"Ding" một tiếng, cánh cửa kim loại của thang máy dần dần được mở ra.
Một dáng người cao cao quen thuộc, toàn thân mặc một bộ đồ đen đến mức đơn điệu. Bước từng bước chân thong dong đi qua dãy hành lang, tiến đến căn phòng chung cư cuối cùng.Bên tay xách một túi đồ đầy ắp, nặng trĩu. Tay còn lại thì đút vào túi quần, lấy ra một chiếc thẻ từ, không nhanh không chậm, quẹt lên khóa cửa chống trộm.Bầu không khí lạnh lẽo, ẩm thấp như đã mấy ngày không có bóng người lập tức tỏa ra từ bên trong."Con về rồi."Vừa nói, Tạ Vũ vừa nhìn vào một khung ảnh đang được đặt trên tủ đựng giày. Sau đó lại từ từ lia mắt sang một bức hình kích thước nhỏ hơn bên cạnh. Vươn ngón trỏ khẽ chạm lên nụ cười của đứa trẻ bên trong, khóe môi anh không kiềm được mà cong lên.Một lúc sau, bốn bề yên tĩnh, trống rỗng giờ đây đã bị âm thanh của TV lấp đầy. Tuy nhiên, nó vẫn không thể che đậy được nét cô đơn sâu bên trong những vật dụng.Bên căn bếp, Tạ Vũ chậm rãi xếp những thứ vừa mua vào trong cái tủ lạnh hiện đang trống không. Nhưng ngay khi chạm vào một hộp chocolate Bỉ, đầu ngón tay liền bị khựng lại một giây.Anh đương nhiên nhớ rõ mình không hề lấy thứ này...Song vẫn là như mặc kệ, anh đặt hộp chocolate vào một cái tủ có cửa kín gió.Đầy ắp bên trong nó cũng là vô số những hộp chocolate các loại, và hiển nhiên, chúng đều là những loại mà Tống Trạch đã từng ăn qua.Có thể chuyện này hơi khó hiểu, nhưng cứ mỗi lần thấy người nọ ăn một loại chocolate nào, là khi gặp phải nó tại đâu, Tạ Vũ cũng đều sẽ vô thức mua về.Tay cầm dao thuần thục thái mỏng từng lát bắp cải, sau đó lại chuyển sang bằm thịt không ngừng nghỉ. Cho đến khi nghe thấy âm thanh bật nút của nồi áp suất, anh mới dừng tay, đi qua xem thử món canh hầm.Từ đầu đến cuối mọi việc diễn ra bình thường là thế, nhưng thật ra nó đều đang được thực hiện một cách cứng ngắc như máy móc.Vì trong đầu của người nào đó, giờ đây suy nghĩ đã nhiều đến mức sắp tràn ra ngoài. Những tâm sự đã dồn nén gói lại hiện tại như muốn được bùng phát.Hai giây sau, đột nhiên một nắm đấm thật mạnh được nện lên bề mặt được lát men sứ của bếp, chiếc thớt gỗ nhỏ hơi lay động, làm cho vài sợi bắp cải cũng bị nảy lên rồi văng ra ngoài.Tạ Vũ cố gắng thở đều, toàn thân không sức lực mà ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Ép buộc bản thân không được suy nghĩ thêm bất cứ điều gì.Chẳng biết là đã qua bao lâu, người nọ mới từ từ chống người đứng dậy, hết thảy mọi thứ đều khôi phục lại bình thường.Giống như chưa có chuyện gì xảy ra, anh lại tiếp tục làm nốt những thứ còn lại.Ngồi trên bàn ăn, Tạ Vũ hai mắt nhìn vào chương trình tẻ nhạt trên TV, sau đó là chậm rãi dùng bữa ăn nhạt nhẽo vì đã quên nêm nếm.______________Cùng hôm ấy, khi bầu trời đã không còn sáng sủa.Trên chiếc giường lớn, thiếu niên lúc này đang không ngừng thở gấp, lồng ngực phập phồng từng lúc từng lúc nhanh hơn.Tống Trạch cảm thấy đau đớn cả người.Như thể toàn thân đang chìm vào biển sâu, bị áp suất nặng nề của nó đè ép. Đầu cậu đau như búa bổ, thậm chí cũng không thể hô hấp dù chỉ là một nhịp.Cả người cực kỳ cực kỳ khó chịu.Trong khoang miệng dần cảm nhận được mùi máu tanh mơ hồ, rất nhạt, tràn ngập khắp xoang mũi.Dòng suy nghĩ chậm chạp đình trệ, đại não như bị rót đầy chất lỏng kim loại nặng nề.Một lát sau, Tống Trạch bừng tỉnh, hai mắt mở toạc ra, cậu bật người ngồi dậy, từng hơi từng hơi mà thở dốc.Mồ hôi ướt nhẹp mái tóc, chảy dài xuống hai bên thái dương, lưng áo ngủ hiện cũng đã bị ướt đẫm. Một cảm giác thương tiếc xuất hiện trong lòng, có làm như thế nào cũng không thể xua tan.Nghẹt thở, nhức nhối, sự khổ sở cùng tiếc nuối khó có thể dùng lời để diễn tả, làm cho trái tim cậu như bị vặn xoắn lại thành một khối hình thù khó tả.Thế nhưng đến cuối cùng, toàn bộ nội dung giấc mơ là gì cậu cũng đều quên sạch, một chút cũng không thể tài nào nhớ lại.Đưa tay day mạnh cái đầu đang đau như sắp nổ tung, Tống Trạch điên tiết, rít rào qua từng kẽ răng: "Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ?"Sau nhiều ngày có giấc ngủ yên bình, cậu vốn đã cho rằng nó cuối cùng cũng chịu biến mất. Vậy mà không thể ngờ đến, giờ đây nó lại một lần nữa xuất hiện.Những giấc mơ từ trước đến giờ không ngừng lặp đi lặp lại, khuấy đảo cả tâm trí, đục khoét từng khớp xương của cậu.Bước chân trần lên nền nhà lạnh buốt, Tống Trạch đi đến giá sách treo tường, đưa tay lấy ra những cuốn sách dày cộm.Đằng sau nó, một chiếc lọ bằng nhựa nhanh chóng hiện ra. Cậu mở nắp, lấy ra hai viên thuốc có hình dạng con nhộng.Nhìn hai viên thuốc trong tay một lúc lâu, cậu mới thở dài, giọng nói kèm theo một chút não nề: "Làm ơn đi, ngày mai tôi đây còn phải lết xác đi học nữa."Hết chương.- Tác giả có lời muốn nói:Bằng một thế lực nào đó, tôi gõ chương này lâu hơn chương bình thường.