân, nữ nhi cầu xin người, đừng để nữ nhi vào cung được không?”

Cô ta khóc rất thương tâm, nước mắt rơi xuống má, một nửa mặt chưa hủy dung vẫn là bộ dạng lê hoa đái vũ.

“Được rồi, không cần nói nữa, đại ca ngươi nói đúng đấy, ngươi đây là tự làm tự chịu, nếu không phải những ý đồ xấu xa từ đầu của ngươi thì nào có những chuyện về sau. Thái tử đã không được rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn mà vào cung đi, hầu hạ Hoàng thượng cho thật tốt cũng là một lối thoát.”

“Không muốn, ta không muốn vào cung, cha, ta là nữ nhi của người, ta mới mười lăm tuổi, phụ thân, người thật sự nhẫn tâm sao?” Giang Cẩm Nguyệt khóc càng lớn tiếng hơn.

Ba chữ “mười lăm tuổi” này thật sự kích thích đến Giang Lâm, cậu hơi nheo mắt, tiến lên trước trực tiếp nắm lấy cổ áo của Giang Cẩm Nguyệt: “Vậy ngươi biết hai cô nương bị ngươi đưa vào cung là bao nhiêu không? Bọn họ mới mười ba thì đã chết rồi. Giang Cẩm Nguyệt, trên đời này còn có người độc ác hơn ngươi không?”

“Huống chi là đây không phải là điều ngươi muốn sao, đều là gả vào hoàng gia, gả cho Hoàng thượng còn tốt hơn gả cho Thái tử – một người không bao trở mình được, không phải sao?”

Trên mặt của Giang Lâm rõ ràng là không có biểu cảm gì, nhưng Giang Cẩm Nguyệt lại cảm thấy cậu còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, trong mắt hiện lên sự kinh hồn, điên cuồng vùng vẫy: “Ta không phải, ta không có, bọn họ không phải do ta hại chết, từ đầu ta đã không muốn để bọn họ chết.”

Giang Lâm nói: “Ngươi đương nhiên không muốn để bọn họ chết, bởi vì ngươi nhắm vào người nhà họ Vệ, đáng tiếc, không thể cho ngươi toại nguyện, hơn nữa báo ứng của người còn đến rồi.”

“Giang Cẩm Nguyệt, không phải ngươi vẫn luôn muốn đối phó với ta và Vệ Vân Chiêu sao, vào cung làm sủng phi là cơ hội duy nhất cho ngươi để có thể đối phó với bọn ta, không lẽ ngươi cho rằng vẫn còn ai đó đồng ý lấy ngươi sao.”

“Không vào cung, ta không muốn vào cung…”

Cô ta còn chưa nói hết thì đã bị Giang Lâm mạnh mẽ ném trên đất: “Không vào cung thì chỉ còn lại một con đường, chết!”

Giang Lâm nhìn về phía An Dương Bá: “Nếu như ông muốn cả Bá phủ cùng chôn với cô ta thì nhớ là phải nói trước với ta một tiếng để ta triệt để đoạn tuyệt quan hệ. Đương nhiên, nể mặt ông là nam nhân của nương nên ta sẽ nhặt xác cho ông, cũng chỉ nhặt xác cho một mình ông.”

An Dương Bá nhìn Giang Cẩm Nguyệt khóc trên đất, lại nhìn Triệu Thu Như ở ngoài cửa đang dẫn hai nhi tử vội vàng chạy đến, An Dương Bá nói với Giang Cẩm Nguyệt ngã ngồi trên đất: “Trong phủ không chịu được sự giày vò nữa, cha phải nghĩ cho trên dưới mấy trăm mạng người ở Bá phủ, không thể dung túng sự tùy hứng của ngươi nữa.”

An Dương Bá phân phó người: “Người đâu, đưa tiểu thư về phòng, không có mệnh lệnh của ta thì một bước cũng không được ra khỏi cửa, ngoài hạ nhân đưa cơm ra thì không ai được phép gặp nó, người làm trái, tự mình cút ra khỏi Bá phủ.”

Triệu Thu Như và Giang Trấn đến gần thì đúng lúc nghe thấy lời này, bọn họ biết rõ lời này của An Dương Bá là nói cho bọn họ nghe, chân Triệu Thu Như mềm nhũn, bước mấy bước về phía sau, nếu không có nha hoàn đỡ thì chỉ sợ là đã ngã ra đất rồi.

Mặt Giang Trấn cũng tràn đầy không thể tin, vừa vào cửa liền quỳ trước mặt An Dương Bá: “Cha, muội muội còn nhỏ như vậy, không thể để muội ấy vào cung được.”

An Dương Bá cũng không gọi hắn dậy, chỉ hỏi: “Tứ Hoàng tử không cần ngươi nữa, ngươi có nghĩ đến về sau sẽ như thế nào không?”

Sắc mặt của Giang Trấn trong chốc lát đã sụp đổ, bởi vì bị muội muội liên lụy nên bị Tứ Hoàng tử đuổi về phủ, trong lòng Giang Trấn cũng oán giận, nhưng Nguyệt nhi suy cho cùng cũng là muội muội ruột của hắn, yêu chiều từ nhỏ đến lớn, hắn không thể trừng mắt nhìn muội ấy vào hố lửa được.

Triệu Thu Như cũng khóc quỳ bên chân An Dương Bá: “Lão gia, Nguyệt nhi không thể vào cung được, lão gia, thiếp cầu xin người hãy nghĩ cách, nó là nữ nhi của chúng ta, chúng ta chỉ có một nữ nhi thôi.”

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu thành người ngoài cuộc không vội đi, hai người ngồi uống trà xem kịch, muốn xem bọn họ có thể ồn ào đến khi nào và ồn ào đến mức nào.

Nhưng Giang Lâm không ngờ rằng, ngọn lửa này còn ảnh hưởng đến cậu, ý kiến của An Dương Bá kiên định, kiên quyết muốn đưa Giang Cẩm Nguyệt vào cung, hai mẹ con sau khi cầu xin không có kết quả, Triệu Thu Như quỳ trước mặt Giang Lâm: “Lâm Nhi, đại thiếu gia, ta cầu xin ngươi, ngươi giúp Nguyệt Nhi được không, các ngươi là huynh đệ ruột, là quan hệ huyết thống, chỉ cần ngươi giúp nó lần này, về sau ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, cho dù là muốn mạng của ta cũng được.”

Không ngờ rằng vẫn có một màn mẹ con tình thâm như này, Giang Lâm uống xong trà trong tay thì hứng thú nhìn Triệu Thu Như, hỏi bà ta: “Vậy người muốn ta giúp cô ta như thế nào?”

Triệu Thu Như hiển nhiên là đã có dự tính từ lâu: “Mong đại thiếu gia và Vệ đại nhân hòa ly để hôn sự sai lầm này trở về vị trí cũ.”

Triệu Thu Như vẫn rất nghĩ cho Giang Lâm, nói: “Đại thiếu gia là nam nhân, Hoàng thượng không thích nam sắc, sẽ không để đại thiếu gia thay thế Nguyệt nhi vào cung, mong đại thiếu gia giúp Nguyệt nhi.”

Không nói đến việc lão háo sắc sẽ không phải là người đi theo sự tưởng tượng của ngươi, còn về Vệ Vân Chiêu cũng sẽ không thể vừa mắt Giang Cẩm Nguyệt.

Giang Lâm dùng chân đá Vệ Vân Chiêu: “Chuyện của ngươi, tự ngươi nói đi.”

Vệ Vân Chiêu nhìn chân của mình, cũng rất ngoài ý muốn là hắn đã như vậy rồi mà vẫn có thể bị nhớ đến.

Vệ Vân Chiêu cười: “Phu nhân, chúng ta không nói đến chuyện thế hôn lúc đầu quý phủ mận chết thay đào, mà nói đến việc ta sẽ vắt óc tìm kế nhất định muốn đưa nữ nhi của người vào cung thì người sẽ có phản ứng như thế nào?”

Triệu Thu Như trong chốc lát trợn to mắt.

“Nhìn phản ứng của phu nhân, cần phải nghĩ đến nữ nhi của người đã làm ra những chuyện gì, hai muội muội của ta mới mười ba tuổi, còn nhỏ tuổi hơn cả Giang tiểu thư. Vệ gia ta sẽ không bao giờ để người lòng dạ rắn rết như vậy vào cửa, phu nhân vẫn nên tìm cách khác đi.”

Triệu Thu Như hoang mang giải thích: “Nguyệt Nhi là nhất thời hồ đồ, ta đảm bảo nó về sau sẽ không làm chuyện như vậy nữa, Nguyệt nhi cũng đã hối hận rồi.”

“Người đảm bảo à.” Vệ Vân Chiêu kéo dài giọng điệu, suy nghĩ gì đó, sau đó hỏi: “Dùng thủ đoạn mà người trộm của hồi môn của Bá gia để đảm bảo sao?”

Cả người Triệu Thu Như cứng đờ, Vệ Vân Chiêu đây là hoàn toàn không cho thể diện.

Vệ Vân Chiêu không quan tâm đến bà ta nữa, chắp tay từ xa với An Dương Bá: “Bá gia, Bá phủ dám kháng chỉ gánh vác tội khi quân này, Vệ Vân Chiêu ta chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ bé không dám lấy hơn trăm mạng người của cả phủ để mạo hiểm, tất cả yêu cầu của Bá phu nhân, Vệ Vân Chiêu không dám đồng ý, càng sẽ không đồng ý.”

An Dương Bá sao có thể không biết, nhưng mà cũng trông chờ vào may mắn mà thôi.

Đối với kế hoạch của Triệu Thu Như, nghĩ cũng biết không thể nào mà đổi hôn đơn giản như vậy được, Giang Lâm vừa về phủ cũng là lúc bà ta bắt đầu sử dụng thủ đoạn, có thể nói cậu một lòng yêu mến Vệ Vân Chiêu nên chủ động gả thay xung hỉ, ai biết sau này có nói là cậu yêu thích hoàng thượng nên chủ động vào cung để hầu hạ hay không.

Hôm nay quỳ gối với Giang Lâm thì sau này nhất định sẽ lấy lại mười lần, trăm lần, bà ta chưa bao giờ tốt đẹp cả.

An Dương Bá đi lên trước kéo Triệu Thu Như dậy, tức giận quát một tiếng: “Mất mặt!” Nào có chuyện mẹ kế quỳ gối trước con trai chứ.

Sau đó đẩy Triệu Thu Như, phân phó nha hoàn của Triệu Thu Như: “Đưa phu nhân về nghỉ ngơi, bớt đưa ra những ý kiến linh tinh đi.”

Triệu Thu Như chính là không cam lòng rời đi nhưng An Dương Bá không cho bà ta và Giang Cẩm Nguyệt cơ hội, trực tiếp đưa người đi, chỉ còn Giang Trấn ở lại.

Giang Trấn không muốn tiếp xúc với Giang Lâm, thù cũng sâu, ngày trước khi mà gã làm thư đồng cho Tứ Hoàng tử thì không ít lần dương dương tự đắc trước mặt Giang Lâm, chế nhạo cậu, bây giờ tình thế đã thay đổi, chuyển thành yêu cầu Giang Lâm nhân từ đến giúp đỡ Bá Phủ sống qua nạn lần này, Giang Trấn không thể chấp nhận nổi sự thay đổi như vậy.

Nhưng An Dương Bá không cho Giang Trấn đi, hiển nhiên là có dự tính khác, ông ta và Vệ Vân Chiêu khách khí với nhau một lúc liền bắt đầu nói đến đề nghị của mình, ông ta muốn Vệ Vân Chiêu giúp đỡ nhét Giang Trấn vào trong quân doanh.

Mặc dù Vệ Vân Chiêu đã không còn là tướng quân nữa, từ sau khi xảy ra chuyện thì càng không có qua lại với người bên võ tướng, nhưng An Dương Bá biết, võ tướng coi trọng tình nghĩa nhất, chỉ cần Vệ Vân Chiêu muốn thì hắn vẫn có phân lượng rất cao trong võ tướng, hắn mở miệng nhét người vào quân doanh thì cũng không phải chuyện khó gì.

Đương nhiên, điều mà An Dương Bá muốn không phải là vào quân doanh làm một tiểu binh bình thường mà là làm thân vệ của một tướng quân nào đó hoặc là tiểu quan không có phẩm cấp không cần triều đình phong thưởng, như vậy có thể ít chịu cực khổ hơn.

An Dương Bá Phủ ở thế đầu sóng ngọn gió, ông ta không sắp xếp được loại chuyện này nên chỉ có thể xin Vệ Vân Chiêu giúp đỡ.

An Dương Bá vừa nói xong, Giang Lâm đã đứng lên, kinh ngạc nói: “Ô, hóa ra An Dương Bá Phủ vẫn có thể có nhiều chuyện như vậy để cầu xin bọn ta, ta hết sức kinh ngạc đấy.”

Vệ Vân Chiêu ở đằng sau nhìn phản ứng khoa trương của Giang Lâm, thấp giọng cười ra tiếng, nói thật, hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

Không ngờ đến bản thân còn có thể hữu dụng như vậy, từ khi hắn bị thương, trúng độc thì đã rất lâu chưa có lại cảm giác này.

An Dương Hầu tức giận trừng Giang Lâm: “Ngươi bớt quấy rối đi, ta đang nói chuyện với Vân Chiêu.”

Giang Lâm đến vỗ vai An Dương Bá: “Yên tâm, hắn sẽ không đồng ý, cứ nghĩ đến nữ nhi của người muốn làm gì với hai muội muội của hắn thì Vệ Vân Chiêu chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì sẽ không thể đồng ý.”

An Dương Bá tức giận trách mắng: “Giang Lâm! Ta làm như vậy đều là vì Bá Phủ, vì cả Giang gia, nếu như An Dương Bá Phủ không còn nữa thì ngươi còn có thể tốt đến đâu đây.”

Giang Lâm: “Nhưng mà chỉ khi nào ta dùng được thì người nhà mới nhớ đến ta, không còn nữa không phải càng tốt sao? Ta đã sa sút như vậy rồi, sa sút thêm nữa còn có thể đến đâu được, Bá gia người nói có đúng hay không?”

Ngực An Dương Bá phập phồng lên xuống, tức giận: “Ngươi cứ trách ta như thế này, thà mất đi cũng không muốn Bá Phủ tốt sao?”

Giang Lâm buông tay: “Ta cho rằng ta đã tỏ rõ thái độ từ rất lâu, ta cũng cho rằng từ khi ta thay Giang Cẩm Nguyệt gả đi thì ông đã không còn coi ta là con trai rồi. Hôm nay lại nói đến tình cha con, ông không cảm thấy đạo đức giả sao?”

Giang Lâm đẩy An Dương Bá xoay người, để ông ta đối diện với Giang Trấn: “Nhìn cho rõ, đây mới là con trai của ông, con trai tốt của ông và người phụ nữ Triệu Thu Như kia sinh ra, lúc đầu vì để hắn thay thế làm thư đồng cho Tứ Hoàng tử, các người đã làm những gì đều quên rồi sao?”

Lúc nguyên thân còn nhỏ rơi xuống nước, sau khi được cứu lên thì sốt cao mấy ngày, suýt nữa là không qua khỏi, cũng bởi vì lần rơi xuống nước này, người được chọn làm thư đồng của Tứ Hoàng tử đã biến thành Giang Trấn.

Đợi sau khi nguyên thân khỏe rồi thì mới biết chuyện này. Triệu Thu Như còn nói nguyên thân suýt chút nữa thì hại cả nhà, nếu như không phải Giang Trấn đi thay nguyên thân vào cung thì chỉ sợ Hoàng thượng và Tô quý phi đã trách phạt rồi.

Tuổi nguyên thân không lớn nhưng nhớ rõ là có người đẩy cậu xuống nước, còn do ai sắp xếp, vì sao lại muốn đẩy cậu xuống nước không thể nhớ rõ ràng hơn.

Hơn nữa, lúc Giang Trấn ở trước mặt nguyên thân khoe khoang bản thân là thư đồng của Hoàng tử cũng lộ ra không ít, Triệu Thu Như đã biết trước rằng Tô quý phi có ý để Giang Lâm làm thư đồng của Tứ Hoàng tử, vậy nên mới có chuyện nguyên thân rơi xuống nước và Giang Trấn đi thay, An Dương Bá có lẽ không biết chút gì, cũng có lẽ là biết nhưng giả vờ không biết. Nhưng mặc kệ như thế nào, mối thù của nguyên thân và Triệu Thu Như không dễ dàng hóa giải như thế.

Cậu chiếm thân phận của nguyên thân, tất nhiên là muốn tính toán cho xong món nợ này thay cho hắn.

Hai cha con đối mặt nhau sắc mặt khó coi, Giang Trấn hiển nhiên là chột dạ, mà An Dương Bá thì phẫn nộ lại thêm chột dạ, có chút chuyện lúc đó ông ta không biết nhưng không đồng nghĩa với việc về sau cũng không biết, ông ta không quan tâm đầy đủ đến người trưởng tử Giang Lâm này, suy cho cùng cũng là mắc nợ.

Giang Lâm nhìn phản ứng của hai người, cười lạnh một tiếng: “Ta vẫn luôn khâm phục da mặt của nhà các người, sau đó ta phát hiện mỗi lần các người đều có thể khiến ta ngạc nhiên, lại lần nữa đổi mới độ dày da mặt của các người trong lòng ta.”

Giang Trấn hừ một tiếng: “Ngươi cũng đừng quên, ngươi cũng là người của Giang gia, luôn miệng nói Bá Phủ không đối tốt với ngươi, vậy bây giờ Bá Phủ gặp khó khăn, ngươi rõ ràng có thể giúp nhưng không muốn giúp, ngươi thì tốt đến đâu.”

Nói xong, gã kéo An Dương Bá một cái: “Cha, người không cần phải vì ta mà nói lời tốt đẹp với thứ tiểu nhân này, hắn không xứng! Huống chi Vệ Vân Chiêu bây giờ là quan nhỏ ngũ phẩm, hắn có thể làm cái gì được, cầu xin bọn họ vẫn không bằng tự ta đi vào quân doanh.” Ánh mắt của Giang Trấn nhìn hai người Giang Lâm và Vệ vân Chiêu rất khinh thường.

“Ồ, vậy ngươi mau đi đi.” Giang Lâm chỉ ra cửa thúc giục.

An Dương Bá mạnh mẽ trừng mắt nhìn Giang Trấn, cảnh cáo gã: “Thứ khốn nạn, không biết nói chuyện thì cút về cho ta.”

Giang Trấn cũng rất cáu kỉnh, trực tiếp quay người rời đi.

Giang Lâm đứng ở trước mặt của An Dương Bá làm mặt quỷ với ông ta: “Con trai của ông không nhận tình cảm của ông, ông xem, con trai con gái tốt mà ông yêu thích không có một nhân tài nào, mà đứa con trai ông không thích cuối cùng lại thành người mà ông yêu cầu, Bá gia, ông có hối hận khi đối xử với hắn như thế không?”

Sắc mặt của An Dương Bá không được tốt, tức giận Giang Lâm cứ muốn bới móc rõ ràng mọi chuyện còn không chịu giúp đỡ, cũng oán giận người vợ kế Triệu Thu Như này không thể chăm sóc Giang Lâm cho tốt, để cậu sinh ra oán niệm như vậy, rõ ràng là người một nhà nhưng lại thành kẻ thù.

Giang Lâm đi tới đẩy Vệ Vân Chiêu: “Được rồi, lời nên nói đều đã nói rồi, nhìn thấy các người gặp khó khăn thì ta rất vui, đặc biệt là Giang Cẩm Nguyệt, hy vọng cô ta càng ngày càng thảm, chúc phúc đã xong, chúng ta cũng nên về thôi.”

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi ngang qua An Dương Bá ra ngoài cửa.

“Đợi đã!”

Nhưng mà chưa đi được mấy bước, lại bị An Dương Bá gọi lại, Giang Lâm quay đầu, nghe An Dương Bá nói: “Lâm Nhi, cha muốn nói riêng với con mấy lời.”

“Được, không có vấn đề.” Giang Lâm rất sảng khoái, sau đó bước vào, đóng cửa lại, nói với An Dương Bá: “Nói đi.”

“Lâm Nhi, nếu trong nhà có thể qua được nạn lần này thì cha sẽ tấu lên xin phong ngươi là thế tử, cha già rồi, Giang gia sớm muộn gì cũng giao cho ngươi thừa kế.”

Trên mặt An Dương Bá hiện ra sự mệt mỏi rã rời, trong mắt nhiều bể dâu hơn nhưng Giang Lâm lại không bị cảm động, cậu hỏi: “Vậy nên điều kiện của người là giúp đỡ An Dương Bá phủ vượt qua nạn này?”

Giang Lâm mở cửa, xoay người liền đi: “Thật ngại quá, không thích.”

Sau khi ra ngoài, cậu đẩy Vệ Vân Chiêu đi nhanh, sợ rằng lại bị An Dương Bá gọi lại.

An Dương Bá nhìn bóng lưng cậu sốt ruột rời đi, hồi lâu không hoàn hồn, nhất thời cũng không hiểu được người một nhà yên lành như vậy lại biến thành thế này.

Giang Lâm trước đây mặc dù thích càn quấy nhưng suy cho cùng thì cũng nghe lời của cha, cũng rất để ý đến người cha này, bây giờ một tiếng “cha” cũng không muốn gọi.

An Dương Hầu rất lạc lõng nhưng không ai để ý.

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe ngựa về nhà. Còn trong An Dương Bá phủ, Giang Cẩm Nguyệt cũng đang vạch kế hoạch cho lối thoát mới của bản thân.

Giang Cẩm Nguyệt: “Hệ thống, bây giờ phải làm sao, ta không muốn vào cung, ông ta già như vậy còn không thể giao hợp, ta không muốn.” Giang Cẩm Nguyệt ôm đầu điên cuồng lắc, kiên quyết không thể chấp nhận kết cục như thế này.

Giọng nói của hệ thống không có cảm xúc như mọi khi: [Hệ thống đã từng đề nghị với ký chủ, đừng thay đổi người được chọn vào cung, ký chủ không nghe khuyến cáo dẫn đến cục diện thay đổi lớn ngày hôm nay, ký chủ phải tự chịu hậu quả mà bản thân khư khư cố chấp mang đến.]

Giang Cẩm Nguyệt phản bác: “Ta không có không nghe, ta làm theo ngươi nói là đi đối phó với Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, nghĩ cách để trừ khử bọn họ, đó rõ ràng là cơ hội rất tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không để hai cô nương kia của Vệ gia vào cung, chỉ cần bọn họ dám kháng chỉ thì bọn họ chết chắc, sao lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, sao lại biến thành như thế này chứ.”

Cô ta ôm đầu gối quỳ trên đất khóc, rất thê thảm.

Hệ thống: [Kết cục đã đạt được, nếu như không có cơ duyên đặc biệt lớn, người được ký chủ lựa chọn để giúp đỡ đã không có khả năng đăng cơ thành minh quân. Hệ thống bây giờ đưa ra hai loại phương án giải quyết: Một là hệ thống và ký chủ tháo bỏ ràng buộc, hệ thống sẽ chọn lại người khác hoàn thành nhiệm vụ, để cho ký chủ tự sinh tự diệt. Hai là ký chủ có thể trong khoảng thời gian ngắn giành được sự yêu thích của nhân vật quan trọng, với sự giúp đỡ của hắn, ký chủ có thể thay đổi tình hình bắt buộc phải vào cung.]

“Cái thứ hai, ta chọn cái thứ hai.” Giang Cẩm Nguyệt không hề do dự lựa chọn, cô ta tuyệt đối không muốn tự sinh tự diệt.

Hệ thống: [Nhân vật quan trọng của nguyên tác ngày mai sẽ xuất hiện ở chùa Hàn Sơn ngoài thành, mong ký chủ đi đến chùa Hàn Sơn để công lược nhân vật quan trọng, hệ thống sẽ giúp đỡ hai câu mấu chốt: hận thù chồng chất, yếu đuối nhiều bệnh, mong ký chủ đừng phụ lòng hệ thống khi đưa ra cơ hội cuối cùng.]

Giang Cẩm Nguyệt gật đầu liên tục, trong mắt lóe lên sự khao khát mãnh liệt: “Ta sẽ không đâu, ta nhất định không muốn vào cung, ta muốn làm Thái tử phi về sau làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.” Tuyệt đối không thể vào cung hầu hạ một ông già.

Giang Cẩm Nguyệt còn bảo hệ thống cung cấp thân phận chi tiết một chút, hệ thống lại không đồng ý, hệ thống có tính hạn chế nhất định, chỉ có thể cung cấp những thông tin có lợi hoặc là phần có hại ràng buộc ký chủ. Hệ thống cần ký chủ hoàn toàn tin tưởng, có thể không hề do dự hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà hệ thống truyền đạt, từ đó thông tin mà hệ thống cung cấp cũng sẽ chi tiết hơn, chính xác hơn.

Lần trước Giang Cẩm Nguyệt không chọn người vào cung theo ý hệ thống, Giang Cẩm Nguyệt cũng vì thế mà mất đi cơ hội nhận được một vài thông tin quan trọng để xoay chuyển cục diện, tạo thành kết quả như hiện tại.

Lần này nếu như vẫn không thể xoay chuyển kết cục vào cung làm phi tử của Trường Đức Đế thì từ đây mất đi sự giúp đỡ của hệ thống, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân.

Giang Cẩm Nguyệt tràn đầy sự tự tin, nhưng sau khi quay người lại nhìn thấy vết thương trên mặt của mình trong gương vẫn chưa lành lặn thì cả người lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Đã lâu cô ta không ra ngoài cũng không gặp người ngoài, hạ nhân trong phủ cũng không dám nói đến chuyện hủy dung trước mặt cô ta, Giang Cẩm Nguyệt tự mình cũng cố ý quên mất sự thật cô ta hủy dung, cũng suýt nữa thật sự quên đi nhưng vào lúc này lại bị hủy hoại trong chốc lát.

Cô ta mang tiếng xấu, tài năng cũng không xuất chúng, ít nhất trong những người được chọn tài nữ danh tiếng Thịnh Kinh này ở bên ngoài cũng không có tên cô ta, dễ nhìn nhất chính là gương mặt này nhưng bây giờ cũng hủy rồi.

Giang Cẩm Nguyệt run tay sờ mặt của mình, cô ta nhẹ giọng hỏi hệ thống: “Ta như thế này, thật sự có thể khiến người kia thích ta sao?”

Hệ thống: [Việc ở tại người, ký chủ cần công lược nhân vật quan trọng chứ không phải người nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ký chủ cần dùng thành tâm để khiến hắn rung động.]

“Ta sẽ làm!” Giang Cẩm Nguyệt được hệ thống khích lệ, rất nhanh lại xây dựng lại lòng tự tin, chỉ là trong lòng lại hận Giang Lâm đã khiến cô ta hủy dung, hoàn toàn hủy hoại danh tiếng của cô ta.

Trong mắt cô ta xoẹt qua sự thù hận, cô ta nhất định sẽ không để Giang Lâm tốt đẹp, cho dù có chết thì cô ta cũng nhất định kéo Giang Lâm đi cùng.

Giang Lâm không biết chuyện có người muốn kéo cậu chôn cùng, cậu và Vệ Vân Chiêu cùng nhau đi lấy đồ trên đường về phủ.

Bộ trang sức mà Hoàng hậu đã thêm sâu độc gửi về cho bọn họ, bởi vì từng bị thiêu trong lửa nên có vài chỗ bị thiêu đen, hư hỏng, từ rất lâu trước đây Vệ Vân Chiêu đã gửi đến một vị đại sư để sửa, hôm nay đi qua cửa hàng thuận tiện lấy luôn.

Tay nghề của đại sư không tồi, đồ trang sức được sửa xong không khác gì với ban đầu, Giang Lâm nâng lên quan sát tỉ mỉ một lúc, hỏi Vệ Vân Chiêu: “Bên trong thứ này từng có độc, tại sao ngươi nhất định muốn giữ lại.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Ngày mai ngày sinh nhật của Hoàng hậu, nếu như không xảy ra chuyện thì ta định tặng Hoàng hậu một món quà.”

Giang Lâm chỉ vào đồ trang sức: “Tặng lại thứ này cho bà ta sao?”

Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Hoàng hậu chắc đã nghi ngờ từ rất lâu rồi, bà ta đã cấy Huyết Cốt Trùng vào trong đồ trang sức, chúng ta không có chuyện gì, ta vốn định vào ngày sinh nhật của bà ta nhờ người đưa đồ trang sức này vào cung, nói với bà ta rằng chúng ta đã biết bà ta làm gì, đã nắm được thóp của bà ta, để trong lòng bà ta sợ hãi, bây giờ xem ra là không tặng được rồi.”

“Ồ.” Giang Lâm có chút tiếc nuối, đồ trang sức này tặng Hoàng hậu nhất định có thể dọa bà ta sợ hãi, bây giờ Hoàng hậu bị cấm túc, ngày sinh nhật chắc chắn là sẽ không tổ chức nữa.”

“Không sao đâu.” Vệ Vân Chiêu sờ đồ trang sức: “Còn có cơ hội.”

Hắn nắm thóp của Hoàng hậu không chỉ muốn để Hoàng hậu bớt phóng túng mà là muốn hỏi vài chuyện từ bà ta, Vệ Vân Chiêu ngược lại hy vọng Hoàng hậu sống cho tốt, sống đến ngày hắn có thể hỏi trực tiếp. 

Giang Lâm gật đầu: “Lần trở về này cất cẩn thận, lần sau lại tặng.”

Nhưng mà nói đến ngày sinh nhật của Hoàng hậu, Giang Lâm cũng nghĩ ra một người: “Vệ Vân Chiêu, ngày mai chúng ta đi đến chùa ngoài thành thắp hương đi, cảm ơn ông trời phù hộ chúng ta lần này bình an vô sự.”

Vệ Vân Chiêu hiển nhiên là không tin cách nói này, hắn hỏi: “Đi chùa ngoài thành thắp hương?”

Giang Lâm đáp: “Chùa Hàn Sơn.”

Lục Hoàng tử Việt Hằng!

Trong đầu Vệ Vân Chiêu nháy mắt hiện ra cái tên này, hắn nhớ mỗi năm sinh nhật Hoàng hậu, Lục Hoàng tử đều đi đến Chùa Hàn Sơn để cầu phúc cho Hoàng hậu.