Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 2: Giải vây

Tin tức Cố Quý Phi dùng một chân đá Cảnh Chiêu Nghi xuống nước đã nhanh chóng truyền khắp cung vua.

Nếu hoàng cung cũng có hot search, chuyện này đã vững vàng bước lên đầu bảng.

Mà đương sự chủ động khiêu khích người gây họa - Cố Tuệ một chút cũng không có nửa điểm lương tâm bất an, hay lo lắng sự việc đã bại lộ mà ưu thẹn khiếp sợ, nàng lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, nhàn nhã uống một chén trà sữa —— kỳ thật hẳn nên gọi là trà bơ, dù cũng không giống lắm, nhưng tốt xấu gì vẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoài niệm đời trước của nàng.

Minh Nguyệt Cung trước mắt yên tĩnh, tiếng trâm rơi cũng có thể nghe thấy, mặc dù nội tâm bọn cung nữ thái giám vô cùng chấn động, nhưng thấy chủ tử nhà mình bất động, cũng chỉ có thể kiềm chế suy nghĩ bay bổng, vùi đầu làm chuyện của mình —— Quý Phi nương nương quá mức điềm tĩnh, im lặng thì thôi, ngược lại còn có tâm tình ngắm cảnh, có khi nào bị thất tâm phong* rồi không?

* một loại bệnh tâm lý, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý và hành động bất thường

Tiểu Trúc lo lắng sốt ruột nhận lấy ly từ trong tay chủ tử, lại đổi một ly khác ấm hơn —— Cố Tuệ ngại bơ quá mức ngọt, không dễ uống chút nào, nhưng những lúc ngắm cảnh uống một chút hoặc ôm sưởi ấm cũng tốt.

"Nương nương, Cảnh Chiêu Nghi không phải là người biết một điều nhịn chín điều lành, đợi đến khi nàng ta tỉnh táo lại, nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua đâu!" Tiểu Trúc nhịn không được nhắc nhở chủ tử nhà mình.

Cảnh Chiêu Nghi nói năng lỗ mãng, nương nương tất nhiên phải trừng trị nàng ta, nhưng mà... muốn tra tấn người cũng đừng trắng trợn táo bạo như vậy nha, có nhiều biện pháp ngầm lắm mà, hiện giờ nhìn bề ngoài thì là đá được một cái hả hận, nhưng tai mắt ở Ngự Hoa Viên đông đảo, chắc chắn dẽ không để Cảnh Chiêu Nghi chết đuối, nhiều lắm chỉ bệnh dăm ba bữa, sau này sẽ tiếp tục sinh long hoạt hổ, mà nhân chứng vật chứng đều ở đó, Cảnh Chiêu Nghi chỉ cần muốn chỉ ra Quý Phi nương nương, là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Tiểu Trúc nói nhiều thiệt nhiều: "Theo nô tỳ xem, ngài cứ dùng chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ, lấy Bạch thị lập uy là được. Đánh chết cung tỳ thì tính là gì, cũng không thể so với tội danh sát hại phi tần hiện giờ, mình đang thấp cổ bé họng, lỡ bệ hạ nổi giận lôi đình, không chừng sẽ bắt ngài lấy mạng đền mạng mất!"

Nếu vậy thì thật tốt quá. Cố Tuệ mừng thầm trong lòng, trên mặt chỉ lo cười, "Được rồi, làm cũng đã làm, mã hậu pháo* thì có tác dụng gì? Không phải Cảnh Chiêu Nghi đã được cứu lên sao, còn chưa gây thành họa lớn, có mặt Cố gia, bệ hạ sẽ không đến mức ép chết bổn cung."

* sử dụng 2 quân Mã và Pháo để xây dựng nước cờ chiếu tướng đối phương và khiến đối phương rơi vào thế bí

Kỳ thật nàng ước gì Cảnh Chiêu Nghi cắn chuyện này không bỏ, đao tốt như vậy đã đưa qua, người không lợi dụng thì chính là đồ ngốc. Nếu Cảnh Chiêu Nghi thông minh, nên biết, lúc này nàng ta càng biểu hiện đáng thương, càng có thể tăng thêm tội lỗi cho Cố Tuệ—— hy vọng nàng ta bệnh nhiều thêm mấy ngày đi!

Đến nỗi lời vừa rồi của Tiểu Trúc ...... Cố Tuệ lắc đầu, Tiểu Trúc vẫn còn là bé gái chưa trải sự đời, đã sớm bị tính nết cá lớn nuốt cá bé trong cung tiêm nhiễm, quan niệm tôn ti rõ ràng như vậy, thậm chí còn cảm thấy mạng người như cỏ rác, mạng sống của bọn hạ nhân không đáng giá tiền.

Nhưng, Cố Tuệ lại thấy, bất kỳ là phi tần hay cung tì đều có thân thể giống nhau, không cần nhìn đến khác biệt giữa Cảnh Chiêu Nghi và Bạch Thanh Thanh, nàng muốn gây chuyện, đương nhiên phải tìm người chủ mưu, như thế mới gọi là công bằng —— nàng không có bản lĩnh gì, nhưng tốt xấu vẫn có cái ưu điểm, chính là không khinh thiện sợ ác.

Thật muốn nhanh chóng rời đi nơi này a...... Nếu còn đợi nữa, có lẽ nàng cũng bị đồng hóa mất, cái ưu điểm duy nhất cũng tiêu biến không còn luôn.

Cố Tuệ lười nhác ăn cơm trưa, trong lòng thầm mắng hoàng đế làm việc thật không hiệu suất, án tử tốt như vậy, cần gì cứ cọ tới cọ lui? Hắn không phải bạo quân chuyên quyền độc đoán sao, chẳng lẽ còn kiêng kị Cố gia?

Cũng may chờ đến sau giờ ngọ, đại thái giám Phúc Lộc mang thân mình trắng tròn khuôn mặt cũng tròn nốt khoan thai đi từ Ngự Tiền tới thật muộn, cười nói: "Quý Phi nương nương, bệ hạ cho triệu ngài, mời theo nô tài đi đến Dưỡng Tâm Điện."

Người đã mong mỏi tới tam đường hội thẩm* - Cố Tuệ ưu nhã buông chén đũa, thong thả ung dung đứng dậy, "Tiểu Trúc, thay quần áo cho ta."

* Ba người tham gia thụ lý một vụ án cùng lúc

Trong mắt Phúc Lộc nhanh chóng xẹt qua một tia kinh ngạc, Cố Quý Phi phạm phải sai lầm lớn như thế, hắn còn tưởng rằng lúc này nhất định hoảng hốt như chim sợ cành cong, ai ngờ nàng lại vô cùng bình tĩnh, chẳng lẽ bên trong có oan khuất gì?

Nhưng thật ra Cố Tuệ thuần túy chỉ là cần gì được nấy, nàng không sợ chết, cho nên mới không sợ gì cả —— đương nhiên trước khi đi qua bên kia, nàng phải trang điểm tỉ mỉ, bôi phấn mặt tốt nhất, mặc vào xiêm y tươi sáng nhất, lấy tư thái hoàn mỹ nhất bước lên đường Hoàng Tuyền*.

* Sau khi con người chết đi, linh hồn của họ sẽ phải đi qua một con đường được gọi là Hoàng Tuyền lộ

Lăn lộn mãi qua canh ba, Phúc Lộc đã có chút không kiên nhẫn, cũng may hai người chủ tớ cuối cùng cũng từ từ ra tới. Chỉ là lúc đối mặt một cái, Phúc Lộc liền bị kinh diễm lấp đầy trong mắt, sớm nghe nói Cố thị xinh đẹp bất phàm, có một không hai kinh thành, hôm nay mặc trang phục lộng lẫy như vậy mới chân chính biết đồn đãi quả thật không giả —— hoa mẫu đơn động lòng người nhất phải đợi đến khi ánh mặt trời tắt đi mới lộ ra kiều diễm.

Nếu Cố Quý Phi sớm lấy ra chút bản lĩnh này, cần gì sầu lo không có được sủng ái của hoàng đế, đến nỗi bị người vắng vẻ đến nay, trở thành trò cười. Có thể thấy được mỹ nhân không chỉ dùng mặt, còn phải so đầu óc.

Cũng may hôm nay xem như thông suốt. Phúc Lộc thầm niệm trong lòng, hai tay ân cần vươn ra, tiến lên đỡ lấy Cố Tuệ, "Nương nương cẩn thận, cẩn thận kẻo ngã."

Cố Tuệ cũng không biết tên thái giám béo này đánh cái chủ ý gì, chỉ nghĩ chắc hẳn mình sẽ chết, cho nên người này mới hết sức khách khí với mình, vì thế lộ ra một nụ cười cảm kích với hắn, giống như xuân hoa nở rộ, kiều lan phun diễm.

Phúc Lộc quả thực thụ sủng nhược kinh, càng âm thầm muốn nâng đỡ vị này, nhìn nàng toàn thân khí phái, nếu thật bị bao cỏ Cảnh Chiêu Nghi kia bôi nhọ đi, quả thực không có thiên lý.

Chờ tới trước Dưỡng Tâm Điện, Phúc Lộc thỉnh chủ tớ hai người đứng ở hành lang chờ một lát, bản thân đi vào thông truyền trước. Cũng không biết hắn nói cái gì với hoàng đế, lúc ra tới cười nói ồn ào náo động, "Nương nương, mời."

Là đang thương lượng làm hậu sự cho nàng như thế nào chăng? Cố Tuệ trong nháy mắt có chút sợ hãi trong lòng, nhưng càng có nhiều giải thoát hơn, nàng nhanh chóng bình phục cảm xúc, mang theo Tiểu Trúc vén rèm đi vào, "Thiếp Minh Nguyệt Cung Cố thị, tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ đại thọ, phúc lộc an khang."

"Chuyện bên hồ......" Thẩm Trường Trạch có một giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe, như tiếng nước trong va vào đá, gió mát thoang thoảng, thật không hợp với tính tình của hắn—— cũng có thể bởi vì lúc này còn chưa phát bệnh.

Không đợi hoàng đế nói ra nhiều vô nghĩa, Cố Tuệ liền nhanh chóng gật đầu thừa nhận, "Vâng, đều là thần thiếp tự mình làm, thần thiếp ghen ghét Cảnh Chiêu Nghi được ngài sủng ái, nhất thời nổi lên ác ý, mới cố tình sát hại nàng, kỳ thật là ý đồ dìm nàng vào chỗ chết, thần thiếp có tội, thật khó dung thứ."

Chờ nói xong một chuỗi dài này, Cố Tuệ mới dũng cảm ngẩng đầu, cho rằng hoàng đế sẽ lưu loát xử trí, đem nàng giam vào thiên lao, lại ban một ly rượu độc tự sát, ai ngờ đập vào mắt, lại là ánh mắt ngạc nhiên của Cảnh Chiêu Nghi.

Cố Tuệ: ......

Cảnh Chiêu Nghi: ......

Khó trách Cảnh Chiêu Nghi nghẹn khuất, nàng ta còn chưa kịp nói, Cố Tuệ đã bùm bùm thừa nhận mọi chuyện, này được tính là gì, ác nhân cáo trạng trước sao? Tuy rằng đúng là sự thật, nhưng sao nghe thế nào cũng có hàm ý khác vậy!

Cố Tuệ nhìn khuôn mặt Cảnh Chiêu Nghi sau khi được cứu đã hồng nhuận lấp lánh ánh sáng, trong lòng lại vô cùng tiếc hận, đây đúng là đồng đội ngu như heo mà, bị bệnh không chịu nằm nghỉ, thế nào cũng phải tự mình đến cáo trạng, là muốn khoe mình khỏe mạnh bao nhiêu sao? Loại chuyện này chỉ cần tìm một đứa hạ nhân đến đối chất đã hiểu được, nàng ta thì ngược lại, sinh long hoạt hổ đứng ở trước mặt hoàng đế, làm cho lời thật cũng giống như là đang nói dối.

Ánh mắt Thẩm Trường Trạch đen tối, từ trước đến nay hắn vẫn chuyên tâm chuyện triều chính, không hoàn toàn lưu luyến hậu cung. Cho dù giờ phút này hai nữ nhân mang biểu tình cổ quái, cũng không làm hắn nhấc nổi mảy may hứng thú, chỉ vì gia thế hai người đều không tính là kém, hắn mới không thể không tự mình xử lý mà thôi.

Vừa nãy Phúc Lộc có nói qua chuyện nhìn thấy nghe thấy ở Minh Nguyệt Cung, ngược lại Cố thị như đã có nắm chắc, phạm sai lầm cũng không sợ chút nào, còn thản nhiên thừa nhận hành vi phạm tội —— là muốn làm cách ngược lại, dẫn hắn kiểm chứng manh mối trong đó sao?

Thật đúng là người tâm cơ giảo quyệt.

Cố Tuệ không biết một phen khổ tâm của mình bị người xuyên tạc, chỉ cảm thấy ánh mắt Thẩm Trường Trạch chậm rãi lướt qua trên áo nàng, giống như lưỡi xà lạnh lẽo, làm nàng run rẩy một trận —— trong phút chốc giống như bị lột sạch, tất cả bí ẩn đều không thể che giấu.

Uy áp bẩm sinh của người đứng đầu, quả thực khủng bố quá.

Cố Tuệ vừa cảm thán, Thẩm Trường Trạch đã thu hồi tầm mắt, không lộ ra thanh sắc nói: "Đã là Cố Quý Phi ra tay đả thương người trước, trẫm phạt ngươi...... cấm túc nửa tháng, nửa tháng sau xử trí tiếp."

Cảnh Chiêu Nghi thất vọng, chỉ là cấm túc, trừng phạt này quá nhẹ rồi, nhưng nghĩ đến xuất thân của Cố Tuệ, thêm chính mình bị thương không nghiêm trọng lắm, cân nhắc trên dưới, dường như cũng chỉ có thể như thế.

Cố Tuệ cũng vô cùng thất vọng, còn tưởng rằng hôm nay có thể anh dũng hy sinh, nào ngờ chỉ là cấm túc, bất quá, trong vòng nửa tháng, cũng đủ để đám người Cảnh Chiêu Nghi tìm càng nhiều chứng cứ buộc tội nàng, nếu không, nàng ta hạ chút độc vào đồ ăn, cũng có thể làm nàng thuận lý thành chương mà "bệnh qua đời" nha.

Lập tức Cố Tuệ cao hứng hẳn, mong mỏi nhìn chằm chằm Cảnh Chiêu Nghi, hy vọng nàng ta sử dụng não nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng buông tha mình —— chỉ cần không phải tự sát, chết trong cung đấu hay chết trong tay hoàng đế cũng chẳng khác nhau lắm, vậy chắc là có thể giúp nàng rời đi rồi nhỉ?

Cảnh Chiêu Nghi: ...... Người này thật kỳ lạ, chẳng lẽ là muốn tùy thời trả thù?

Vì thế yên lặng ôm chặt cánh tay, co rúm lại trốn đến góc tường.

Nhất thời, không khí khác nhau xen lẫn trong điện. Thẩm Trường Trạch mệt mỏi, đang muốn hạ lệnh phân phó hai người phiền toái đầy ý xấu này rời đi, chợt nghe tiếng chuông gió leng keng rung động, một bóng dáng áo trắng theo gió bay vào, vội vàng quỳ trên mặt đất nói: "Bệ hạ minh giám, Chiêu Nghi nương nương vô ý rơi xuống nước, đều là tội lỗi của nô tỳ, là do nô tỳ không bảo vệ chủ tử thật tốt, nô tỳ cam tâm bị xử trí."

Lời này vừa nói ra, đã ám chỉ Cảnh Chiêu Nghi cố ý vu oan —— rõ ràng là chính mình không cẩn thận, vì sao còn đẩy đến trên đầu người khác, không phải vu hãm thì là cái gì?

Sắc mặt đám người trong điện đột nhiên đa dạng hơn hẳn, Thẩm Trường Trạch vẫn là bộ dáng lãnh đạm kia, tư thế Phúc Lộc xem kịch vui, còn Cảnh Chiêu Nghi chính là giận không thể át, "Tiện tì! Ngươi dám bán đứng bổn cung?"

Cố Tuệ: ......

Nữ nhân này cần phải tu dưỡng từ vựng văn học nhiều hơn a, sao lại ngốc nghếch chọn một từ cá biệt như vậy, nói "bán đứng", không phải cố tình nói rõ mình là chủ mưu sao? Thật ngu muốn chết.

Sắc mặt Thẩm Trường Trạch quả nhiên lạnh hơn vài phần.

Bạch Thanh Thanh tuy rằng nhát gan, nhưng giờ phút này lại dựa vào một chút nghĩa khí, dũng cảm đối diện với chất vấn của nhân vật lớn, "Nô tỳ không có nói dối, Quý Phi nương nương quả thật đã đẩy Chiêu Nghi nương nương, nhưng cũng là do Chiêu Nghi nương nương chế giễu trước, còn đem chuyện giường chiếu của bệ hạ thêm mắm thêm muối, truyền thành chuyện cười, Quý Phi nương nương vì muốn giữ gìn mặt mũi bệ hạ mới tức giận!"

Nói xong, còn gửi ánh mắt cổ vũ đến Cố Tuệ, ám chỉ nàng không phải chiến đấu một mình.

Cố Tuệ: ......

Tuy rằng nàng rất bội phục Bạch Thanh Thanh nhanh trí, cũng rất thưởng thức nghệ thuật nói chuyện của nàng ấy, nhưng, nàng thật sự không cần người ra mặt giải vây a!

Lần này xem ra không chết được rồi.

--

Tác giả có điều muốn nói:

Nữ chính Bạch Thanh Thanh trong nguyên tác không theo hắc đạo, nàng vẫn là một cô gái hiền lành, tốt bụng (tiểu kịch trường thứ hai trong văn án là có lý do , hồi sau sẽ rõ)