Giai đoạn hai là nói về Trịnh Quang khi trọng sinh về năm 17 tuổi, biết được Triệu Bân vẫn luôn thích mình nên liền tiến triển mạch tình cảm với hắn. Xem ra là chuyện tình thời thanh xuân trôi qua rất là đẹp đẽ, cho đến khi "ông giời" của chúng ta, Tống Trạch một lần nữa trở lại.
Trịnh Quang đã tìm hết mọi cách để ngăn chặn cái chết của cậu ta nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Lại bị người nhà họ Trịnh mưu tính, thân thể Tống Trạch rơi xuống từ sân thượng của khách sạn thuộc một phần của tập đoàn Trịnh gia, trùng hợp thay, Tạ Vũ lúc này cũng đang có việc đi ngang qua đây.Phân đoạn ôm xác lại một lần nữa trôi qua. Có lẽ chỉ là do cậu cảm nhận, người thiếu niên trên màn ảnh toàn thân rã rời không còn một chút sức sống, nhưng vẫn một mực ôm chặt lấy cậu trai toàn thân nát tan kia vào lòng.Sự thống khổ của anh tột cùng như không thể phát ra thành lời, thay vào đó là tiếng khóc nấc và tiếng la hét đầy đau đớn như một dã thú bị lột da rút xương. Cứ như vậy mà hét, cho đến khi cổ họng chỉ còn có thể phát ra được những tiếng ứ ớ trầm khàn. Mọi người xung quanh hợp sức muốn tách cả hai ra, nhưng anh lại càng lúc càng ôm chặt hơn, như thể muốn khảm từng tấc thịt của người trong lòng vào tận sâu xương tủy.Sống mũi cay cay, trong lòng ứa lên cảm giác đau đớn khó tả, nước mắt không biết từ khi nào lại một lần nữa rơi xuống, nhưng chưa đầy bao lâu, rất nhanh cậu đã ổn định lại tinh thần, đưa tay đỡ trán: "Không phải chứ? Lại chết rồi?"Hệ thống thở dài đáp: [Aizz, nói chung là nhân vật pháo hôi để thúc đẩy tình tiết, nên kiểu gì cũng phải chết.]Cậu liếc nhìn hệ thống: "Vậy cậu đem tôi vào đây để làm cái gì?"Sợ bị hiểu lầm là đem cậu qua đây để chết thay, hệ thống liền vội vã giải thích: [Ây dô, không phải đâu kí chủ à. Vì cậu có thể thay đổi số phận nên mới đem cậu qua đây mà. Là thật đó!]Nó còn như đang muốn nói gì thêm, nhưng cậu không muốn nghe, vội ngắt lời: "Được rồi, tôi đùa thôi. Xem tiếp đi."Trên màn hình, cuộc đối đầu của Tạ gia với Trịnh gia một lần nữa lại xảy ra, mà lần này còn đến sớm hơn so với kiếp trước. Tạ Vũ hiện tại cũng chỉ mới học năm ba đại học, hoàn toàn là không đủ khả năng để chống chọi lâu dài.Ngoài Tạ Vũ ra thì chuyện Tống Trạch mất gần như chẳng có gì lớn. Trịnh Quang đơn thuần nên trong những năm này chỉ biết trách bản thân mình, trọng sinh trở về rồi mà vẫn không thay đổi được chuyện gì. Kết cục hai người kia cứ thế mà sụp đổ trong tầm mắt của cậu ta, một người thì chết, người còn lại thì sống nhưng cứ như là đã chết. Song vì là nhân vật chính nên Triệu Bân và cậu ta vẫn sẽ có một cái kết là phải cố gắng hạnh phúc mà sống tiếp.Đến đây màn hình đã hiện ra hai chữ "The end".Hệ thống nhẹ giọng nói: [Vậy nên tất cả đều nhờ cả và cậu, kí chủ à.]Dựa người lên ghế, cậu lắc đầu, giọng điệu thêm vào vài phần ngả ngớn: "Trên lưng gánh nhiều việc như này quả thật chẳng giống tôi."Dứt lời liền thở dài một cái, nhưng không để cho hệ thống sốt sắng, cậu ngồi thẳng người dậy, bộ dáng nghiêm túc: "Bây giờ tôi đang ở giai đoạn nào?"Hệ thống nhanh chóng đáp lời: [Cậu đang ở giai đoạn hai, năm 17 tuổi.]"Vậy Trịnh Quang đã trọng sinh chưa?"[Cậu ta trọng sinh đã được bảy ngày rồi.]Thiếu niên trầm ngâm giây lát, sau đó liền đứng dậy đi đến bên giường, nhấc lấy điện thoại.Hệ thống tò mò hỏi: [Cậu đang tính làm gì vậy?]Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại nó: "Bây giờ ở bên kia là mấy giờ?"Tuy không hiểu lắm nhưng hệ thống vẫn làm tròn bổn phận, biết gì nói đó, thành thành thật thật đáp: [Bên đây đang là ban đêm nên bên kia có lẽ khoảng 10 giờ trưa.]Gật đầu "Ừm" một tiếng, ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái lên màn hình điện thoại. Cậu vừa đợi điện thoại đổ chuông vừa đi xuống gian bếp, căn hộ khá trống trải, vì ngoài cậu ra còn có mỗi một cô giúp việc, mà người kia thì lại chỉ đến vào những buổi cuối tuần.Rót cho mình một ly nước, cậu đưa miệng ly đến bên môi, tiếng chuông đổ một hồi lâu nãy giờ cuối cùng cũng chịu ngưng, thay thế nó là giọng nói trầm khàn của một người đàn ông trung niên:"Giờ này mày còn gọi bố làm gì?"Cậu ngừng lại động tác, nhàn nhạt nói một câu: "Con muốn về nước." rồi ngửa đầu uống cạn ly nước trong tay.Lời này nói ra tính là nhàn nhã nhưng người nghe đầu dây bên kia thì không như vậy.Tông giọng của người đàn ông liền cao thêm một quãng: "Mày muốn cái gì? Nói lại bố nghe xem."Cậu chậm rãi nhấn mạnh từng chữ: "Con bảo, con, muốn, về, nước."Bố Tống im lặng một lúc lâu rồi mới trầm giọng: "Mày nghĩ bố sẽ dễ dàng đồng ý cho mày muốn làm gì thì làm à?""Con không biết, con bảo là con muốn về. Bố sắp xếp cho con đi." Đặt mạnh ly nước xuống bàn, cậu không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên mất kiên nhẫn, trong lòng cảm thấy khó chịu.Lần này im lặng trôi qua thật lâu, ông mới như thỏa thuận nói: "Được thôi, mày muốn về ngày nào?""Ngày mốt con về, mà...""Còn chuyện gì nữa?""Con tính về ở luôn, vậy nên phiền bố sắp xếp thêm chuyện ở trường học."Nói xong cậu dứt khoát ngắt máy, để lại một bố Tống đang thất thần nhìn điện thoại, vẻ mặt tràn đầy khó chịu.Hệ thống thấy cậu lúc này gọi điện xong mới hỏi: [Kí chủ, cậu tính về nước thật sao? Không phải có hơi sớm à?]Cậu thong thả trả lời: "Ừ, về sớm."[Cậu có kế hoạch gì sao?]"Không có, chỉ về sớm để không tạo ra sự việc Tống gia suy yếu thôi."Trở về phòng, cậu lại ngồi dựa người lên ghế sô pha một lúc lâu, mãi đến khi cơ thể cảm thấy tốt hơn lúc này mới nhàn nhạt cất giọng."Hệ thống, có đây không?"[Có đây, hệ thống luôn phục vụ 24/7]"Xem lại cốt truyện đi."[Cậu thuộc luôn rồi mà vẫn muốn xem lại hả?]"Xem lại vài đoạn đi, ghi nhớ càng kỹ càng tốt."Bật bảng thông báo ra, hệ thống mở lại cốt truyện. Chăm chú xem hết lần này đến lần khác, cho đến khi tầm mắt bị một tia sáng chiếu qua từ cửa sổ, cậu mới dừng lại, đứng lên đi rửa mặt.Khi này sẵn tiện ngắm nhìn từng góc cạnh và đường nét qua gương, cậu mới nhận ra khuôn mặt này có đến chín phần giống với hình dạng cũ của mình. Nhưng vẫn là không để ý gì nhiều, chỉ đơn giản cho rằng hệ thống tạo hình như vậy để nhanh chóng quen thuộc và dễ dàng thích ứng.Hết chương.