Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 50

Sau khi Giang Cẩm Nguyệt nghe được hệ thống nói thì ngẩn ngơ cả người, từ bỏ sao? Thật sao?

Phụ mẫu đều không quan tâm đến cô ta nữa sao?

Hệ thống cũng không cần cô ta nữa mà muốn đi kí sinh trên người khác sao?

Hệ thống cũng không trả lời cô ta, chỉ dùng âm thanh máy móc vô tình nhắc nhở ở trong đầu cô ta.

[Tiến độ tách rời: 1%… 2%… 7%… 50%…]

Giang Cẩm Nguyệt bỗng nhiên nhận thức được lại vấn đề, điên cuồng lắc đầu: “Đừng mà, đừng rời bỏ ta, hệ thống ngươi đừng rời bỏ ta, cho ta thêm một cơ hội nữa, ta nhất định có thể giết chết tiện nhân Giang Lâm kia.”

[Tiến độ tách rời 60%… 75%…]

“Hệ thống, cho ta thêm một cơ hội nữa được không, ngươi đừng bỏ rơi ta mà…”

Giang Cẩm Nguyệt vừa nói vừa khóc, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, thậm chí cô ta còn dùng sức gõ vào đầu chính mình nhưng cũng không hề ngăn cản được hệ thống rời đi.

[Tiến độ tách rời 85%… 90%… 99%… 100%]

Hệ thống: [Hệ thống đã tách rời xong, tìm kiếm ký chủ tiếp theo một lần nữa, hệ thống chúc ký chủ cũ may mắn.]

Ngay sau đó, một trận ong ong vang lên, sau đó không có động tĩnh nữa.

Giang Cẩm Nguyệt trừng lớn mắt: “Hệ thống, hệ thống? Hệ thống, ngươi đi đâu rồi, ngươi đừng rời xa ta, ngươi ở lại giúp đỡ ta nữa, được không?”

Giang Cẩm Nguyệt đứng lên, chạy toán loạn khắp phòng giam để bắt đầu tìm kiếm hệ thống, khi thì gọi lớn khi thì gục ngã khóc rống, người bên cạnh nhìn cô ta như vậy thì thấy giống như một đứa điên.

Lính canh ngục cứ đi đi lại lại mấy lần ở bên ngoài phòng giam của cô ta, Giang Cẩm Nguyệt không nhìn lấy một cái, lính canh ngục lắc đầu, đi đến nói chuyện với đồng nghiệp: “Mấy tiểu thư thế gia vọng tộc này thật sự không ổn, mới ở đây một đêm đã điên rồi.”

“Ai nói cô ta sẽ ổn đâu, cô ta có gan cho người tính bắt cóc, làm hại người khác cơ mà. Còn làm ra vẻ mình sẽ có thể tự sát cơ đấy.”

Hai lính canh ngục đang nói về Giang Cẩm Nguyệt, người đứng đầu nhà giam liền dẫn theo hai người đi vào.

Đúng lúc An Dương Bá và Giang Trấn đến đón Giang Cẩm, sau khi hai cha con tiến vào thấy được vẻ điên dại của Giang Cẩm Nguyệt, An Dương Bá lạnh mặt ngay tại chỗ, phân phó Giang Trấn: “Đưa muội muội của con ra đây, thứ mất mặt.”

Giang Trấn cũng không nghĩ tới Giang Cẩm Nguyệt ở trong ngục có một đêm mà biến thành bộ dạng này, bảo người đứng đầu nhà giam mở cửa, Giang Trấn đi vào bắt lấy tay Giang Cẩm Nguyệt kéo ra ngoài, Giang Cẩm Nguyệt lại không chịu, trong miệng đọc cái gì mà cái thùng* rồi vùng thoát khỏi tay của Giang Trấn để chạy trở vào trong.

*细桶: (xìtǒng) nghĩa là cái thùng và cách đọc giống với hệ thống (系统xìtǒng).

Sự không vui của Giang Trấn hiện hết ở trên mặt: “Náo loạn đủ chưa? Chính muội làm ra chuyện mất mặt như vậy mà vẫn còn mặt mũi để phát điên ở đây à, cả nhà vì thế mà bị liên lụy, muội còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ muốn cả nhà phải chôn cùng muội thì mới vui sao?”

Giọng nói của Giang Trấn càng ngày càng lớn, còn túm lấy Giang Cẩm Nguyệt vả cho một cái tát, Giang Cẩm Nguyệt bị tát trong mơ hồ, sững sờ: “Đại ca?”

Giang Trấn đang nói tiếp thì Giang Cẩm Nguyệt đã mạnh mẽ nhào đến ôm lấy gã: “Đại ca, huynh đến đón muội về có đúng không, mọi người không phải là không cần muội đúng không?”

“Muội biết mọi người sẽ không vứt bỏ muội mà, sẽ không mặc kệ muội mà.” Giang Cẩm Nguyệt khóc lớn, giống như phải chịu sự tủi thân vô cùng lớn.

Giang Trấn thấy cô ta khóc đến nỗi này thì có chút không biết phải làm sao, vẫn là An Dương Bá ở bên ngoài thúc giục gã đưa người ra nên Giang Trấn mới được giải thoát.

An Dương Bá tức giận trong lòng, từ khi đưa người mang ra khỏi phòng giam đến khi lên xe ngựa cũng không nói với Giang Cẩm Nguyệt một câu nào.

Giang Cẩm Nguyệt thì đắm chìm trong sự vui vẻ khi người nhà không vứt bỏ cô ta, liền suy nghĩ làm thế nào để gọi hệ thống trở về, cô ta bảo đảm, kế hoạch trừ khử Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu lần sau, cô ta sẽ không thất thủ.

Trở về Bá phủ, Triệu Thu Như lại ôm cô ta khóc lớn một trận, Giang Cẩm Nguyệt vô cùng tin tưởng Triệu Thu Như, chuyện không thể nói cùng những người khác nhưng lại có thể nói với bà ta, khi Triệu Thu Như biết nữ nhi đi giết Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu thất bại và bị người ta cắn lại một miếng, sắc mặt của Triệu Thu Như liền âm u, cắn răng nói với nữ nhi: “Nguyệt Nhi yên tâm, con cứ an tâm vào cung hầu hạ Hoàng Thượng, đứa tiện nhân Giang Lâm kia có nương ở đây, nương nhất định trừ khử hắn thay con!”

“Vào cung? Vào cung cái gì chứ?” Giang Cẩm Nguyệt nhanh chóng nắm được trọng điểm trong lời nói của Triệu Thu Như.

Nhắc tới chuyện này, Triệu Thu Như càng hận hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, bà ta lạnh lùng nói: “Đều tại hai thứ hạ tiện này chụp tội danh cho con, hôm nay, Hoàng Thượng gọi phụ thân của con lại để nói chuyện, trong vòng ba ngày, nhất định phải đưa con vào cung, nếu không cả nhà chúng ta đều phải…”

Triệu Thu Như nói còn chưa dứt lời thì Giang Cẩm Nguyệt đã đẩy bà ta ra, vẻ mặt của Giang Cẩm Nguyệt tràn đầy sự kháng cự: “Con không muốn, con thà chết cũng không muốn vào cung, các người đừng ai nghĩ đến ép buộc con!”

Triệu Thu Như tiến lên nắm lấy tay của cô ta, lại bị Giang Cẩm Nguyệt hất ra, Triệu Thu Như cũng muốn khóc: “Nguyệt Nhi, nương cũng không còn cách nào, đó là thánh chỉ mà Hoàng Thượng hạ xuống, nếu như con không vào cung thì cả nhà chúng ta đều không sống được, con nỡ khiến cả nhà phải chôn cùng con sao?”

“Cả nhà, Giang Lâm cũng là người của Giang gia, hắn cũng phải chết, chôn cùng thật tốt, hắn cũng đừng hòng sống!” Mặt mũi Giang Cẩm Nguyệt vặn vẹo, hung tợn nói.

Triệu Thu Như không dám tin nhìn Giang Cẩm Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Nguyệt Nhi, con… con điên rồi sao?”

“Ngay cả sự sống chết của phụ mẫu mình, con cũng không màng đến sao?”

Ánh mắt của Giang Cẩm Nguyệt nhìn Triệu Thu Như, cười thê lương: “Không phải là các người vứt bỏ con trước sao? Chẳng trách hệ thống nói con hoàn toàn bị vứt bỏ, con đã biết các người đều là một đám ích kỷ từ lâu, ở trong mắt của các người con chính là công cụ để đổi lấy vinh hoa phú quý mà thôi.”

“Các người muốn đưa một mình con đi chịu tội sau đó để tất cả các người đều sống tốt à, các người đừng hòng!”

“Nguyệt Nhi! Con đang nói bậy bạ gì đó.” Triệu Thu Như lắc đầu, thật sự không dám tin Giang Cẩm Nguyệt lại nghĩ về bọn họ như vậy.

Bà ta đau lòng nói: “Nương vì con mà mưu kế, vì con mà quỳ xuống cầu xin đứa tiện nhân Giang Lâm kia, đến cuối cùng đổi lại được một câu ích kỷ từ con thôi hay sao?”

“Được thôi, con thật đúng là nữ nhi tốt của nương, nếu như con đã nói như thế, vậy chuyện của con sau này nương không quan tâm nữa, con có chết ở trong cung, nương cũng sẽ không hỏi một câu nào nữa!”

Triệu Thu Như thất vọng hết sức, nhìn Giang Cẩm Nguyệt một cái thật sâu, xoay người rời đi.

Khi bà ta đi tới cửa, Giang Cẩm Nguyệt bỗng nhiên nhào lên ôm lấy eo của bà ta, đầu dựa trên lưng bà ta khóc ra tiếng, Triệu Thu Như để cô ta khóc một hồi lâu mới mềm lòng, xoay người ôm người vào trong ngực, nói cô ta mệnh khổ.

Giang Cẩm Nguyệt mệnh khổ càng khóc càng thương tâm, những hạ nhân ngoài cửa hay đang bận rộn ở trong viện cũng nghe được rõ ràng.

Chẳng qua là cách nhìn của bọn họ đối với vị đại tiểu thư này đã hoàn toàn khác với trước đây, đại tiểu thư bây giờ giống như một kẻ điên đầu óc không tốt vậy, động một tí là phát cáu đánh người, thậm chí còn làm ra các loại chuyện đại nghịch bất đạo, bọn họ đều mong mỏi cô ta có thể vào cung sớm chút, miễn cho liên lụy đến toàn bộ Bá phủ, cũng hại đến mạng của bọn họ.

Giang Cẩm Nguyệt không biết bản thân đã không được chào đón như thế, sau khi khóc một hồi thì mệt mỏi, được Triệu Thu Như dỗ ngủ.

Giang Trấn từ bên ngoài đi vào, đưa cái bình sứ nhỏ cho Triệu Thu Như: “Mẫu thân cho muội muội uống nhuyễn cân tán* này đi, nếu như xảy ra sự cố nữa, chúng ta không chạy thoát nổi đâu. Đây vốn chính là mầm tai vạ do chính nó gây ra, cũng nên để nó gánh vác hậu quả đi.”

*Nhuyễn Cân Tán tên đầy đủ là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, là một loại độc dược nổi tiếng, dược tính một khi đã phát tác thì toàn thân sẽ bủn rủn, vẫn hoạt động được cơ thể bình thường nhưng không có một chút nội lực nào. Loại dược này có thể kéo dài đến mấy ngày.

Triệu Thu Như do dự một lát, vẫn nhận lấy bình sứ nhỏ: “Được, nương biết rồi, nương sẽ gọi người trong coi nó.”

Nhuyễn cân tán này dạng nước, bà ta bón từng chút một cho Giang Cẩm Nguyệt.

Giang Cẩm Nguyệt ở trong giấc mơ không hề biết gì, chỉ nuốt nước được bón vào trong miệng theo bản năng.

Chỉ là đưa người vào cung mà không phải xuất giá bình thường nên An Dương Bá phủ e dè bố trí, chính là thêm chút sắc đỏ cho một phòng trống chưa bị đốt cháy trong viện nhỏ của chính Giang Cẩm Nguyệt, lại trang điểm cho Giang Cẩm Nguyệt, An Dương Bá và Triệu Thu Như dặn dò cô ta vài câu, rồi đỡ cô ta từ trong phòng đến trên chiếc kiệu nhỏ đã được chuẩn bị trước ở ngoài cửa, khiêng vào trong cung.

Giang Cẩm Nguyệt từ đầu tới cuối không nói câu nào, cũng không phản kháng giãy giụa, ngược lại có chút quái dị.

Chờ con cưng đi rồi, An Dương Bá mới hỏi Triệu Thu Như: “Bà bỏ thuốc nó sao?”

Triệu Thu Như cũng không giấu giếm: “Là nhuyễn cân tán mà Trấn Nhi tìm, sợ hôm nay lại xảy ra biến cố để Nguyệt Nhi chạy trốn mất, thiếp liền bón cho nó một chút. Liều lượng không lớn, đợi đến buổi tối gặp Hoàng Thượng chắc là ổn rồi.”

Điều mà Triệu Thu Như nghĩ chính là mặc dù nữ nhi ở trong phủ có chút ngang ngược, nhưng đến trước mặt Hoàng Thượng nhất định là không dám tùy tiện vì như thế sẽ uy hiếp đến tính mạng của cô ta, chỉ cần cô ta thành người của Hoàng Thượng, tất nhiên cũng sẽ có nề nếp.

Triệu Thu Như hỏi dò An Dương Bá: “Lão gia, ông nói xem Hoàng Thượng còn có thể được không?”

Triệu Thu Như mong chờ ông ta được, nữ nhi tuổi trẻ lại xinh đẹp như vậy, nhất định có thể được Hoàng Thượng yêu thích, thành sủng phi, không chỉ chính cô ta sống tốt ở trong cung, mà còn có thể chiếu cố đến nhà mẹ đẻ.

Nếu không phải là Hoàng Thượng lớn tuổi rồi thì kỳ thật vào cung còn tốt hơn nhiều so với gả cho Thái tử.

Rốt cuộc không ai biết thái tử có thể lên làm hoàng đế hay không, bây giờ vẫn bị giam lỏng trong Đông Cung, không ai biết được lúc nào có thể ra ngoài.

An Dương Bá thở dài: “Khó nói lắm, nhưng mà thiên hạ rất nhiều người tài giỏi, Hoàng Thượng có lòng, nhất định có thể tìm được thần y.”

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Thu Như gật đầu, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Chuyện đưa người này là lặng lẽ đưa, nếu không phải người chuyên theo dõi động tĩnh của An Dương Bá phủ, thì thật sự là không biết đến chuyện này.

Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu không cho người theo dõi An Dương Bá phủ, nhưng Giang Lâm sắp xếp Uông Dương đến gần phủ để canh giữ, vì thế mà biết được chuyện An Dương Bá và Giang Trấn cùng nhau đến đón Giang Cẩm Nguyệt đi. An Dương Bá không có quyền lợi trực tiếp khiến phủ doãn thả người ra, cho dù có thì bây giờ ông ta cũng không dám, có thể thuận lợi đón người đi, hiển nhiên là Giang Cẩm Nguyệt còn có thể lợi dụng vào việc khác.

Công dụng duy nhất của Giang Cẩm Nguyệt bây giờ chính là đưa vào cung, hoặc là nói lão háo sắc thúc giục An Dương Bá mau chóng đưa người vào cung.

“Muốn để Sơ Bát vào cung không?” Giang Lâm hỏi.

Ngay từ đầu kêu Sơ Bát trở về chính là vì để giám thị Giang Cẩm Nguyệt, nhưng sự tình về sau lại hoàn toàn khác so với dự tính ban đầu, sau khi Sơ Bát trở về cũng vào trong cung để thăm dò tin tức, căn bản là chưa từng đến gần Giang Cẩm Nguyệt.

Đối với chuyện lúc trước Giang Lâm nói để Sơ Bát đi quyến rũ Thái tử sau đó dọa hắn ta suy sụp cũng không cần nữa, bây giờ Thái tử bị nhốt ở Đông Cung, người sốt ruột đối phó với hắn ta chính là Nhị hoàng tử, bọn họ chỉ cần ngồi xem kết quả là được.

“Có chứ.” Vệ Vân Chiêu nói: “Một là để theo dõi Giang Cẩm Nguyệt, hai là ta cần hắn thám thính chút tin tức từ chỗ Hoàng Hậu.”

“Vậy giọng nói của hắn thì phải làm sao?” Quan trọng là giọng nói nam tính của hắn dù có ép buộc nói nhẹ nhàng đi thì vẫn nghe ra giọng của đàn ông.

Vệ Vân Chiêu hít sâu một hơi, cho người gọi Sơ Bát vào, nói với Sơ Bát: “Nói đàng hoàng hai câu cho Thiếu phu nhân nghe đi.”

Sơ Bát đã hiểu, hơi khom người hành lễ với Giang Lâm: “Tiểu Bát tham kiến Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân bình an.”

Giang Lâm: “…”

Cậu ôm lấy trái tim, há miệng nửa ngày vẫn không thể hoàn hồn.

Mẹ nó… giọng nói xinh đẹp dịu dàng như nước, lời nói nũng nịu lại quyến rũ người khác này là do Sơ Bát nói sao?

“Không phải, ngươi…” Giang Lâm chỉ vào Sơ Bát: “Ngươi thật sự không phải là nữ nhân sao?”

Cho dù trước lúc Giang Lâm có từng nghe qua rất nhiều người giả giọng, nhưng thật sự không có ai hoàn toàn tự nhiên giống như Sơ Bát.

Hình tượng và giọng nói của cả con người vô cùng hợp, ngay cả giọng nói cũng khiến người khác cảm thấy là nữ nhân xinh đẹp.

Giang Lâm rất muốn hỏi một câu: Nữ nhân, ngươi còn có bao nhiêu bất ngờ mà ta chưa biết nữa.

Sơ Bát thấy phản ứng của Giang Lâm như vậy, còn cố ý tiến lên trước, hỏi cậu: “Phu nhân, giọng nói của Tiểu Bát có hay không? Người có vừa lòng không?”

Xinh đẹp đến nỗi xương cốt cả người đều mềm nhũn, nhưng Giang Lâm phản xạ có điều kiện đẩy Sơ Bát ra xa chút, cũng trốn ở sau xe lăn của Vệ Vân Chiêu.

Cậu xoa da gà nổi lên trên cánh tay của mình, cảm thấy đáng sợ quá.

Đặc biệt là trong đầu còn có một giọng nói tự xưng lão Sơ đang oanh tạc, quả thực là nguy hiểm mà.

Một câu giọng nữ một câu giọng gốc nói xen kẽ, chắc là có thể khiến người khác lĩnh hội được khoái cảm cực hạn của hai thái cực lửa băng.

Giang Lâm kéo cánh tay của Vệ Vân Chiêu: “Lúc các ngươi đánh giặc thật sự không cân nhắc đến việc thả Sơ Bát ra ngoài sao?”

Loại sát khí này làm sao có thể giấu được!

Vệ Vân Chiêu hơi đỡ trán, xem phản ứng này của Giang Lâm là biết, đây chính là nguyên nhân mà ngay từ đầu hắn đã không cho Sơ Bát dùng giọng nữ để nói chuyện.

Vệ Vân Chiêu vẫy tay với Sơ Bát: “Đi xuống đi.”

Sơ Bát xoay người rồi rời đi, nhưng khi đi đến cửa lại quay đầu, một bộ dạng suy sụp sắp khóc, y nói: “Công tử vẫy tay là người ta phải đến, hất tay là người ta phải đi, vô tình như vậy, đúng là kẻ phụ bạc!”

Y dậm chân, e thẹn hừ một tiếng, rồi rời đi.

Giang Lâm nói: “Vẫn là để y vào cung đi, chúng ta không chịu nổi.”

Vệ Vân Chiêu mệt mỏi gật đầu: “Ta bảo y sáng sớm ngày mai nghĩ cách để vào cung.”

Giang Lâm ngồi trở lại ghế, vỗ ngực dò hỏi Vệ Vân Chiêu: “Ngươi có thể giới thiệu cho ta những thủ hạ khác của ngươi không, còn có người nào giống với Sơ Bát không, để ta rèn luyện trước năng lực chịu đựng của bản thân.”

Vệ Vân Chiêu lắc đầu: “Không có.” Một là đủ rồi.

Giang Lâm nhẹ nhàng thở phào: “Vậy thì tốt, bây giờ ta cảm thấy hồi đó ngươi giữ Tuân Thất ở bên người là một sự lựa chọn đúng đắn, mặc dù khá ngốc, nhưng sẽ không làm người ta hoảng hồn.”

Sau khi Giang Lâm chịu đả kích thì lại càng tò mò hơn về Sơ Bát, buổi chiều liền chủ động chạy đi tìm Sơ Bát để cùng y học giả giọng.

Vệ Vân Chiêu: “…”

Lại phải nhọc lòng rồi.

Giả giọng còn chưa học được mà ngày hôm sau đã không thấy thầy giáo đâu rồi, Giang Lâm rất tiếc nuối.

Người càng tiếc nuối hơn chính là ba tỷ muội của Vệ Vân Gia, mắt trông mong nhìn chằm chằm cổng rất lâu, nhìn xong lại tới Chiêu Vân Uyển nhìn Vệ Vân Chiêu, ánh mắt oán hận giống hệt như ánh mắt của Tuân Thất nhìn hắn vậy.

Trong nháy mắt khiến Vệ Vân Chiêu cảm thấy mình không có chút địa vị nào trong ngôi nhà này!

Vì thế hắn quyết định ra khỏi thành, đưa Giang Lâm đến thôn trang ở ngoài thành.

Vẫn là thôn trang lần trước, giống lúa bị hủy gần hết, nhưng Dương quản sự và những dòng họ ở thôn trang rất để tâm, vẫn tận lực cứu một ít hạt giống, lại ươm giống, cấy mạ một lần nữa đến nay đã sắp trổ bông rồi.

Mặc dù không nhiều, trồng ra được hai mảnh ruộng, đợi thu hoạch vụ thu là có thể nhìn thấy được thành quả.

Giang Lâm còn cố ý phân phó Dương quản sự, trước khi thu hoạch thì đi kiểm tra bông lúa, nếu như bông nào trổ được nhiều hơn thì giữ lại để đến năm sau làm hạt giống, đó mới là giống tốt nhất.

Vệ Vân Chiêu bảo Giang Lâm đẩy hắn đi xung quanh thôn trang một vòng, Giang Lâm thấy hắn cứ cau mày, liền hỏi hắn: “Ngươi đang lo gì vậy?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Ta đang nghĩ làm thế nào để dạy người dân cày cấy, sản xuất nhiều lương thực chút, không biết lúc nào lúa Tuyên Thành mới có thể đưa về, không thể hoàn toàn gửi hy vọng vào lúa Tuyên Thành được.”

“Thế thì đơn giản, xuất bản sách nông nghiệp đi, dạy người dân bón phân thế nào, ươm giống thế nào, ngươi xem những ruộng lúa nước này còn có thể nuôi chút cá hay chạch, cũng có thể bán được chút tiền, cũng tăng gia sản xuất mà.”

Giang Lâm nói tùy ý, Vệ Vân Chiêu lại trở nên nghiêm túc, kéo Giang Lâm hỏi điều cậu nói có phải thật hay không.

Giang Lâm chuyên tìm người có hiểu biết về làm ruộng, cày cấy, lúc đó cậu nghĩ mạt thế sẽ luôn có một ngày kết thúc, ngày tháng sẽ trở lại ban đầu, cậu có ưu thế là một không gian, thứ trồng ra được chắc chắn có thể kiếm tiền, nghĩ cho sau này, cậu hỏi qua mấy người nông dân biết cày cấy, cũng đi tìm kiếm sách nông nghiệp, trong không gian bây giờ vẫn còn.

Chỉ là khó mà lấy ra được, Giang Lâm chỉ có thể lựa ra phương thức canh tác phù hợp với thời đại này để nói với Vệ Vân Chiêu.

Vệ Vân Chiêu nghe rất nghiêm túc, còn bảo Giang Lâm đẩy hắn về nhà để Giang Lâm nói và Vệ Vân Chiêu sẽ ghi lại.

Giang Lâm phát hiện vừa nói đến loại chuyện có ích cho dân này thì Vệ Vân Chiêu sẽ rất nghiêm túc, hắn có một trái tim mong cho bách tính thiên hạ được sống tốt.

Chỉ là không muốn làm hoàng đế, thật là kỳ quái.

Đến tận lúc trời sắp tối thì hai người mới về thành, trước khi đi Giang Lâm đưa cho Dương quản sự mấy hạt giống, bảo ông ta thử trồng, có thể sống thì sống, không thể sống thì thôi, coi như là không có duyên phận này.

Cây trồng trong không gian của Giang Lâm rất nhiều, lương thực sản lượng cao, khoai tây, ngô, khoai lang… đều có hết, cứ tùy tiện lấy ra như vậy có thể khiến thiên hạ thay đổi lớn nhưng cậu không dám lấy công khai, bởi vì kết quả rất có thể là có ích cho người dân của thiện hạ, nhưng cậu và người của Vệ gia sẽ gặp chuyện.

Lão háo sắc Trường Đức Đế kia sẽ không tha cho bọn họ, một giống lúa Tuyên Thành thật sự tồn tại đã có thể khiến ông ta hoài nghi, những thứ khác còn không biết có thể tìm được ở đâu, không thể nghi ngờ chính là đưa đầu đến dưới đao của ông ta.

Giang Cẩm Nguyệt vào cung, phủ nha tất nhiên không cần điều tra vụ án nữa, tạm thời không có chuyện gì khác, khó có được hai ngày yên tĩnh, Giang Lâm bị hai người Đỗ Ngọc Linh và Chu Thành Vọng gọi đến để xem kịch mà bọn họ dàn dựng.

Hai người có việc làm, còn rất năng nổ, kịch đã dàn dựng xong, gọi Giang Lâm tới để xem cậu có hài lòng không.

Hí khúc của Đại Việt không phát đạt, người còn ở lại rạp hát đều là khách hàng cũ, kịch hát cũng từng hát qua mấy chục lần, không hấp dẫn nổi khách hàng mới.

Nguyên thân trước kia cũng tới, chỉ là nghe chưa được mấy câu liền cảm thấy không thú vị.

Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh lại càng là khách quen, kịch này hoàn toàn là được dàn dựng dựa theo sở thích của chính bọn họ, Giang Lâm cùng xem một lần, cảm thấy cũng được, chỉ là bối cảnh quá đơn điệu, luôn cảm thấy đang xem cùng một cảnh.

Còn có làn điệu ê ê a a này, có rất nhiều từ không nghe rõ ràng lắm, cũng khiến người ta có chút buồn ngủ. 

Giang Lâm đưa ra kiến nghị, đổi thành kịch nói, giống như đối thoại bình thường, tức giận cãi nhau, đưa cảm xúc đi vào, chính là diễn kịch.

Làn điệu cũng không mất đi hoàn toàn, sắp xếp ở đúng vị trí quan trọng, ngược lại càng khiến cho người khác kinh diễm.

Trước đây, người của gánh hát cũng chưa từng thử qua loại này, có người có thể thực hiện, có người lại không tiếp nhận được, ý kiến này của Giang Lâm vừa đưa ra, tương đương với việc làm lại toàn bộ từ đầu.

Cũng may hai vị này cho nhiều tiền nên cũng không có ai phàn nàn, hơn nữa trong lòng bọn họ biết rõ, kịch này nếu như thành công thì bọn họ chắc chắn có thể nổi tiếng.

Giang Lâm còn đóng góp mấy bức vẽ bối cảnh, bảo Đỗ Ngọc Linh đi tìm họa sĩ phóng to những bức vẽ nhỏ mà cậu đã vẽ, làm thành màn sân khấu từng tầng một treo ở phía sau, đến lúc phải chuyển cảnh thì  gỡ những màn sân khấu trước đó ra, thứ còn lại chính là bức vẽ bối cảnh của màn tiếp theo, đến khi gỡ hết, kịch này cũng kết thúc. 

Không có hiệu quả đặc biệt, địa điểm lại không thể di chuyển, cũng chỉ có thể sử dụng cách làm đơn giản này thôi.

Nhưng hiệu quả rất tốt, lần thứ hai Giang Lâm trở lại thì rõ ràng cảm thấy tốt hơn rất nhiều so với lần đầu, cũng không cảm thấy nhân vật không đúng với kịch, thuần thục hơn chút là có thể chính thức bắt đầu lên kịch mới rồi.

Trước đó, Giang Lâm còn giúp bọn họ tiếp thị.

Người dân Thịnh Kinh mấy ngày không nghe thấy chuyện thú vị gì thì phát hiện trong thành Thịnh Kinh lại cuộn lên làn gió “Đổng Phủ Sát Thân Lục”, những người thuyết thư ở tửu lầu quán trà lại nói đến cuốn sách này, các tiệm sách lại bắt đầu bán sách này, lúc này còn tặng đồ, có vé rạp hát hoặc là một tượng nhỏ, nhìn kỹ thì trông giống hệt với nhân vật nào đó trong cuốn sách.

Nhân vật ở trong cuốn sách này có người ghét, có người thích, không ai muốn lấy phải tượng nhỏ của nhân vật mà mình ghét cả, nhưng những tượng nhỏ mà tiệm sách đưa cho được gói trong chiếc hộp nhỏ và được chọn ngẫu nhiên, cuối cùng là thích hay là ghét thì hoàn toàn phải xem vận may rồi.

Thịnh Kinh nhanh chóng cuộn lên một làn sóng phong trào mua sách đổi tượng nhỏ, “Đổng Phủ Sát Thân Lục” được dàn dựng thành kịch rất nhanh sẽ bắt đầu hát, cũng nhân cơ hội cọ một làn sóng nhiệt độ*, khơi dậy lòng hiếu kỳ của rất nhiều người dân.

*蹭了一波热度: Từ ngữ mạng có nghĩa là dựa vào độ hot của một chuyện để phổ biến, thu hút sự quan tâm của người khác về thứ của mình.

Giang Lâm bận rộn chạy ở bên ngoài mấy ngày, vào ngày kịch bắt đầu hát thì cầm mấy tờ vé về phủ, chuẩn bị buổi tối đưa bọn Vệ Vân Chiêu cùng đi xem kịch, kết quả vừa vào cửa đã phát hiện trong phủ yên tĩnh đến mức kỳ quái, còn có không khí tiêu điều xơ xác rõ ràng.

Giang Lâm cảnh giác, cẩn thận quan sát xung quanh, nhanh chóng nhắm được trên nóc nhà có người, hơn nữa còn cầm cung.

Một màn này có chút giống với lúc đi ra ngoài khi đi gặp Phương Bá, về sau Phương Bá rơi vào trong tay của Nhị hoàng tử thì không còn tin tức nữa, mà Giang Lâm bây giờ lại không chắc chắn được người trên nóc nhà rốt cuộc là muốn giết ai.

Đối phương nhắm trúng cậu, nhưng lại chậm chạp không ra tay, Giang Lâm đợi một lát, nói: “Có việc gì cứ nói thẳng, đừng uy hiếp ta.”

Lời vừa dứt, cửa ở sảnh trước mở ra, xuất hiện một người làm tư thế mời với Giang Lâm: “Giang thiếu gia, chủ tử nhà ta có lời mời.”

Vào cửa của Vệ gia, người còn có thể phô trương như vậy thật sự không nhiều lắm, trong lòng Giang Lâm có suy đoán.

Chờ lúc vào cửa, Giang Lâm liếc mắt đã thấy Nhị hoàng tử ngồi trên vị trí chủ vị.

Vệ Vân Chiêu ngồi xe lăn đối diện với Nhị hoàng tử, ba tiểu cô nương và Vệ Vân Kỳ đều ở đây.

Giang Lâm rót cho mình một ly trà, uống xong mới đến hành lễ với Nhị hoàng tử: “Tham kiến Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử đúng là khách hiếm nha, không biết sao hôm nay lại có thời gian đến Vệ gia vậy?”

Giang Lâm đẩy ba tiểu cô nương và Vệ Vân Kỳ đến cửa: “Đi ra ngoài chơi đi, người lớn nói chuyện, trẻ con không được nghe.”

Vệ Vân Gia và Vệ Vân Uyển đều hiểu chuyện, các cô bị thủ hạ của Nhị hoàng tử cưỡng ép đưa đến đây, biết rằng chắc chắn là là xảy ra chuyện, Nhị hoàng tử muốn tìm phiền phức với Vệ gia, Giang Lâm cứ như vậy mà để cho bọn họ rời đi thì sợ là không tốt lắm.

Hai tỷ muội lo lắng nhìn cậu: “Đại tẩu…”

Giang Lâm cười: “Không sao, trở về đọc sách, học nữ công đều được, không sợ.”

Đẩy người ra ngoài, Giang Lâm liền đóng cửa lại.

Người mà Nhị hoàng tử muốn không phải là mấy đứa trẻ này, y đến là vì cậu và Vệ Vân Chiêu, cho nên Nhị hoàng tử vẫn không cho người ngăn cản Giang Lâm.

Giang Lâm lại đi đến đẩy Vệ Vân Chiêu sang một bên, chính mình lại ngồi xuống ở bên cạnh, hỏi Vệ Vân Chiêu: “Các ngươi nói đến đâu rồi?”

Vệ Vân Chiêu nói: “Nhị hoàng tử vừa đến, còn chưa nói chính xác là chuyện gì.”

Giang Lâm liền trực tiếp hỏi: “Không biết Nhị hoàng tử đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”

Nhị hoàng gõ nhẹ lên bàn: “Đến hỏi các ngươi muốn hai người…”

“Hay là… các ngươi muốn toàn bộ mạng của cả hơn trăm người của Vệ gia.”