Xuyên Thành Tiểu Thiếu Gia Pháo Hôi

Chương 17: Chủ động nhiều hơn đi

Chiếc Range Rover màu đen chậm rãi xuyên qua đám người đang đứng xung quanh, hiên ngang đỗ trước cổng Club.

Hai người trong xe vừa bước xuống, liền ngay tức thì thu hút được ánh mắt của những người xung quanh.

Đám người này tuy ăn diện cũng lộng lẫy không kém gì, nhưng nhìn qua thì đều bị hai thiếu nọ lấn át một cách dễ dàng.

Ánh mắt Tạ Vũ từ lúc lên xe cho tới lúc xuống xe đều không khỏi mà dán lên người của thiếu niên. Tống Trạch hôm nay chọn cho mình một phong cách rất theo xu hướng, cậu mặc một chiếc áo sơ mi dáng rộng màu lụa trắng, phối với quần jean ôm sát thân dưới, trông đơn giản mà lại cực hút mắt. Đặc biệt, chiếc dây phụ kiện buộc vòng qua lưng quần đã tạo điểm nhấn hoàn hảo cho set đồ của cậu.

Nhưng Tạ Vũ lại không ngờ được, ngoài ra Tống Trạch còn kết hợp cùng khuyên tai tròn và vòng tay hàng hiệu để tăng thêm khí chất “chanh sả” của một cậu thiếu gia. Và đương nhiên thứ anh không ngờ được ở đây là việc Tống Trạch xỏ khuyên tai.

Hai người sánh vai bước vào dãy lối đi vào cửa của Club, giữa đường Tạ Vũ không quên mà kéo cậu đi cửa sau: "Bên này, chúng ta đi cửa sau"

"Ồ, xem ra mọi người đến đây thường xuyên lắm ha?" Tống Trạch vừa đi theo vừa nói cười giỡn với anh.

Tạ Vũ không trả lời lại mà nói sang chuyện khác: "Trịnh Quang có đặt phòng riêng trước rồi"

"À, ra vậy"

_____________

Nhìn thấy hai người một trắng một đen đi vào, Trịnh Quang ngay lập tức bắt được khoảnh khắc mà nhanh mồm nói: "Ôi chao, hai người hôm nay theo set đối màu luôn à?"

Tống Trạch nhướng mày thắc mắc, sau đó không nhanh không chậm quay lại nhìn người đang đi phía sau mình.

Ừm thì... nếu nói đối màu thì cũng không phải không đúng, vì Tạ Vũ hôm nay cũng diện cho mình một áo sơ mi dáng rộng màu đen tuyền, mẫu mã lại gần như cùng loại với Tống Trạch. Nhưng cả set đồ từ trên xuống dưới của anh đều tôn lên vẻ vừa trưởng thành lại vừa khó gần, hoàn toàn trái ngược với vẻ năng động ăn chơi của cậu hôm nay.

"Trùng hợp thôi." Tống Trạch vừa cười vừa nói, rồi ngả người ngồi xuống ghế sô pha nhung.

Tạ Vũ cũng chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh. Triệu Bân đợi hai người ngồi xuống lúc này mới cất lời hỏi: "Hai cậu uống cái gì, gọi đi"

"Một ly Margarita đi" Tống Trạch rất nhanh đã trả lời như thể thói quen hàng ngày.

Hai hàng lông mày của Tạ Vũ khẽ nhíu lại, anh nhìn cậu, hỏi: "Ở nước ngoài cậu hay đi những nơi như này?"

Rất nhanh ý thức được câu hỏi của anh, Tống Trạch liền nhận ra mình của khi nãy quên mất mà hành xử theo thói quen, cậu vốn là tay ăn chơi, nên những nơi như này quả thật là đến như cơm bữa nhưng Tống Trạch năm mười bảy tuổi này thì lại không chắc.

Nhớ tới người nọ vốn dĩ cũng không biết Tống Trạch sống ở nước ngoài như nào, đành trắng trợn nói dối: "Ừm hay đi, nhưng mà cũng không thường xuyên"

"Ừm" Tạ Vũ đáp lại một câu rồi mặt không biến sắc quay qua nói với Triệu Bân: "Một ly Pear Martini"

Triệu Bân mở to mắt, khẽ nhếch mày như muốn hỏi gì đó. Nhưng Tạ Vũ vẫn không gợn sóng mà yên lặng.

Mắt thấy bầu không khí trong phòng đang dần trở nên quái lạ, Trịnh Quang liền kéo Tống Trạch đi ngay:  "Không ngồi đây nữa, đi thôi, chúng ta đi xuống sảnh chính quẩy nhạc."

Người nhanh chóng bị kéo đi mất, Triệu Bân lúc này mới lại gần Tạ Vũ, hỏi: "Tâm trạng không tốt à?"

"Không hẳn" Tạ Vũ nhàn nhạt trả lời rồi cầm lấy ly rượu Vodka trên bàn của Triệu Bân uống cạn.

"Rõ ràng là không tốt, còn cứ thể hiện" Triệu Bân lắc đầu ngao ngán rồi nói tiếp: "Cậu thích Tiểu Trạch à?"

Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng Tạ Vũ không biểu hiện gì nhiều chỉ cong khóe môi cười nhẹ: "Cậu nhận ra à?"

"Không, cậu giấu cảm xúc kĩ như thế, tôi làm sao mà nhìn ra được." Triệu Bân nói: "Là Trịnh Quang nói cho tôi biết"

"Cậu ta vậy mà lại nhận ra?" Anh thả người nằm dựa trên so pha rồi nói tiếp: "Vậy chắc cậu ấy cũng có thể nhận ra được đi?"

"Tôi nghĩ chắc là tiểu Trạch nhận ra rồi"

"Còn chưa biết được" Ánh đèn màu đủ màu sắc hắt lên khuôn mặt của anh, vừa hiện ra vẻ bi quan vừa lại có nét như thể đang mong đợi.

Quan sát nét mặt Tạ Vũ một lúc, Triệu Bân không nhanh không chậm cho lời khuyên: "Tạ Vũ à, không cần biết tiểu Trạch có biết hay không. Cậu vẫn nên chủ động nhiều hơn đi, đừng có sợ hãi nữa"

"Tôi chủ động gì chứ? Cậu không nhớ lúc cậu ấy chuẩn bị đi nước ngoài sao, đó chẳng phải là đang né tránh tôi còn gì?" Nói rồi, anh lại rót cho mình một ly rượu rồi tiếp tục uống cạn.

Triệu Bân không cản anh, hắn biết hiện tại phải cho tên này uống càng nhiều càng tốt thì may ra mới có thể nghe hết được những thứ đã giấu diếm trong lòng kia: "Có thể đó chỉ là do cậu nghĩ thế thôi. Tiểu Trạch hiện tại đã quay về đây, cậu ta đâu có trốn tránh cậu."

"Nhưng cậu ấy cũng không thể chấp nhận tôi." Anh chậm rãi để tay lên trán, nhằm che đi biểu cảm khuôn mặt hiện tại của mình.

"Ngốc à, không thử thì làm sao biết?" Triệu Bân quả thực mất kiên nhẫn mà khuyên không nổi cái tên ngốc này nữa, hắn tuy ở đây nhưng tâm trí vẫn là lo lắng cho Trịnh Quang hơn, sợ cậu ta và Tống Trạch buông thả mà uống say.

Tạ Vũ cũng không muốn nói gì thêm nữa, anh phất tay đuổi người: "Cậu đi lo cho hai người kia trước đi, lát tôi xuống sau"

"Được chứ?"

"Được, chỉ là muốn bình tĩnh lại chút thôi"

"Vậy tôi đi tìm hai người họ, cậu ở đây đừng có uống nhiều quá." Dứt lời, Triệu Bân đứng lên, vỗ vai Tạ Vũ một cái rồi đi ra cửa.

Hết chương.

* Range Rover SVAutobiography có giá lên tới 220 ngàn USD tại Mỹ. Giá trị sau thuế của mẫu xe này tại nước ta trên 10 tỷ đồng, chiếm vị trí SUV đắt nhất Việt Nam hiện nay.

* Margarita là một món cocktail Mexico bao gồm rượu tequila, rượu mùi cam, và nước cốt chanh thường được rải muối trên vành ly. Đồ uống được pha bằng cách lắc với đá viên, pha với đá viên, hoặc không đá. Thuộc loại cocktail có nồng độ cồn cao.

* Pear Martini được ví như viên ngọc trai, với màu trắng chủ đạo được làm từ Vodka vị lê (Pear Absolut là tốt nhất), nước cốt chanh và nước ép bưởi. Hương thơm chua ngọt, kết hợp một chút thanh đắng khiến cho bữa tiệc của những người không thể uống đồ nhiều cồn trở nên hoàn hảo hơn.